← Quay lại trang sách

Chương 6 Ngày 20 tháng Mười một

Dòng chữ nhấp nháy hiện lên màn hình: Dịch Bệnh hét lên một tiếng khàn khàn, gần như rồ dại. Một việc hơi khinh suất. Nhưng ngay cả nếu mấy người hàng xóm có nghe thấy thì họ cũng khó lòng hình dung nổi chuyện gì đang diễn ra. Căn hộ của Dịch Bệnh không hề giống với tổng hành dinh của những cuộc tấn công phá hoại an ninh mạng ở tầm quốc tế.

Nó giống với một nơi cần nhận được phúc lợi xã hội thì đúng hơn. Dịch Bệnh sống ở phố Högklintavägen thuộc khu Sundbyberg, một xó xỉnh tầm thường với những tòa nhà gạch bốn tầng. Bản thân căn hộ chẳng có điểm nào tích cực. Nó đầy mùi hôi hám ẩm mốc, bàn làm việc của anh ta vương vãi đủ thứ rác: hộp đựng thức ăn nhanh, lon nước ngọt, những mảnh giấy nhàu nhĩ, vụn bánh, cốc tách bẩn và túi kẹo rỗng. Cho dù một phần của chúng đã được tống vào cái thùng rác cả tuần chưa đổ, bạn cũng khó có thể nhúc nhích trong phòng mà không đạp phải rác rưởi và bụi bẩn. Nhưng điều đó không gây ngạc nhiên cho những người quen biết Dịch Bệnh.

Anh ta không phải loại người tắm rửa thay quần áo một cách đều đặn. Dịch Bệnh suốt ngày ngồi trước máy tính, kể cả trong những giai đoạn ít việc nhất. Cơ thể đồ sộ, béo phì và lôi thôi tạo ra một ấn tượng xấu cho anh ta. Dịch Bệnh từng thử nuôi chòm râu dê, vốn là mốt được ưa chuộng một thời, nhưng bộ râu thiếu chăm chút nhanh chóng trở thành cái chổi xể. Với vóc người quá khổ, Dịch Bệnh có bộ dạng thật kinh khủng và có thói quen thở hồng hộc khi di chuyển. Tuy nhiên anh ta lại có những phẩm chất khác.

Khi ngồi vào máy tính, Dịch Bệnh là một thầy phù thủy, một tin tặc có thể thoải mái sục sạo không gian mạng và có lẽ chỉ chịu kém một người trong việc này. Một phụ nữ. Những ngón tay anh ta múa trên bàn phím thật vui mắt. Trên mạng anh ta linh hoạt và nhanh nhẹn bao nhiêu thì ngoài đời thực anh ta nặng nhọc và vụng về bấy nhiêu. Khi trần nhà vang lên mấy tiếng thình thịch, nhiều khả năng là do ông hàng xóm Jansson ở trên lầu, Dịch Bệnh trả lời tin nhắn anh ta đã nhận được:

Sau đó anh ta ngả người trên ghế với một nụ cười sung sướng và thử tổng kết trong đầu những sự việc vừa diễn ra. Dịch Bệnh muốn nhấm nháp hương vị chiến thắng một chút trước khi đòi Ong Vò Vẽ kể lại tường tận đồng thời nhắc cô xóa sạch mọi dấu vết. Không ai được phép lần ra họ, không một ai!

Đây không phải lần đầu tiên họ phá phách các tổ chức hùng mạnh. Nhưng lần này là một cấp độ mới, và nhiều thành viên của Cộng hòa Tin tặc, hội nhóm duy nhất mà Dịch Bệnh tham gia, lúc đầu đã không đồng tình với ý tưởng đó, đứng đầu là Ong Vò Vẽ, cô có thể chọc ngoáy bất kỳ thế lực và cá nhân nào nếu cần. Nhưng cô không thích ra tay chỉ để cho vui.

Ong Vò Vẽ không thích kiểu tấn công vô tội vạ. Cô không phải loại người thích đột nhập các siêu máy tính để thể hiện, Ong Vò Vẽ muốn có một mục đích rõ ràng và luôn phân tích các hậu quả có thể xảy ra. Cô biết so sánh những nguy cơ lâu dài với sự thỏa mãn nhu cầu trước mắt, và với quan điểm đó thì thật vô lý khi tấn công vào NSA. Nhưng Ong Vò Vẽ đã chiều theo ý người khác, dù chẳng ai hiểu nguyên nhân vì sao cô làm thế.

