← Quay lại trang sách

Chương 7 Ngày 20 tháng Mười một

Một chuyện gì đó khác đã xảy ra ở tòa báo, một chuyện khá tệ. Nhưng Erika Berger không muốn kể chi tiết trên điện thoại. Chị nhất định đòi đến nhà anh. Blomkvist đã cố tìm cách làm chị đổi ý:

— Em sẽ lạnh cóng mông đấy!

Erika không chịu nghe, và nếu không có cái giọng điệu khang khác kia, chắc anh đã cảm thấy mừng vì sự cứng đầu của chị. Anh đã nghĩ đến việc nói chuyện với chị từ lúc rời văn phòng, thậm chí là lôi chị vào phòng ngủ và lột trần ra. Nhưng anh nghĩ lần này sẽ không có chuyện đó. Xem vẻ Erika đang rối trí. Chị lí nhí câu “Em xin lỗi”, và nó chỉ càng làm Blomkvist lo lắng hơn.

— Em bắt taxi ngay đây. – Chị nói.

Nhưng Erika mãi không thấy đến. Không có gì để làm, anh vào đứng trước tấm gương trong phòng tắm. Anh đã từng có những ngày khá khẩm hơn thế này. Tóc anh rối bù và cần được cắt, mắt anh bị bọng to. “Cũng tại Elizabeth George”, anh lẩm bẩm trước khi rời phòng tắm và dọn dẹp căn hộ tí chút.

Ít nhất Erika cũng không thể phàn nàn gì. Dù đã biết nhau từ lâu, đã quấn lấy nhau không ít lần, anh vẫn thấy mặc cảm về tệ xá của mình. Anh là con trai của một công nhân, độc thân, còn chị là một phụ nữ thượng lưu đã có chồng và một ngôi nhà rất đẹp ở Saltsjöbaden. Có giữ ngăn nắp một chút cho căn hộ nhỏ của mình cũng không hại gì. Anh xếp chén bát vào máy rửa, cọ sạch bồn rửa và đem rác đi đổ.

Thậm chí anh còn kịp hút bụi phòng khách, tưới cây và xếp gọn lại tủ sách cũng như giá để báo trước khi chuông cửa vang lên. Kèm theo đó là tiếng đập cửa sốt ruột. Khi mở cửa ra, Blomkvist phát hoảng thực sự. Erika gần như bị đông đá.

Chị run như cầy sấy, không chỉ vì thời tiết xấu. Thậm chí đến cái mũ chị cũng không đội. Mái tóc đẹp sáng nay của chị đã trở nên bù xù, má phải của chị hằn rõ một vệt đỏ như thể vừa bị ai tát.

— Ricky! – Anh thốt lên. – Em bị sao thế?

— Cái mông của em tê cóng thật rồi. Không tài nào bắt taxi được.

— Má em bị làm sao thế?

— Em trượt ngã. Hình như ba lần.

Blomkvist cụp mắt nhìn xuống đôi bốt cao gót màu nâu đỏ của Ý.

— Em có đôi bốt đi tuyết tốt quá còn gì.

— Vâng. Chưa kể ý tưởng thiên tài là không đi tất giữ ấm sáng nay.

— Vào nhà đi, anh sẽ sưởi ấm cho.

Chị ngả người vào lòng anh, run bần bật. Anh ôm chặt lấy chị.

— Em xin lỗi. – Chị lặp lại.

— Vì chuyện gì?

— Vì tất cả. Vì Serner. Em đã thật ngu ngốc.

— Đừng phóng đại lên thế, Ricky.

Anh phủi mấy bông tuyết vương trên tóc và trán chị, đồng thời kiểm tra vết xước trên má.

— Không, không, em sẽ kể cho anh nghe. – Chị nói.

— Trước hết em phải cởi quần áo và đi tắm nước nóng. Em có muốn một ly vang đỏ không?

Erika nhượng bộ trước lời mời của anh và tận hưởng bồn nước nóng thật lâu, để Blomkvist rót đầy ly rượu vài ba lần. Anh ngồi trên nắp bàn cầu bên cạnh Erika, lắng nghe chị kể. Bất chấp những tin tức không hay ho, cuộc nói chuyện vẫn có gì đó rất thân mật và hòa giải, như thể họ đã phá được bức tường ngăn cách giữa hai người dạo gần đây.

