- 28 -
23 tháng Mười Hai
ngày xảy ra vụ mất tích
Nó muốn ở nhà để trang trí cây thông.
Nhưng vào lúc 17 giờ 15 phút chiều thứ Hai, buổi dạy giáo lý dành cho trẻ em sẽ diễn ra, mà nó thì đã hứa sẽ kèm cặp nhóm nhỏ tuổi nhất. Hai em trai của nó đã lớn và không còn thuộc nhóm đó nữa, chúng có thể ở nhà cả buổi chiều để treo những trái châu đủ màu sắc và những sợi dây kim tuyến lên các nhánh thông. Năm nay, Anna Lou đặc biệt muốn tham gia cùng các em, vì nó nghĩ đây có thể là lần cuối cùng. Mẹ nó đã bắt đầu nói những lời lạ lùng về chủ đề này, đại loại như Chúa Jesus làm gì có cây thông Noel.
Khi mẹ cư xử như vậy, nó luôn chờ đợi một sự thay đổi trong thông lệ của gia đình.
Giống như ngày nhịn ăn, khi mà cả nhà không đụng đến thức ăn trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ và chỉ uống nước. Sau đó, là ngày im lặng – ngày nhịn nói, theo như mẹ nó gọi. Lâu lâu mẹ lại đề ra một quy định mới, hoặc tuyên bố rằng chuyện này hay chuyện kia cần phải được làm khác đi. Sau đó, mẹ nó sẽ trình bày điều đó tại các cuộc họp hội đồng, và cố gắng thuyết phục những bậc phụ huynh khác rằng mẹ đúng. Anna Lou thích hội thân hữu, nhưng nó không hiểu tại sao một số hành vi lại bị cấm đoán. Chẳng hạn như, nó thấy chẳng có gì sai trong việc mặc đồ đỏ trong nhà thờ, hoặc uống Coca Cola. Nó không nhớ có từng đọc được bất cứ điều gì về chuyện đó trong Kinh thánh. Thế nhưng tất cả những người khác dường như coi trọng việc cư xử theo một cách nào đó, như thể Chúa luôn luôn xét nét họ, và âm thầm quyết định dựa trên các tiểu tiết rằng họ có thực sự xứng đáng làm con của Ngài hay không.
Anna Lou tin chắc vụ cây thông Noel rồi sẽ có kết thúc tương tự. May mắn thay, bố của nó đã can thiệp và bảo rằng bọn trẻ vẫn cần một số thứ. Bố nó hay phục tùng, rồi đây bố sẽ phải nhượng bộ về chuyện đó. Nhưng năm nay, bố đã rất kiên cường. Anna Lou thấy mừng vì ít nhất một trong các truyền thống gia đình từ hồi nó còn bé đã được tạm thời cứu vãn.
– Con ơi, nhanh lên nào. Con sắp muộn rồi đấy. – Maria gọi con bé từ dưới chân cầu thang.
Anna Lou cuống lên, mẹ nó không thích bắt Chúa đợi. Nó đã mặc cái quần thể dục màu xám và đi giày thể thao, chỉ còn phải khoác thêm chiếc áo khoác lông vũ màu trắng. Nó nhét sách giáo lý, Kinh thánh và quyển nhật ký vào ba lô. Nó tự nhủ mình đã lâu không cập nhật quyển nhật ký kia. Từ khi biết mẹ lén lục lọi đồ của mình, nó đã quyết định viết hai quyển nhật ký. Quyển thứ hai không phải để đánh lừa mẹ, nó luôn viết sự thật trong đó. Nó chỉ tránh ghi ra những cảm nhận của mình. Tình cảm là thứ chỉ có thể giữ cho riêng mình. Hơn nữa, nó cũng nghĩ cho mẹ, người lúc nào cũng lo lắng thái quá về con cái. Nó không muốn mẹ nghĩ nó buồn, hoặc quá hạnh phúc. Ở nhà nó, hạnh phúc cũng phải có chừng mực. Nếu quá nhiều thì đó có thể là bàn tay của quỷ dữ. “Nếu không thì tại sao Satan lúc nào cũng cười?” Mẹ đã bảo như thế. Quả thực, Chúa Jesus, Đức mẹ đồng trinh và các thánh chẳng bao giờ cười trong các bức tranh thánh.
– Anna Lou!