Có lẽ cô cần được kích thích. Chắc cô đang chán và muốn khuấy đảo tí chút để khỏi chết vì buồn. Hoặc là, như một số người trong nhóm đồn đoán, cô đã va chạm sẵn với NSA, nên vụ đột nhập này chẳng qua cũng để trả thù cá nhân. Những thành viên khác lại tỏ ra nghi ngờ giả thiết đó và cho rằng Ong Vò Vẽ đang muốn tìm kiếm thông tin, rằng cô đang có một cuộc điều tra cá nhân sau cái chết của bố cô là Alexander Zalachenko tại bệnh viện Sahlgrenska, Göteborg.

Nói tóm lại, chẳng ai chắc chắn được chuyện gì, và Ong Vò Vẽ vẫn kín như bưng. Thật ra động cơ của cô không quan trọng. Ít nhất họ cũng tự thuyết phục mình như vậy. Họ nên chấp nhận điều đó và cảm ơn sự tham gia của cô thay vì lo nghĩ đến chuyện ban đầu cô không tỏ ra mấy hào hứng, hay đúng hơn là chẳng tỏ thái độ gì cả. Đơn giản là cô đã thôi phản đối, và như thế là đủ.

Với sự góp sức của Ong Vò Vẽ, kế hoạch đã có một khởi đầu suôn sẻ. Hơn ai hết, bọn họ đều biết NSA đã lạm quyền đến thế nào trong những năm vừa qua. Hiện nay, hoạt động của cơ quan này không còn giới hạn trong việc nghe lén các tổ chức khủng bố và những cá nhân có nguy cơ gây hại đến tình hình an ninh, hoặc những lãnh đạo chuyên chế, các nguyên thủ quốc gia. NSA gần như theo dõi tất cả mọi người. Hàng triệu, hàng tỉ, hàng nghìn tỉ cuộc gọi, thư điện tử và các hoạt động trên mạng đã bị theo dõi và lưu lại. Càng ngày cơ quan này càng bành trướng và xâm nhập sâu hơn vào cuộc sống riêng tư của mọi người, trở thành một con mắt giám sát khổng lồ quỷ quyệt.

Lẽ đương nhiên, không ai trong Cộng hòa Tin tặc có thể tự cho mình là gương mẫu trong chuyện này. Tất cả các thành viên, không ngoại trừ một ai, đều từng đột nhập vào những hệ thống thông tin chẳng có liên quan gì với họ. Luật chơi là thế. Một hacker theo định nghĩa là một cá nhân có thể vượt qua các rào cản bất kể vì mục đích xấu hay tốt, thách thức các luật lệ và mở rộng giới hạn hiểu biết của mình mà không quan tâm đến ranh giới giữa sự công khai và riêng tư.

Nhưng họ không hoàn toàn vô đạo đức. Và, với kinh nghiệm của mình, họ biết những kẻ quyền thế có thể biến chất như thế nào, đặc biệt là những quyền lực ngầm. Họ cũng không thích việc những vụ tin tặc quy mô nhất, vô lương tâm nhất lại không phải do cá nhân thực hiện, mà chính là do các thế lực lớn của Chính phủ, những kẻ muốn kiểm soát dân chúng. Dịch bệnh, Bộ Ba, Bob Chó, Flipper, Zod, Cat và toàn bộ Cộng hòa Tin tặc do vậy đã quyết định trả đũa bằng cách đột nhập NSA và quậy một chập.

Đó không phải là một nhiệm vụ ngon ăn. Nó chẳng khác nào đột nhập vào kho vàng ở Căn cứ Knox. Thêm vào đó, họ không chỉ muốn đột nhập vào hệ thống, mà còn muốn chiếm quyền kiểm soát nó. Họ muốn có một tài khoản “superuser”, hay còn gọi là tài khoản “root” theo ngôn ngữ Linux, và để đạt được điều đó, họ phải tìm ra những lỗ hổng bảo mật chưa được biết đến, được gọi là lỗ hổng Zero Day. Đầu tiên họ phải tấn công vào nền tảng máy chủ của NSA, sau đó là mạng nội bộ NSAnet, nơi mà từ đó Chính phủ tiến hành do thám toàn thế giới.