— Em biết anh coi em như con ngốc ngay từ đầu. – Erika nói. – Đừng có chối. Em biết anh quá rõ mà. Nhưng anh cần phải hiểu, Christer, Malin và em không còn giải pháp nào khác. Chúng em đã tuyển được Emil và Sofie, đó là một niềm tự hào. Hai phóng viên nổi nhất hiện nay, không phải vậy sao? Chuyện đó làm tăng thêm uy tín của tờ báo. Nó chứng tỏ Millennium đang chuyển mình, và chúng ta đã thu hút được dư luận, có được những bài bình luận tích cực trên Résume và Dagens Media. Giống như thời tươi đẹp trước kia. Và thực tình mà nói, với em, điều quan trọng là phải bảo đảm sao cho hai người đó cảm thấy tờ báo có một tương lai chắc chắn. “Tình hình tài chính của chúng ta rất vững vàng”, em đã nói như thế. “Với sự hậu thuẫn của Harriet Vanger, chúng ta sẽ có tiền để làm những cuộc điều tra ra trò”. Anh thấy đấy, em đã tin vào điều đó. Nhưng rồi...

— Bầu trời đã đổ sụp xuống đầu chúng ta.

— Đúng vậy. Lượng phát hành báo cũng như doanh thu quảng cáo lao dốc. Thêm vào đó là sự xáo trộn lớn ở tập đoàn Vanger. Em không biết anh có nhận thức được toàn bộ những lộn xộn mà nó đã gây ra không nữa. Đôi khi em thấy nó giống như một cuộc đảo chính. Tất cả những gã đàn ông ám muội, cả đàn bà nữa... Thì đấy, anh biết họ rõ hơn ai hết. Những kẻ già cỗi, phân biệt chủng tộc và đồi bại đó đã tập hợp lại chống Harriet và đâm dao sau lưng chị ấy. Em sẽ không bao giờ quên cú điện thoại đó. “Bọn họ đã gạt bỏ chị. Thế là hết”. Chị ấy đã nói như thế. Họ đã bắt chúng ta trả giá cho tất cả những nỗ lực hiện đại hóa tập đoàn của Harriet. Và tất nhiên là cho cả quyết định đưa vào ban lãnh đạo David Goldman, con trai của giáo sĩ Viktor Goldman. Nhưng chúng ta cũng là một phần của chuyện đó, anh biết rồi đấy. Andrei vừa mới viết bài báo về những người ăn xin ở Stockholm, tất cả chúng ta đều thấy đó là bài báo hay nhất cậu ấy từng viết, nó được trích dẫn khắp nơi, kể cả ở nước ngoài. Nhưng người của tập đoàn Vanger...

—... chỉ thấy đó là thứ rác rưởi tả khuynh.

— Còn tệ hơn thế, Mikael. Họ coi đó là một cách tuyên truyền cho “đám lười chảy thây không buồn tự đi tìm việc làm”.

— Họ đã nói như vậy sao?

— Đại loại thế. Nhưng theo em, bài phóng sự chỉ là cái cớ để dìm hàng hơn nữa vai trò của Harriet tại tập đoàn. Họ muốn phủ nhận tất cả những gì Henrik và Harriet đã làm.

— Một lũ ngu..

— Rõ ràng là thế, nhưng chuyện đó không giúp ích gì cho chúng ta. Em vẫn còn nhớ như mới ngày hôm qua. Giống như mặt đất dưới chân em bỗng biến mất vậy. Và em biết, lẽ ra em phải để anh tham gia nhiều hơn. Nhưng em đã nghĩ nếu anh có thể tập trung vào các đề tài của anh thì chỉ có lợi cho mọi người.

— Tuy nhiên anh chẳng viết được thứ gì ra hồn.

— Anh đã cố gắng, Mikael, anh đã thực sự cố gắng. Nhưng, điều mà em muốn nói là Ove Levin đã gọi điện đúng vào thời điểm đó, khi chúng ta đã xuống đến tận đáy.

— Hẳn là có kẻ đã hót với anh ta về chuyện đã xảy ra.

— Chắc chắn rồi. Khỏi phải nói em đã ngờ vực như thế nào lúc đầu. Em chỉ thấy Serner như một tập đoàn lá cải. Nhưng Ove đã rót mật vào tai em và mời em đến thăm căn nhà mới tậu của ông ta ở Cannes.

— Cái gì?

