← Quay lại trang sách

- 3 -

Họ đang đi tới gần cổng công viên. Ra khỏi ốc đảo xanh và trở lại, với khối bê tông của thành phố mặc dù anh không thật sự cảm thấy phiền lắm. Hôm nay là một ngày tuyệt đẹp. Ngày tuyệt nhất trong năm, họ tự nhủ vậy. Họ đi dạo dưới những tán cây, không khí lạnh hơn bởi ánh nắng đã bị che khuất. Cô khẽ run rẩy và anh nắm tay cô chặt hơn như thể tàm thế có thể giữ cho cô ấm. Anh muốn mọi thứ dành cho cô suốt thời gian này phải hoàn hảo, thậm chí ngay cả khi anh biết đó là không thể. Mùi rêu ngập đầy trong mũi, nó làm anh ngứa mũi. Sàn gạch ẩm ướt khi ánh nắng không thể len dày trong không khí. Nó đang được làm mới, họ nói như vậy. Anh bước sang một bên để cho cô đi qua cánh cổng trước anh. Cô cảm ơn anh và chờ anh đi cùng với cô. Họ nhìn nhau, chuẩn bị tách ra và dạ dày anh nhói lên khi phải rời khỏi giấc mơ này và bắt đầu ngày làm việc của mình.

.

Cảm ơn vì đêm qua, cô nói. Giọng cô pha chút xấu hổ mặc dù tối qua cô không hề xấu hổ chút nào. Anh yêu điểm này ở cô nhưng không nói ra. Anh không muốn làm cô cảm thấy không thoải mái. Họ đã thỏa thuận gặp lại nhau tối nay. Có lẽ sẽ ăn tối tại Shelboume. Đúng vậy. Sẽ rất tuyệt. Có lẽ là một bữa tối sớm. Cô cười lần nữa, sự bẽn lẽn đã biến mất. Dĩ nhiên, tình yêu của tôi. Dĩ nhiên rồi.

“Một anh chồng ngoại tình?” Ông nói với Judith ngay khi Jack Collins rời đi. Cô không ngẩng lên. “Anh ta yêu vợ mình.” Cô nói với vẻ buồn chán. Nhưng sự buồn chán này chỉ là miễn cưỡng. Ông biết cô quan tâm. “Đó là anh ta nói.” Ông thở dài.

“Ngài không tin anh ta sao?”

“Có.”

“Nhưng ngài không đồng tình với anh ta?”

Ông không trả lời. Ông không muốn đánh giá khách hàng của mình. Ông không bao giờ làm thế.

“Mọi người xứng đáng có cơ hội thứ hai.” Cô nói.

“Tôi không kiếm tiền từ việc giúp người ta nói dối.”

Cô ngẩng lên. Ông nhìn lại một cách nghi ngờ.

“Tạo ra những ký ức mới không phải là nói dối,” ông đáp có chút miễn cưỡng. “Cuộc hẹn đó là một sự nhầm lẫn.” Ông đáp, nhẹ nhõm hơn.

“Được thôi.” Cô nhún vai.

.

Ông ngồi với Judith. Họ ăn bánh mì pho mát khi cô tiếp tục đọc những lá thư. Ông quan sát cô nhưng cố không tỏ ra quá lộ liễu. Vẻ mặt của cô không thay đổi. Ông không thể nói liệu là cô bị ấn tượng hay không với bất cứ lá thư nào mắt cô lướt qua. Cô đặt chúng thành hai chồng riêng biệt. Ông cố lý giải từng chồng một. Cô đã đọc xong một lá thư khác, cắn một miếng bánh mì sau đó đặt lá thư sang chồng bên trái. Ông vẫn chưa hiểu được.