– Con xuống đây ạ!
Anna Lou đeo tai nghe của chiếc máy chơi nhạc mp3 mà bà nội đã tặng trong dịp sinh nhật rồi lao xuống cầu thang.
Ở tầng trệt, mẹ nó đang đứng đợi, một tay đặt trên lan can, tay kia chống nạnh. Trông mẹ giống cái bình trà ghê gớm.
– Con nghe loại nhạc gì vậy?
Đã đoán trước câu hỏi này, nó chìa cho mẹ một cái tai nghe.
– Đây là một bài đồng dao mà con vừa tìm được. Con muốn dạy nó cho bọn trẻ ở lớp giáo lý. Nó nói về những đứa trẻ và lũ mèo con.
– Có vẻ như chẳng liên quan mấy tới Kinh phúc âm.
– Con muốn bọn trẻ học thuộc làu làu thánh vịnh, nhưng để luyện tập thì phải bắt đầu từ những thứ đơn giản.
Mẹ nó nhìn nó ngờ vực, vì không biết phải đáp như thế nào. Mẹ lắc lắc cổ tay, làm chiếc vòng mà Anna Lou xỏ từ các hạt nhựa màu kêu lách cách. Đó là một cử chỉ trìu mến, cho thấy sự gần gũi giữa hai mẹ con.
– Trời lạnh đấy, con giữ ấm nhé.
Anna Lou hôn lên má mẹ rồi ra ngoài.
Sau khi đóng cửa nhà, nó bỗng rùng mình. Mẹ nói đúng, trời lạnh thật. Hi vọng đến Noel sẽ có tuyết rơi. Nó kéo khóa chiếc áo khoác lông vũ và chạy theo con ngõ ra ngoài đường, rồi bước đi trên vỉa hè, hướng về phía nhà thờ. Nó muốn xưng tội. Từ khi gây chuyện với Priscilla vì Mattia, nó cảm thấy hơi áy náy. Thậm chí nó còn xóa số điện thoại của Priscilla. Nó tự nhủ mình sẽ giảng hòa với cô bạn, nhưng nó không thể chấp nhận được cái cách mà Priscilla cư xử với cậu bạn tội nghiệp kia. Xét cho cùng thì Mattia đã làm gì sai nào?
Anna Lou biết cậu ấy hơi hơi có cảm tình với mình, nó không khuyến khích nhưng cũng không thể phớt lờ chuyện đó. Priscilla không hiểu, đối với bạn ấy, bọn con trai chỉ có một thứ trong đầu. Nó muốn kể cho Priscilla nghe về Oliver, về điều mà nó cảm thấy mặc dù chỉ mới quen anh ấy, nhưng nó không chắc cô bạn mình sẽ hiểu. Thậm chí có khi Priscilla còn chế nhạo những rung động đầu đời ấy nữa cũng nên. Tuy nhiên, Anna Lou cần anh. Anh là thứ để nó mộng mơ. Vì điều đó mà nó đã viết lên tay mình chữ cái đầu của tên anh. Nó không muốn đánh mất đi một thứ mà nói cho cùng, chỉ thuộc về nó.
Khi đi vòng qua góc đường ở cuối dãy phố, nó bước chậm lại.
Cách đó vài bước, một chiếc xe hơi đang đậu bên đường. Thoạt tiên, Anna Lou không hiểu chuyện gì đang diễn ra trước mắt mình. Tại sao người đàn ông kia lại cầm một cái lồng trong tay? Ông ta đang tìm gì? Thế rồi người đàn ông quay lại, và nó nhận ra ông ta. Đó là một thầy giáo mà nó đã gặp ở trường. Nhưng thầy không dạy lớp nó. Thầy tên là… Martini, phải rồi, thầy dạy môn văn.
– Chào em. – Người đàn ông mỉm cười chào nó. – Em có thấy con mèo nào đi lang thang quanh đây không?
– Mèo như thế nào ạ?
– To chừng này. – Thầy dang hai tay ra để mô tả. – Lông màu hung, lốm đốm nâu.
– Có, em có thấy. Con mèo xuất hiện cũng được mấy ngày rồi.
Anna Lou đã mang thức ăn cho con mèo, thậm chí còn đeo một cái vòng tay lên cổ nó. Nhưng con bé chưa kịp đặt tên cho con mèo, vì sợ rằng một lúc nào đó, người chủ sẽ đến để tìm lại nó. Một con mèo trông chải chuốt như thế thì không thể là mèo hoang được.