Như thường lệ, họ bắt đầu với một chút mánh khóe xã hội. Họ phải tìm ra tên của những nhà quản trị hệ thống và chuyên viên phân tích hạ tầng biết các mật mã phức tạp của mạng nội bộ. Nếu với được một gã hậu đậu cẩu thả trong quy trình bảo mật thì càng hay. Thật ra, trong mạng lưới của mình, họ đã tìm được bốn, năm cái tên, trong số đó đáng chú ý có Richard Fuller.

Fuller làm việc tại Nisirt, đội phản ứng nhanh các sự cố hệ thống thông tin của NSA, có vai trò giám sát mạng nội bộ, liên tục tìm kiếm các lỗ hổng và kẻ xâm nhập. Fuller là một tay khá bảnh – cử nhân luật Harvard, thành viên Đảng Cộng hòa, cựu tiền vệ bóng đá Mỹ, một công dân yêu nước lý tưởng nếu ta tin vào lý lịch của anh ta. Nhưng thông qua một trong những cô bạn gái cũ, Bob Chó đã phát hiện ra Fuller bị rối loạn lưỡng cực và có thể còn là một con nghiện cocaine.

Mỗi khi lên cơn, Fuller có thể làm đủ thứ ngớ ngẩn, kể cả việc mở các tập tin và tài liệu mà không đưa chúng vào thứ được gọi là sandbox, hộp cát. Ngoài ra, anh ta rất đẹp trai, dẻo miệng như kiểu chuyên gia tài chính Gordon Gekko, và có người trong nhóm, hình như chính là Bob Chó, đã đề xuất ý tưởng để Ong Vò Vẽ tới nhà Fuller ở Baltimore, mọi thông tin bằng cách đưa anh ta lên giường.

Ong Vò Vẽ đã chửi om lên vì cái ý tưởng đó.

Cô cũng gạt phắt đề xuất thứ hai, theo đó họ sẽ viết một tài liệu với những thông tin chấn động về các lỗ hổng và kẻ xâm nhập tại trụ sở chính ở Căn cứ Meade. Tài liệu này sẽ được phát tán bởi một phần mềm gián điệp,một Trojan siêu cấp mà Dịch Bệnh và Ong Vò Vẽ có nhiệm vụ phát triển. Kế hoạch tiếp theo là bày ra những manh mối trên mạng để lôi kéo sự tò mò của Fuller và để cho hắn tìm thấy tập tin. Nếu họ gặp may mắn, hắn sẽ mừng rỡ đến mức khinh suất. Đó không phải là một kế hoạch tồi, nó có ưu điểm là giúp cho họ vào được hệ thống của NSA mà không phải thực việc một vụ đột nhập chủ động, vốn có nguy cơ dễ bị phát hiện.

Nhưng Ong Vò Vẽ đã nói cô không thích ngồi chờ gã đần Fuller phạm sai lầm. Cô không thể lựa chọn một kế hoạch quá phụ thuộc vào sai lầm của người khác. Vò Vẽ rất cố chấp và cứng đầu, nên chẳng ai ngạc nhiên khi cô đột ngột muốn tự mình ra tay. Bất chấp không ít tranh luận và chống đối, rốt cuộc họ đã để cho cô làm, với điều kiện cô phải tôn trọng một số nguyên tắc. Lúc đầu Vò Vẽ đã liệt kê tỉ mỉ những cái tên và mọi thông tin có liên quan đến các quản trị viên hệ thống mà họ đã tìm được, rồi nhờ những thành viên khác hỗ trợ mình tìm ra thứ được gọi là vân tay điện tử: sơ đồ của nền tảng máy chủ và hệ điều hành của nó. Nhưng sau đó cô đã cắt đứt liên lạc với Cộng hòa Tin tặc và tất cả mọi người, đến nỗi ngay chính Dịch Bệnh cũng có cảm giác cô đã không tuân thủ những khuyến cáo của anh, chẳng hạn như: không sử dụng tên giả, biệt danh thường lệ, không làm việc tại nhà, mà làm tại một khách sạn hẻo lánh với danh tính giả. Anh muốn đề phòng trường hợp bầy chó săn của NSA có thể lần ra được Ong Vò Vẽ. Nhưng quả nhiên cô đã hành động theo cách của mình, và anh chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài ngồi nhà chờ đợi, thần kinh căng lên như dây đàn. Anh vẫn chưa biết cô đã làm như thế nào.