— Vâng, em xin lỗi anh, cả chuyện này em cũng chưa từng kể với anh. Có lẽ vì em xấu hổ. Nhưng đằng nào em cũng phải tới dự liên hoan phim để viết bài báo về nữ đạo diễn người Iran đó. Anh còn nhớ không, người phụ nữ đã bị ngược đãi vì cuốn phim tài liệu chị ta làm về cô bé Sara mười chín tuổi bị ném đá chết ấy? Em thấy cũng không hại gì nếu Serner tham gia tài trợ chi phí chuyến đi. Thế là Ove và em đã thảo luận suốt cả đêm, tuy em vẫn giữ quan điểm của mình. Anh ta chém gió kinh khủng khiếp và giở đủ mọi lý lẽ ngon ngọt thuyết phục. Nhưng cuối cùng em đã nghe lời anh ta, anh có biết tại sao không?

— Anh ta đáng để em đặt cược?

— Xời, còn lâu... Chỉ vì quan hệ của hai anh.

— Vậy ra anh ta muốn ngủ với anh à?

— Anh ta vô cùng ngưỡng mộ anh.

— Vớ vẩn.

— Không, Mikael, anh nhầm rồi. Ove yêu quyền lực, tiền bạc, cả ngôi nhà của anh ta ở Cannes nữa. Nhưng anh ta không vui vì không được mọi người nể phục như anh. Xét về uy tín thì anh ta nghèo hơn anh nhiều. Trong thâm tâm, anh ta muốn được như anh, em đã cảm thấy điều đó ngay lập tức. Và đúng là đáng lẽ em nên hiểu ra, sự ghen tỵ kiểu đó rất nguy hiểm. Anh đã thấy cái chiến dịch công kích anh là vì điều gì rồi đấy, đúng không? Sự không khoan nhượng của anh làm mọi người cảm thấy mình tồi tệ. Sự tồn tại của anh khiến họ nhớ mình đã đánh mất lý tưởng như thế nào, anh càng được hoan nghênh thì họ càng cảm thấy mình hèn kém. Trong những hoàn cảnh như thế, cách phản ứng tốt nhất là đạp anh xuống. Anh phải ngã thì người ta mới thấy mình cao hơn anh. Việc ném đá anh đem lại một chút giá trị cho con người họ, ít nhất là theo suy nghĩ của họ.

— Cảm ơn em, Erika, nhưng anh hoàn toàn không bận tâm tới mấy trò đó.

— Vâng, em biết. Như thế càng tốt. Lúc đó em đã tin rằng Ove thực sự muốn tham gia và trở thành người của chúng ta. Anh ta muốn có một chút danh tiếng của chúng ta, và em thấy đó là một động cơ tốt. Nếu anh ta có tham vọng được trở thành người như anh, anh ta sẽ chẳng dại gì biến Millennium thành một ấn phẩm thương mại mà Serner có đầy rẫy. Nếu trong mắt mọi người anh ta là kẻ phá hoại một trong những tạp chí huyền thoại nhất Thụy Điển, thì chút danh tiếng còn sót lại nơi anh ta sẽ tan tành mây khói. Do vậy em đã tin khi Ove bảo rằng anh ta và tập đoàn Serner cần một tạp chí uy tín, một kiểu bình phong, và anh ta chỉ muốn giúp chúng ta làm báo như chúng ta muốn. Đúng là anh ta cũng muốn tham gia vào tờ báo, nhưng em chỉ coi đó là biểu hiện cho hư danh mà anh ta nhắm tới. Em nghĩ anh ta chỉ muốn khoe với đám bạn bè mình là quân sư quạt mo cho tờ Millennium hoặc đại loại thế. Em không bao giờ nghĩ anh ta dám đụng đến linh hồn của tờ báo.

— Thế nhưng đó chính xác là điều anh ta đang làm.

— Đáng tiếc là vậy.

— Vậy lý thuyết tâm lý đẹp đẽ của em đi đâu rồi?

— Em đã đánh giá thấp quyền lực của chủ nghĩa cơ hội. Như anh thấy đấy, Ove và Serner đã giữ một thái độ mẫu mực trước khi chiến dịch bài xích anh nổ ra, nhưng sau đó...

— Anh ta đã lợi dụng nó.

— Không, không, một người nào khác đã làm điều đó. Một người nào đó muốn tấn công anh ta. Em đã hiểu ra khá muộn màng rằng Ove từng phải rất vất vả trong việc thuyết phục những thành viên khác trong hội đồng quản trị mua cổ phần của Millennium. Anh nghĩ mà xem, đâu phải ai trong Serner cũng bị mặc cảm thua kém về uy tín báo chí. Đa phần họ là những doanh nhân chẳng coi ra gì việc đấu tranh cho lẽ phải và những lập luận tương tự. Thứ “lý tưởng chủ nghĩa giả cầy” của Ove, như từ bọn họ dùng, chỉ khiến họ khó chịu, và họ đã nhận ra chiến dịch bôi nhọ anh chính là một cơ hội để gây áp lực với anh ta.