– Em giúp tôi tìm lại nó được không?
– Dạ, em đang vội. Ở nhà thờ người ta đang đợi em ạ.
– Em giúp tôi với. – Người đàn ông nằn nì. – Đó là con mèo của con gái tôi, con bé đang buồn lắm.
Lẽ ra Anna Lou phải nói rằng mẹ nó không muốn nó nói chuyện với những người không thuộc hội thân hữu. Khác với những cấm đoán khác, nó nghĩ cái này thì mẹ nói đúng. Nhưng thầy Martini có một cô con gái, rất có thể cô bé đã khóc suốt mấy ngày nay vì lạc mất người bạn thân nhất của mình. Do vậy, nó quyết định giúp thầy.
– Con mèo tên là gì ạ?
– Derg.
Tên ngộ ghê, Anna Lou thầm nghĩ trong lúc tiến lại gần.
– Cảm ơn em đã đồng ý giúp. Em tên gì?
– Anna Lou.
– Thế này nhé, Anna Lou. Tôi sẽ gọi con mèo, còn em cầm cái lồng. Ngay khi nó xuất hiện, tôi sẽ đuổi nó chạy về phía em, và em sẽ nhốt nó vào lồng.
Anna Lou không hiểu tại sao lại phải làm như thế.
– Con mèo khá là thân thiện với em. Chắc sẽ đơn giản hơn nếu em bắt nó bằng tay không đấy ạ.
– Derg không thích di chuyển bằng xe hơi. Nếu tôi không nhốt nó vào lồng thì tôi không biết phải đưa nó về nhà bằng cách nào.
Anna Lou cầm lấy cái lồng và quay người.
– Em thấy nó trong khu vườn của nhà hàng xóm. – Con bé nói và chỉ tay về phía đó.
Thứ cuối cùng mà nó nhìn thấy là bàn tay bịt giẻ vào miệng mình. Nó không hét lên vì không biết chuyện gì đang xảy ra. Lỗ mũi bị bịt kín đột ngột khiến theo bản năng nó hít vào một hơi. Không khí có vị đắng như thuốc. Đôi mắt nó khép lại mà nó không thể làm gì được.
– Tôi sẽ thành thật với em… ít nhất là về điều này.
Giọng đàn ông này đến từ đâu? Mình có biết nó không? Hình như nó vọng đến từ xa. Vậy còn ánh đèn này là gì? Nó giống như cái đèn cắm trại bằng hơi đốt của bố – bố có một cái như thế trong gara.
– Tôi biết em đang tự hỏi mình đang ở đâu, và chuyện gì đang diễn ra. Hãy bắt đầu bằng câu trả lời đầu tiên: chúng ta đang ở trong một khách sạn bỏ hoang. Câu thứ hai thì hơi phức tạp hơn một chút…
Mình không mặc đồ. Sao vậy? Lúc nãy mình đang ngồi, thế mà bây giờ lại nằm. Nơi này không thoải mái chút nào. Trên là đâu, dưới là đâu? Mình cũng chẳng biết nữa. Mình có cảm giác như đang nhìn vào quả cầu thủy tinh. Cái bóng đang vờn quanh mình là gì vậy?
– Derg không phải là tên của con mèo. Ngoài ra, con mèo đã chết rồi. Xác nó đang nằm trong chiếc xe hai cầu của tôi. Tin tôi đi, tôi không muốn làm em sợ, nhưng em cần biết chuyện đó. Tôi phải giết nó để không ai tìm ra nó được. Họ sẽ tìm thấy lông và ADN của nó khi khám xét chiếc xe của tôi. Bởi vì họ phải nghi ngờ tôi cho đến phút cuối cùng, nếu không kế hoạch của tôi sẽ không thể thực hiện được… Vậy đấy, Derg không phải là một con mèo, mà là một con người. Khi tôi biết đến câu chuyện của anh ta cách đây vài tháng, tôi nhận ra rằng trên thực tế, anh ta đã gặp may. Anh ta đã bị sung huyết não, nhưng đổi lại, anh ta đã có được một cuộc đời mới… Và ý tưởng của tôi đã hình thành như thế.