Không có bất cứ cuộc trò chuyện nào, nhưng cũng không có sự khó xử nào. Cuộc trao đổi trước đó của họ về anh chàng Jack đã đủ dài hoặc đủ nhiều. Ông nhận ra sau đó rằng ông khá thích sự đồng hành của cô, ông đã trải qua bốn mươi năm đơn độc. Ông nhận ra rằng ông mong chờ cô đến mỗi sáng, và trong vài giờ sau khi cô rời đi, ông cảm thấy... ừm, ông nhớ cô. Căn nhà trống rỗng một lần nữa. Trơ khốc. Giờ ông cảm thấy mình đang chờ đợi, luôn luôn có một cảm giác chờ đợi, chờ đợi ai đó đến, chờ đợi chuyện gì đó xảy ra. Ông đã không cảm thấy điều đó trong một thời gian dài. Cảm giác đó đã xảy ra với ông cách đây rất lâu. Ông ngừng nhai, đặt lát bánh mì xuống.

Cô không nhìn ông. “Sao vậy?”

Cô xé mở một cái phong bì.

Ông không nói gì.

Cô trông có chút không thoải mái.

“Tôi đang cố gắng phân biệt chồng nào là chồng thư cô không thể tin tưởng được?”

Cô nhìn ông, biết ông đang đùa. Sau đó cô chọc một ngón tay lên chồng thư bên trái. “Chồng này.”

Ông mỉm cười. Thực ra ông không cần phải biết nhưng điều này làm ông cảm thấy khá hơn. Ông không định quấy rầy cô suốt. Ông nhìn đồng hồ bỏ túi; ông luôn có một tiếng nghỉ giữa các cuộc hẹn. Ông chỉ gặp hai người một ngày, thỉnh thoảng một người tùy thuộc vào ký ức. Ông quay trở lại với cái máy.

.

“Đã hai mươi lăm năm kể từ khi ông ấy mất.” Bà Lacey nói với chiếc cổ vươn dài như một con thiên nga, da căng lên và quấn chặt xung quanh những bó cơ. Chuỗi hạt ngọc trai nép vào chỗ trũng trên cổ nghểnh lên. Bà đang cố gắng trông mạnh mẽ nhưng ông có thể cảm nhận sự xúc động dữ dội ẩn dưới vẻ cứng cỏi ấy.

“Tôi có thể nhớ vô vàn thứ về ông ấy, rất nhiều thứ chúng tôi đã làm cùng nhau, rất nhiều điều ông ấy đã nói nhưng...” Và giờ sự cứng cỏi của bà sụp đổ, vẻ bề ngoài cứng rắn vỡ vụn từng chút một. Ông vỗ về bà, người bà thả lỏng ra, vai chùng xuống và bà đổ sụp hoàn toàn, sụt sịt.

“Mẹ ơi.” Con gái bà vươn tay ra và chạm vào cánh tay mẹ, ngạc nhiên và có một chút bối rối bởi sự xúc động.

Ông không nói gì.

Cô con gái nhìn ông một cách không thoải mái, như thể ông có khả năng làm bà ngừng khóc.

“Nhưng gương mặt ông ấy,” người mẹ tiếp tục, thực sự thổn thức, bật ra lời cho dù mọi người có thích hay không. Bà nhắm nghiền mắt lại. “Gương mặt ông ấy khi tôi nhắm mắt lại.” Bà nhắm mắt lại. “Tôi không thể nhìn thấy ông ấy. Tôi chỉ không thể.”

“Mẹ ơi, hãy dừng lại ở đây thôi. Mẹ đang nói chuyện gì vậy? Hãy dừng một lát để bình tĩnh lại đã.” Hai má cô con gái đỏ bừng.

“Nó là một điểm mờ.” Bà tiếp tục, mắt ngấn lệ. “Tôi có thể nhìn thấy ông ấy nhưng không rõ, không chính xác và ông ấy liên tục biến đổi. Biến đổi về tuổi tác, biến đổi về biểu hiện. Tôi dường như không thể giữ được một ký ức, một khoảnh khắc hoàn hảo nào.”

Cô con gái lục lọi trong túi xách.