Dịch Bệnh chỉ chắc chắn một chuyện duy nhất: điều mà Vò Vẽ đã thực hiện là một quả bom chấn động và xứng đáng đi vào huyền thoại. Thế là, trong khi cơn bão gầm rú bên ngoài, anh dọn dẹp vài thứ rác rưởi trên bàn, chồm người trước máy tính và gõ:

Câu trả lời xuất hiện ngay lập tức:

Trống rỗng.

Đó là cảm giác của cô. Lisbeth Salander đã gần như không ngủ trong suốt một tuần vừa qua, và có lẽ cô cũng đã ăn uống quá ít. Đầu cô nhức nhối, mắt vằn đỏ, hai tay run bắn. Cô chỉ có một mong muốn: đạp hết chỗ máy móc này xuống sàn. Xét cho cùng, cô cũng hài lòng, nhưng vì những lý do mà Dịch Bệnh và mọi người trong Cộng hòa Tin tặc còn lâu mới hình dung nổi, Salander hài lòng vì cô đã thu được những thông tin mới về nhóm tội phạm mình đang truy lùng, đồng thời thiết lập được một sự liên hệ mà cho đến gần đây cô chỉ mới đặt nghi vấn. Tuy vậy cô sẽ giữ kín những chuyện này. Salander cũng khá ngạc nhiên khi những người khác có thể tin được chuyện cô tiến hành vụ đột nhập chỉ để thử sức.

Cô không phải là một con nhóc tuổi teen tràn trề nội tiết tố, càng không phải một đứa to đầu thích cảm giác mạnh. Salander sẽ chỉ làm một phi vụ táo tợn như vậy với một mục đích cụ thể, mặc dù đã có lúc việc hack thông tin không dừng lại ở vai trò một công cụ đối với cô. Trong những giai đoạn tồi tệ nhất của thời thơ ấu, Salander đã coi nó như một sự giải thoát cho mình, để làm cho cuộc sống của cô bớt gò bó hơn. Nhờ chiếc máy tính, Salander có thể phá vỡ những bức tường và rào cản quanh mình để tìm đến sự tự do. Ở trường hợp hiện tại, có lẽ điều đó cũng là một phần mục đích của cô.

Trên tất cả, cô đã và đang tiến hành một cuộc truy lùng, kể từ lúc bừng tỉnh giữa cơn mơ vào sáng sớm mà trong đó có một bàn tay đập đều đặn không ngừng nghỉ trên tấm nệm ở phố Lundapatan. Đó không phải là một công việc dễ dàng. Các đối thủ của Salander đang nấp sau những tấm màn khói, và đây có thể là nguyên nhân tại sao dạo này cô đâm khó tính và cáu bẳn. Dường như cô lại đang đi vào một vùng tối, và ngoại trừ một huấn luyện viên đấm bốc lực lưỡng tên là Obinze cùng vài người tình đồng giới, Salander gần như không gặp ai. Nom cô xấu xí hơn bao giờ hết. Tóc cô bù xù, ánh mắt u ám, và cho dù thỉnh thoảng cô có nỗ lực, những câu mào đầu tử tế chưa bao giờ trở nên quen miệng đối với Salander. Cô vẫn cứ văng ra vài lời khó nghe rồi giữ im lặng trong suốt khoảng thời gian còn lại.

Về căn hộ của cô trên phố Fiskargatan... đó lại là một chuyện khác. Nó đủ rộng cho cả một gia đình chín người, nhưng cô chẳng quan tâm đến việc bài trí cho ấm cúng một chút dù đã mua nó được mấy năm. Vài món đồ Ikea được để ở chỗ nọ chỗ kia, giống như bạ đâu đặt đấy. Không có lấy nổi một dàn âm thanh, có lẽ một phần vì cô không thích nghe nhạc. Salander cảm nhận được nhiều sự đồng điệu trong một phương trình vi phân hơn là trong một bản nhạc của Beethoven. Coi vậy chứ cô giàu nứt đố đổ vách. Số tiền mà cô đã lấy của Hans-Erik Wennerström hiện nay đã lên đến hơn năm tỉ. Nhưng tiền không làm thay đổi con người Salander, nếu có chăng thì nó chỉ làm cho cô bạo gan hơn. Rõ ràng là cô đã làm nhiều chuyện tày trời dạo sau này, chẳng hạn như bẻ ngón tay một kẻ ưa quấy rối phụ nữ hoặc đột nhập vào mạng nội bộ của NSA.

