← Quay lại trang sách

- 29 -

23 tháng Hai

sáu mươi hai ngày

sau vụ mất tích

Cái đêm mà mọi thứ thay đổi hoàn toàn, sương mù hình như đã lọt qua cửa sổ, tràn vào phòng tựa một cái rùng mình nhè nhẹ.

Vogel ngừng lời hồi lâu sau khi kể xong.

– Anh có biết thù hận không phải là động cơ giết người hàng đầu không? Borghi đã nói với tôi như thế, nhưng tôi không chịu nghe. Nếu tôi nghe cậu ta thì rất có thể tôi đã hiểu ra mọi chuyện kịp thời… Động cơ giết người hàng đầu là tiền bạc.

– Không, tôi không biết điều đó. – Flores thừa nhận.

– Mọi thứ xoay quanh một ý tưởng vừa đơn giản lại vừa tầm thường… Không một ai tìm thấy được thi thể của Anna Lou. Không bao giờ. Mấu chốt của nó nằm ở đó. Không có thi thể thì không có chứng cứ. Chính vì thế mà hắn thoát được.

– Vậy còn chữ cái viết trên cẳng tay? Tại sao lại để mình có nguy cơ bị phát hiện như thế? Tôi không hiểu…

– Mỗi hung thủ trung bình phạm phải hai mươi sai sót, và chỉ nhận ra chừng một nửa trong số đó. Hầu hết là do sự vụng về hoặc bất cẩn của hắn. Nhưng còn một loại sai sót về bản chất có thể được xem là cố ý. Chúng giống như chữ ký của hung thủ. Một cách vô thức, mọi kẻ sát nhân đều muốn người ta ghi nhận thành tích của hắn. Tội lỗi ngu xuẩn nhất của con quỷ là sự hợm hĩnh… nhưng nói cho cùng, làm quỷ để làm gì nếu như không ai biết anh là con quỷ?

Bác sĩ Flores bắt đầu hiểu ra.

– Sau chương trình, anh đã bám theo Martini về Avechot… và anh đã kết liễu anh ta.

Vogel đặt hai bàn tay lên đầu gối.

– Anh sẽ không bao giờ tìm thấy hắn. Bởi vì hắn cũng đã bỏ mạng trong màn sương mù.

Đúng lúc đó, Flores nhấc ống nghe của chiếc điện thoại nằm trên bàn làm việc và bấm một dãy số.

– Vâng, là tôi đây. Mọi người vào đi.

Ông gác máy. Hai người chờ đợi trong im lặng. Thế rồi cửa phòng mở ra, hai cảnh sát mặc đồng phục bước vào, đứng hai bên Vogel.

– Một thợ câu luôn bắt cùng một loại cá. – Thanh tra Vogel bật cười. – Thật vui khi được nói chuyện với ông, bác sĩ Flores.

Khi ông về đến nhà thì đã gần 6 giờ sáng. Bình minh sắp ló rạng, nhưng lúc này trời vẫn còn tối, mọi thứ chìm trong im lặng. Trong căn biệt thự mái dốc, máy sưởi đã được bật từ lâu, hơi ấm mang lại một sự yên bình uể oải và dễ chịu. Sophia vẫn ngủ ngon lành trong căn phòng trên gác. Flores đã định trèo vào giường cùng vợ để nghỉ ngơi một chút, nhưng rồi lại đổi ý. Ông không chắc mình sẽ ngủ lại được. Nhất là sau cái đêm mà ông vừa trải qua. Thế là, thật khẽ khàng, ông đi xuống tầng hầm.

Phòng thí nghiệm của Flores là nơi ông đã nhồi rơm những con cá hồi vân. Căn phòng nhỏ chỉ có một cửa sổ rất nhỏ. Flores vươn tay giật một sợi dây để bật sáng bóng đèn lủng lẳng trên đầu. Bóng đổ của các đồ vật trong phòng cũng nhảy múa theo. Trước mặt Flores là một bàn làm việc bằng gỗ, với tất cả những vật dụng cần thiết. Ammoniac và formaldehyde để chặn đứng quá trình phân hủy. Sơn trong để làm bật lên màu sắc tự nhiên của mẫu vật. Chai xịt cồn nguyên chất. Chai nước cường toan kèm theo chổi quét. Bộ dao nhỏ được xếp ngay ngắn trên một cái giá. Lọ đựng kim. Những cái cọ dùng để rửa chai lọ, và một dụng cụ nhỏ có mỏ cong. Bột hàn the, và axit salicylic. Cùng một cái đèn tạo nhiệt.