— Thế à.

— Anh không biết đâu... Lúc đầu những yêu sách của họ tỏ ra rất hợp lý. Chỉ là vài thay đổi nhỏ để thích nghi với thị trường. Em cũng đã từng nghĩ tới những cách thức để chạm đến đối tượng độc giả trẻ hơn. Em đã thực sự nghĩ rằng Ove và em có cùng quan điểm trong chuyện này. Do vậy em không quá lo lắng về phần trình bày của anh ta sáng nay.

— Anh cũng nhận ra điều đó.

— Nhưng đó là trước khi những chuyện tởm lợm xảy ra.

— Cái gì cơ?

— Những thứ anh đã gây ra khi phá hỏng bài phát biểu của Ove.

— Anh có phá gì đâu, Erika. Anh chỉ đi ra ngoài thôi.

Duỗi người trong bồn tắm, Erika nhấp một ngụm rượu, rồi mỉm cười buồn bã.

— Đến bao giờ anh mới chịu hiểu anh là Mikael Blomkvist, hả anh?

— Hình như anh bắt đầu nắm bắt được chuyện này.

— Nếu vậy, chắc anh đã nhận ra khi Mikael Blomkvist bỏ ra ngoài ngay giữa buổi trình bày định hướng tờ báo của Ove, đó là một chuyện lớn, cho dù anh ta có muốn hay không.

— Thế thì anh xin lỗi.

— Em không trách anh. Bây giờ thì em không trách anh nữa. Chính em mới là người có lỗi, như anh đã thấy. Chính em đã đẩy chúng ta vào hoàn cảnh hiện tại. Rõ ràng mọi chuyện sẽ diễn ra theo chiều hướng xấu, dù anh có bỏ ra ngoài hay không. Bọn họ chỉ chờ một cơ hội để tấn công chúng ta.

— Chuyện gì đã xảy ra?

— Sau khi anh về, mọi người đều xuống tinh thần, và Ove, người đã bị giáng một cú chí mạng vào lòng tự tôn, cũng chẳng buồn để tâm vào phần trình bày của mình nữa. “Chỉ tổ mất công”, anh ta đã nói như thế. Sau đó anh ta đã gọi điện cho ban lãnh đạo tập đoàn để thuật lại sự việc, và em tin chắc anh ta đã thêm thắt kha khá. Sự ghen tỵ mà em đã từng dựa vào, có lẽ nó đã biến thành sự ti tiện. Sau đó một tiếng, anh ta quay lại tòa soạn với lời tuyên bố rằng tập đoàn sẵn sàng hỗ trợ Millennium và quảng bá cho tờ tạp chí bằng mọi phương tiện hiện có.

— Và em không nghĩ đó là một tin mừng.

— Không, em hiểu ra mọi chuyện trước cả khi anh ta nói ra. Nét mặt của Ove đã nói lên tất cả. Nó là sự pha trộn giữa sợ hãi và đắc thắng. Lúc đầu, anh ta rất chật vật để tìm cách nói ra. Anh ta huyên thuyên về mong muốn của tập đoàn trong việc tiếp thị tờ báo, trẻ hóa nội dung với nhiều nhân vật nổi tiếng hơn, vân vân và vân vân. Nhưng sau đó...

Erika nhắm mắt, luồn tay vào mái tóc ướt và uống nốt ly rượu.

— Sau đó thì sao?

— Anh ta nói họ muốn đưa anh ra khỏi ban biên tập.

— Hả?

— Tất nhiên cả anh ta lẫn tập đoàn Serner đều không thể nói thẳng chuyện đó, càng không muốn đối mặt với nguy cơ dính phải những bài báo giật tít kiểu Serner sa thải Blomkvist. Do vậy Ove đã khéo léo nói rằng anh ta muốn anh thoải mái hơn, để có thể tập trung vào lĩnh vực mà anh làm tốt nhất: viết phóng sự. Anh ta đã đề xuất một sự điều chuyển công tác sang London và một chế độ phóng viên thường trực hậu hĩnh.

— London á?

— Viện cớ rằng Thụy Điển quá nhỏ bé đối với một người như anh.. nhưng anh hiểu điều đó có nghĩa là gì rồi đấy.

— Bọn họ cho rằng sẽ không thể cải tổ tờ báo nếu anh vẫn còn trong ban biên tập?