Có lẽ Salander đã đi quá giới hạn trong vụ tin tặc này, nhưng cô thấy điều đó là cần thiết. Liên tục mấy ngày đêm cô đã tập trung làm việc và quên đi mọi thứ khác. Giờ đây, khi nhiệm vụ đã hoàn thành, Salander nheo đôi mắt mỏi mệt quan sát hai cái bàn xếp thành hình chữ L trước mặt. Trên đó là các thiết bị của cô: chiếc máy tính thường dùng và chiếc máy thử nghiệm mà cô đã mua cho việc này, để cài đặt vào đó một phiên bản máy chủ và hệ điều hành của NSA.

Salander đã tấn công chiếc máy thử nghiệm bằng Fuzzing, một chương trình đặc biệt được cô viết để phát hiện các lỗi và kẽ hở trong nền tảng điều hành. Tiếp đến, cô tiến hành vá lỗi, kiểm tra hộp đen và nhiều cuộc tấn công thử. Kết quả thu được là căn cứ để cô chế ra bộ công cụ tấn công, trong đó có một con RAT. Salander không thể cho phép mình khinh suất. Cô đã cài một phiên bản của máy chủ tại nhà mình chỉ để thoải mái phá phách nó. Nếu cô tấn công vào máy chủ thật thì đám nhân viên NSA sẽ nhanh chóng nhận ra và đề cao cảnh giác, như vậy cuộc chơi sẽ kết thúc sớm.

Với cách thức như vậy, Salander có thể làm việc ngày đêm, gần như quên ăn quên ngủ. Cô chỉ rời máy tính khi cần chợp mắt một chút hoặc hâm nóng pizza trong lò vi sóng. Khoảng thời gian còn lại, cô cày cho đến khi mắt không mở lên nổi, đặc biệt là với Zero Day Exploit, phần mềm dò tìm kẽ hở bảo mật chưa biết và có thể cập nhật thứ bậc của cô một khi cô đã xâm nhập vào trong hệ thống.

Nó thật đáng kinh ngạc.

Salander đã viết một chương trình cho phép cô chiếm quyền điều khiển hệ thống, đồng thời kiểm soát từ xa gần như mọi chuyện bên trong một mạng nội bộ mà cô chỉ mới biết được một phần. Đó mới là điểm ngoạn mục nhất.

Salander sẽ không dừng lại ở việc đột nhập. Cô sẽ còn đi xa hơn và len lỏi vào trong NSAnet, một không gian độc lập gần như tách biệt hoàn toàn với mạng thông thường. Mặc dù trông cô giống như một con nhóc học hành bết bát ở trường, khi đối diện với các mã nguồn trong những chương trình máy tính, chỉ trong nháy mắt bộ não của Salander đã vẽ ra một phần mềm gián điệp siêu tinh vi. Một con virus biến thể với đời sống riêng. Khi rốt cuộc cũng cảm thấy hài lòng, Salander bắt đầu giai đoạn hai của kế hoạch và từ giây phút đó, cô không còn nghịch phá trong cái phòng thí nghiệm của mình nữa mà chuyển sang tấn công thực sự.

Salander đã gắn vào điện thoại một chiếc sim trả trước mua của nhà mạng T-Mobile bên Berlin. Sau đó cô dùng nó để liên lạc.

Đáng lẽ cô nên đi đâu đó thật xa, sang một khu vực khác bên kia địa cầu, và trở thành Irene Nesser, một danh tính giả mà cô từng sử dụng. Bởi lẽ, kể từ lúc này, nếu những chuyên viên bảo mật của NSA thật sự chăm chỉ và tài năng, họ có thể lần tới tận ăng ten tiếp sóng của Telenor, được lắp tại khu vực cô đang sống. Tất nhiên họ không thể lần ra cô một cách trực tiếp, ít ra là với các biện pháp kỹ thuật. Nhưng như thế cũng đã là không hay rồi. Tuy nhiên, ưu điểm của việc được ngồi ở nhà đã giành chiến thắng, và do vậy cô đã tiến hành mọi biện pháp đề phòng khả dĩ. Giống như nhiều hacker, Salander sử dụng Tor, một mạng lưới có hàng ngàn người dùng. Nhưng cô cũng biết ngay cả Tor cũng không đủ an toàn, vì NSA sử dụng một chương trình được gọi là Egotistical Giraffe để bẻ khóa hệ thống. Do vậy Salander dành rất nhiều thời gian để cải thiện tính bảo mật của mình trước khi bắt đầu tấn công.