“Đây, mẹ này.” Cô nhét một cái khăn tay vào trong bàn tay nắm chặt, giận dữ của bà. “Mũi của mẹ”, cô nói với một chút ghê tởm.

“Tôi biết đôi mắt của ông ấy như thế nào, tôi biết đôi môi ông ấy.” Bà chạm vào môi mình, hồi tưởng lại. Cô con gái quay đi, bị sốc, có chút xấu hổ. “Nhưng chung quy lại tôi không thể nhìn thấy ông. Giống như tôi đang đứng quá gần, tôi cần lùi ra xa, để nhìn thấy toàn bộ bức ảnh.”

Bà nhíu đôi mắt nhắm, những nếp nhăn căng lên. Sau đó bà mở mắt, thất vọng khi ông không có ở đó.

Bà ngước nhìn ông lần đầu tiên. “Tôi muốn có thể nhớ ra ông ấy bất cứ lúc nào. Ông ấy là tất cả những gì tôi có.”

“Mẹ này.” Mặt cô con gái xịu xuống. “Mẹ có chúng con cơ mà.”

“Ồ đừng ngớ ngẩn thế, Lizzie, các con lúc nào cũng tranh luận về việc tới lượt ai dẫn mẹ ra ngoài ăn trưa và mẹ biết không phải các con chỉ tranh cãi về mỗi chuyện ấy. Không, ông ấy vẫn ở trên đó, ở nơi duy nhất, mẹ có ông ấy.” Bà nói, ngón tay ấn chặt thái dương, ấn lên làn da dẻo dai già cỗi, như thể dụi tắt một điếu thuốc lá. “Và mẹ đang đánh mất ông ấy.”

Lizzie đằng hắng giọng. “Tôi có một bức ảnh của cha tôi.”

Ông cầm lấy nó. Bức ảnh đen trắng ấn tượng của một người đàn ông hơi dư cân đang đeo kính một mắt, bàn tay siết chặt vào lòng, nhìn chằm chằm lạnh lùng vào máy ảnh. Đằng sau ông trên tường là đầu một con hươu.

“Đó là nhà nghỉ khi săn bắn của chúng tôi,” cô nói khá tự hào.

“Không, không, không.” Bà Lacey vẫy tấm ảnh đi như thể nó là một con ong bắp cày. “Đó không phải là ông ấy.”

“Kìa mẹ, tấm ảnh được chụp ngay sau khi bố trở thành chủ tịch của câu lạc bộ cricket, con biết thế bởi vì nhìn này, ve áo của bố...”

“Mẹ không muốn nhớ đến cái câu lạc bộ cricket chết tiệt đó hay là tấm ảnh ở khu nhà săn bắn,” bà ngắt lời, và một lần nữa cô con gái tỏ ra bị sốc, thậm chí là tổn thương. “Mẹ muốn nhớ đến ông ấy vào buổi sáng, hình ảnh đầu tiên khi mẹ mở mắt ra. Mẹ muốn nhìn thấy ông ấy khi bố mẹ gần gũi chăn gối với nhau.” Bà lại nhắm mắt, chìm vào hồi tưởng.

“Mẹ này,” cô con gái nói, bị sốc nhưng cô vẫn nhẹ nhàng, như thể đột nhiên nhận ra mẹ cô là một phụ nữ.

“Khi ông ấy lần đầu tiên bế Ellis lúc nó được sinh ra, chơi với các con ở trong vườn. Cái cách lỗ mũi của ông biến dạng khi ông giận dữ.” Bà cười. “Mẹ biết tất cả những đặc điểm đó ở ông ấy, nhưng khi nhắm mắt lại mẹ không thể nhìn thấy chúng nữa.”

Ông đặt những miếng dán lên thái dương và trán bà, gắn dây với cái máy. Ông bật máy lên.

“Vậy hãy vẽ cho tôi bức tranh và đó là những gì bà sẽ nhìn thấy.”