Flores không lâu nữa sẽ nghỉ hưu, chỗ này sẽ trở thành hang ổ mới của ông. Ông cũng cất ở đây phần lớn dụng cụ câu cá, và chỉ còn phải đưa bộ sưu tập trong phòng khám về. Ông sẽ buồn vì phải từ giã công việc đã làm cả đời, nhưng ở đây, xa mọi căng thẳng và ưu phiền, ông nghĩ mình sẽ có thể dành toàn tâm toàn ý cho sở thích cá nhân. Thỉnh thoảng, ông sẽ mời mấy đứa cháu tới để cho chúng xem công trình của ông. Flores rất muốn truyền cho chúng niềm đam mê của mình. Tại đây, ông sẽ quên đi khái niệm thời gian. Thay cho buổi sáng, ông sẽ nhận ra tiếng bước chân của Sophia đi xuống cầu thang để đem cho ông bánh mì và ly trà đá trên một cái khay. Phải, đó sẽ là một cách hay ho để trải qua những năm tháng tuổi già của ông.

Flores đặt tay lên bàn và duỗi vai. Ông hít một hơi thật sâu. Rồi ông quỳ xuống. Bên dưới mặt bàn là những hộp mồi câu được xếp ngay ngắn. Mỗi dịp Giáng sinh hoặc sinh nhật, ông đều được tặng các loại mồi câu khác nhau, bởi vì người thân của ông biết ông không thích món quà nào khác. Một số loại có giá rất đắt. Nằm trong cùng là một cái thùng sắt cũ được khóa bằng ổ khóa. Flores lấy nó ra và đặt lên bàn. Ông luôn mang theo bên mình chìa khóa của nó, lẫn trong một chùm chìa khóa cùng với những cái khác. Ông tìm nó giữa những chiếc chìa khóa nhà, chìa khóa xe và chìa khóa phòng khám. Rồi ông tra chìa vào ổ khóa và mở nắp thùng.

Sáu lọn tóc màu hung vẫn ở đó.

Chúng nhắc ông nhớ lại thời kỳ sung sướng nhất đời mình. Lúc đó, ông đã cưới Sophia và có hai mặt con. Không ai phát hiện được điều ông đôi khi vẫn làm thay vì đi câu. Họ thấy ông về nhà như thường lệ, nhưng không biết niềm vui trên khuôn mặt ông là do cái khác.

Một thợ câu luôn đi câu một loại cá – cá hồi vân – cũng chỉ bắt cùng một loại con gái. Tóc hung, da lấm tấm tàn nhang.

Và giờ thì tất cả mọi người đang tự hỏi người sương mù đã đi về đâu. Ông có thể nói với họ rằng lâu lâu ông vẫn bị cám dỗ bởi ham muốn rời khỏi nhà để đi tìm một con mồi, nhưng sau cơn nhồi máu cơ tim, ông đã có một lời hứa long trọng.

Không một cô gái tóc hung nào nữa.

Trong khoảng thời gian ấy, người ta đã quên ông. Nhưng giờ đây, vì thầy giáo Martini, người sương mù đã quay lại trong tâm trí của bọn họ. Bọn họ không bao giờ có thể lần ra mình, ông tự nhủ. Hành động của Vogel đêm qua đã thu xếp mọi thứ đâu vào đấy. Bọn họ sẽ nghĩ rằng con quái vật đã chết.

Flores nhìn cái thùng sắt một lúc nữa. Có lẽ phải thủ tiêu nó. Không phải vì ông sợ rằng những lọn tóc này một ngày kia có thể được dùng làm bằng chứng chống lại mình. Không, chỉ là ông thường nghĩ rằng nếu mình bị một cơn đau tim nữa, một cú chí mạng, người thân của ông – những người mà ông yêu thương nhất trên đời – sẽ tìm thấy bộ sưu tập bí mật này. Họ sẽ không hiểu được, họ sẽ thay đổi cách nghĩ về ông. Ông không muốn họ khám phá phần con người này của mình. Ông muốn được yêu quý.

Nhưng một lần nữa ông lại quyết định không phá hủy những thứ nằm trong cái thùng sắt, bởi vì một số tình cảm rất khó để quên đi. Sáu cô gái biến vào trong sương mù là của ông, họ thuộc về ông. Suốt ba chục năm nay ông đã nâng niu họ trong vùng tâm trí bí mật của mình. Thế nên ông đóng nắp thùng sắt và khóa lại. Rồi ông cất nó trở vào chỗ cũ, bên dưới bàn làm việc. Một tia nắng yếu ớt cũng vừa lọt qua cửa sổ.

Cái đêm mà mọi thứ thay đổi hoàn toàn đã kết thúc.