Salander đột nhập vào nền tảng dễ dàng như con dao cắt vào miếng bơ,nhưng không vì thế mà cô tỏ ra quá tự tin. Cô phải nhanh chóng tìm ra các quản trị viên đã biết tên của hệ thống, cài phần mềm gián điệp vào một trong những tập tin của họ, rồi tạo ra một lối thông giữa mạng máy chủ và mạng nội bộ. Đây không phải là một nhiệm vụ dễ xơi, hoàn toàn không. Cô không được kích hoạt tín hiệu báo động cũng như các phần mềm diệt virus. Cuối cùng cô chọn người có tên là Tom Breckinridge và dùng danh tính của anh ta để truy cập NSAnet. Sau đó thì... từng thớ thịt trong người cô căng cứng lại. Trước mắt cô, đôi mắt kiệt quệ và mỏi mệt vì những đêm không ngủ, phép màu đã xảy ra.

Phần mềm gián điệp của Salander đã đưa cô vào tận trung tâm của bí mật sâu kín nhất, và cô đã biết chính xác mình muốn đi đâu. Cô quyết định truy cập vào Active Directory hay thứ tương tự như thể để nâng cấp thứ bậc của mình. Từ một người khách không mời, cô biến thành một siêu người dùng bên trong không gian đông đúc đó, Chỉ sau khi việc này hoàn thành cô mới có thể có một cái nhìn tổng quát toàn bộ hệ thống. Việc đó không hề dễ dàng. Thật ra nó gần như là bất khả thi, chưa kể thời gian của Salander chỉ còn rất ít.

Cần phải tiến hành nhanh, rất nhanh. Salander vất vả lắm mới làm chủ được hệ thống tìm kiếm và nhặt nhạnh mọi mật mã, biểu thức, cơ chế, những thứ hầm bà lằng phức tạp của một hệ thống mạng. Khi cô sắp sửa bỏ cuộc thì vớ được một tập tin được đánh dấu [Tuyệt Mật, không được phát tán ra ngoài]. Bản thân tài liệu đó chẳng hấp dẫn quái gì, nhưng vì được kèm theo một số liên hệ trao đổi giữa Zigmund Eckerwald của Solifon và những chuyên viên tin học ở Bộ phận Bảo mật công nghệ chiến lược của NSA, nên nó là một quả bom. Salander mỉm cười ghi nhớ mọi chi tiết. Giây lát sau, cô bắt gặp một tài liệu khác hình như có liên quan với nó. Nhưng tập tin này đã được mã hóa, nên cô chỉ còn cách sao chép lại, và hành động này đã kích hoạt tín hiệu báo động tại Căn cứ Meade.

Tình thế trở nên vô cùng cấp bách. Ngoài ra, Salander còn phải tiếp tục nhiệm vụ chính thức của mình, nếu như chữ “chính thức” có thể sử dụng được trong một ngữ cảnh như vậy. Cô đã long trọng hứa với Dịch bệnh và các thành viên khác của Cộng hòa Tin tặc là mình sẽ tụt quần NSA để phát cho nó một cái thật đau. Như vậy cô phải quyết định xem mình sẽ gửi lại thông điệp cho ai. Kẻ nào sẽ là người trúng số độc đắc?

Salander quyết định chọn Edwin Needham, biệt hiệu Ed the Ned. Tên của anh ta đi liền với mọi vấn đề an ninh thông tin. Trong khi vội vã tìm thông tin về anh ta trong mạng nội bộ, Salander không khỏi cảm thấy chút vị nể. Ed the Ned là một ngôi sao. Nhưng cô láu cá hơn anh ta.

Trong một thoáng, cô cân nhắc chuyện lộ diện. Cuộc tấn công của cô sẽ gây xáo trộn lớn. Nhưng xáo trộn chính là thứ cô muốn. Như vậy cô cần phải tấn công anh ta. Cô hoàn toàn không biết hiện tại đang là mấy giờ. Có thể là ban ngày, hoặc ban đêm,mùa hè hoặc mùa thu. Salander lờ mờ cảm nhận được cơn bão đang quét qua thành phố, như thể thời tiết cũng đồng bộ với cuộc tấn công của cô. Và ở cách đó rất xa, tại tiểu bang Maryland, gần giao lộ nổi tiếng của Baltimore Parkway và Maryland Route 32, Ed the Ned bắt đầu viết một email.