— Đại loại thế. Em cũng nghĩ bọn họ không mấy ngạc nhiên khi cả Christer, Malin và em đều từ chối đề xuất đó đồng thời khẳng định đây là việc không thể bàn cãi. Đó là còn chưa nói tới phản ứng của Andrei.

— Cậu ta đã làm gì?

— Andrei đã đứng dậy và bảo rằng cậu ta chưa bao giờ nghe thấy điều gì đê tiện như thế, rằng anh là một trong những người giỏi nhất, rằng anh là niềm tự hào của nền dân chủ và làng báo, rằng tập đoàn Serner nên cảm thấy xấu hổ. Và để kết luận, cậu ta nói anh là một người vĩ đại.

— Cậu ta hơi quá lời rồi.

— Nhưng Andrei là một người can đảm.

— Chuyện đó thì rõ rồi. Thế đám Serner đã phản ứng ra sao?

— Ove rõ ràng đã chuẩn bị cho chuyện đó. Anh ta nói: “Nếu thế, các bạn hoàn toàn có thể mua lại cổ phần từ phía chúng tôi”. Chỉ có điều...

— Với một cái giá cao hơn. – Blomkvist nói nốt.

— Đúng vậy. Theo anh ta, mọi phân tích đều cho thấy giá trị cổ phần của Serner ít nhất đã tăng gấp đôi kể từ khi tham gia góp vốn, căn cứ trên giá trị gia tăng và lợi thế thương mại mà họ tạo ra.

— Lợi thế thương mại? Họ điên rồi sao?

— Ma mãnh thì đúng hơn. Và họ muốn ép chúng ta. Em đã tự hỏi phải chăng họ đang muốn dùng một mũi tên bắn hai con chim: thực hiện một thương vụ có lãi và loại bỏ một đối thủ cạnh tranh bằng cách làm cho nó phá sản.

— Chúng ta phải làm gì đây?

— Điều mà chúng ta làm tốt nhất, Mikael: chiến đấu. Em sẽ dùng tiền của em để mua lại cổ phần của bọn họ, và cố gắng biến Millennium thành tờ tạp chí hay nhất Bắc Âu.

— Đồng ý vậy đi, nhưng sau đó thì sao? Chúng ta sẽ đối mặt với các vấn đề tài chính mà ngay cả em cũng bất lực.

— Em biết, nhưng chúng ta sẽ ổn thôi. Chúng ta đã từng rơi vào những hoàn cảnh còn khó khăn hơn thế. Đã có lúc anh và em làm việc không lương đấy thôi. Chúng ta có thể xoay xở được, đúng không anh?

— Mọi thứ đều phải có lúc kết thúc, Erika.

— Anh đừng nói thế! Đừng anh!

— Cho dù nó đúng?

— Vậy thì càng không được nói.

— Đồng ý.

— Anh không có câu chuyện nào à? – Chị hỏi. – Một vụ việc mà anh có thể ném vào mặt giới truyền thông Thụy Điển ấy?

Blomkvist vùi mặt vào đôi bàn tay và nhớ đến Pernilla. Con bé đã nói rằng, không như anh, nó sẽ “viết thật sự” – rồi một ngày, người ta sẽ phải giải thích cho nó hiểu cách viết của anh không “thật” ở chỗ nào.

— Anh nghĩ là không.

Erika đập tay xuống mặt nước, làm vài giọt nước bắn vào tất của Blomkvist.

— Trời ơi, chắc chắn anh phải có gì đó. Em không biết trên đất nước này ai có được nhiều nguồn tin như anh đấy!

— Phần lớn chúng chẳng có giá trị gì. – Anh nói. Nhưng có lẽ... anh vừa kiểm tra một cái.

Erika nhổm dậy.

— Cái gì?

— Không, chẳng có gì. – Anh rụt lại. – có lẽ anh chỉ nghĩ viển vông.

— Đến nước này thì viển vông mấy cũng phải thử.

— Ừ, nhưng có thể nó chỉ là bom xịt, hoặc chẳng có gì chứng minh được.

— Tuy nhiên một phần trong anh vẫn tin vào nó, có phải vậy không?

— Có lẽ vậy, nhưng chỉ vì một chi tiết nhỏ không liên quan gì với bản thân câu chuyện đó.

— Chi tiết gì?

— Cô bạn đồng đội cũ của anh cũng xuất hiện trong câu chuyện.

— Cô nàng có tên bắt đầu bằng chữ L ấy á?

— Đúng.

— Chuyện này nghe hứa hẹn đấy. – Erika nói rồi bước ra khỏi bồn tắm, trần truồng và tuyệt đẹp.