Anh ta không viết được gì nhiều, vì chỉ giây lát sau Salander đã chiếm quyền điều hành, cô viết nốt câu mà anh ta đang đánh máy dở như sau:

<... rằng các người nên chấm dứt những hoạt động bất hợp pháp. Những kẻ do thám người khác rốt cuộc sẽ bị người ta theo dõi lại. Đó là một nguyên tắc cơ bản của tính dân chủ.>

Salander biết những điều mình viết sẽ làm to chuyện. Một ý tưởng tuyệt vời. Cô nhấm nháp sự ngọt ngào của đòn tấn công, rồi dẫn Ed the Ned vào một hành trình chạy xuyên qua hệ thống. Cùng nhau, hai người bay nhảy trên cái thế giới lung linh của những dữ liệu lẽ ra phải được giữ kín bằng mọi giá.

Không nghi ngờ gì nữa, nó là một trải nghiệm choáng ngợp, nhưng... khi cô thoát ra và mọi tập tin giám sát truy cập tự động xóa sạch, Salander quay trở lại với thực tế. Nó giống như đạt cực khoái với một kẻ xa lạ. Và những dòng chữ mà vài giây trước có vẻ rất đanh thép với cô giờ đây nghe thật trẻ con. Trò vớ vẩn của một hacker. Đột nhiên cô muốn tọng cái gì đó vào mồm. Trên những bước chân uể oải mệt mỏi, Salander vào bếp và tìm thấy một chai Tullamore Dew. Sau đó cô ngồi vào trước máy tính và tu ừng ực. Không phải để uống mừng ngày hôm nay, không hề. Trong cô đã không còn cảm giác chiến thắng nữa rồi. Chỉ còn... chỉ còn gì mới được? Chắc là sự cố chấp.

Cô uống miết trong khi cơn bão gầm rú ngoài trời, và những thông điệp cổ vũ của Cộng hòa Tin tặc dồn dập xuất hiện. Tất cả những cái đó chẳng có nghĩa lý gì với cô. Salander gần như không còn sức lực để ngồi thẳng người. Với một động tác đột ngột, cô gạt mạnh tay trên mặt bàn, rồi giương mắt hờ hững nhìn đám chai lọ, gạt tàn rơi lộp độp xuống sàn. Cô chợt nghĩ tới Mikael Blomkvist.

Rõ ràng là do tác dụng của men rượu. Blomkvist có khuynh hướng nhảy vọt ra trong đầu Salander mỗi khi cô say xỉn, giống như một người tình cũ. Gần như vô ý thức, cô đột nhập vào máy tính của anh, một việc chẳng có gì khó khăn nếu so với hệ thống của NSA. Đã từ lâu cô thiết lập một đường tắt để truy cập cho tiện.

Lúc đầu, cô tự hỏi mình đang làm cái quái gì. Cô chẳng việc gì phải bận tâm đến anh. Anh đã thuộc về quá khứ, anh chỉ là một gã khờ khạo cuốn hút mà cô từng yêu. Một sai lầm mà cô quyết không lặp lại. Không, đáng lẽ cô nên thoát ra ngay và không đụng đến máy tính trong nhiều tuần lễ. Nhưng cô vẫn cứ nấn ná trong máy của Blomkvist, và chỉ giây lát sau, khuôn mặt cô sáng bừng. Kalle Blomkvist quỷ sứ. Anh đã tạo một tập tin mang tên [KHO CỦA LISBETH] và đặt ra cho cô một câu hỏi trong đó:

Đến đây, cô không thể nén nổi nụ cười, một phần vì cái tên Frans Balder.

Ông ta là một kẻ lập dị, theo quan điểm của cô: đam mê các mã nguồn, những bộ xử lý lượng tử và tiềm năng của logic. Buồn cười nhất là Mikael Blomkvist tỏ ra quan tâm tới cùng lĩnh vực mà cô quan tâm. Sau khi cân nhắc chuyện tắt máy và đi ngủ, cô viết cho anh:

Và Blomkvist này, chuyện gì sẽ xảy ra nếu người ta làm được một cái máy tính thông minh hơn chúng ta?>

Sau đó, Salander bước vào một trong nhiều buồng ngủ của nhà mình và cứ để nguyên quần áo nằm vật ra.