Cái bóng đã dừng lại, càng tốt. Hắn mặc lại áo khoác cho mình. Hắn nghĩ có thể mình đang bị lạnh. Đúng vậy.
– Tôi luôn nói với các học trò như thế này: nguyên tắc đầu tiên của một tiểu thuyết gia xuất sắc là sao chép. Vì thế tôi đã hiểu ra cần phải tìm một người dạy cho mình làm một chuyện mà trong đời tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc thực hiện. Giết người. Tôi đã dành những buổi chiều ở thư viện để tìm kiếm trên Internet bài học mà mình cần. Thế rồi, một ngày nọ, tôi đã tìm thấy nó… Có một trang web được quản trị bởi một nhà báo tên là Beatrice Leman. Tôi không nghĩ dạo sau này có người nào truy cập vào nó. Nhưng trên trang web đó, tôi đã tìm thấy câu chuyện mình cần. Cách đây ba mươi năm, tại Avechot và vùng phụ cận, sáu cô gái trạc tuổi em đã biến mất. Không phải cùng một lúc, mà cách quãng tương đối đều nhau. Tất cả đều có mái tóc hung, giống em. Không ai thực sự bận tâm tới việc tìm ra họ, nhưng Beatrice Leman quả quyết rằng các cô gái đã bị bắt cóc bởi cùng một người. Bà ta thậm chí đã đặt biệt danh cho hắn: người sương mù. Thật hoàn hảo. Tôi chỉ việc áp dụng phương thức ra tay của hắn, sau đó chuyện mà tôi sắp làm sẽ được quy trách nhiệm cho hắn, cho dù nhiều năm đã trôi qua. Thật vậy, nếu mọi thứ diễn ra như dự kiến, đó sẽ là chứng cứ ngoại phạm của tôi, là chiếc chìa khóa đưa tôi ra khỏi nhà tù…
Hắn mặc cho mình chiếc quần tập thể dục. Mình cảm thấy nó lướt trên đùi. Nhột ghê. Không biết như vậy có phải là dễ chịu hay không nữa.
– Như tôi đã nói, điều cần thiết là họ phải nghi ngờ tôi. Như vậy tôi phải để lại dấu vết. Trên thực tế, tôi đã bắt đầu làm chuyện đó, với Mattia. Chính cậu ta đã đưa tôi đến với em. Bởi vì em nên biết rằng, không dễ để tìm ra một cô gái có mái tóc hung và khuôn mặt lấm tấm tàn nhang. Thế rồi một ngày nọ, trong khi cả lớp đang học thể dục, tôi đi lững thững giữa các dãy bàn để chuẩn bị cho tiết học về thơ lãng mạn sắp diễn ra ngay sau đó. Khi đi đến chỗ Mattia ngồi, tôi để ý chiếc camera của cậu ta. Mattia đã bỏ quên nó ở đó. Tôi đã mở nó lên và khám phá ra nhân vật chính trong các đoạn phim của cậu ta… Em… Tôi chỉ việc bám theo cậu ta trong những lần cậu ta theo đuôi em. Nhờ thế thôi đã phát hiện ra em thích mèo. Tôi đã cho chiếc xe của mình xuất hiện vài lần trong tầm ghi hình của chiếc camera, để Mattia ghi nhận sự xuất hiện của tôi. Tôi hy vọng cảnh sát sẽ xem chúng và đến tìm tôi. Khi tôi kể với họ rằng hôm nay tôi đã đi leo núi một mình, khi họ thấy vết thương trên bàn tay tôi, họ sẽ nghi ngờ. Tôi đã mang theo một con dao, sẽ khá đau khi tôi tự cắt tay mình, nhưng em yên tâm, em sẽ không phải chứng kiến cảnh đó…
Đó là âm thanh phát lên từ chiếc áo khoác lông vũ khi mình kéo khóa. Nhưng không phải mình làm chuyện đó. Là cái bóng đã nói chuyện với mình. Giờ thì hắn đi giày cho mình. Hắn buộc dây giày cho mình.
– Tôi hy vọng họ sẽ cử đến đây một cảnh sát tên là Vogel. Ông ta rất giỏi làm rùm beng mọi thứ. Ông ta luôn thuyết phục được mọi người rằng mình đúng. Với vụ của Derg chẳng hạn, ông ta đã thành công. Ông ta sẽ hủy hoại cuộc đời của tôi, tôi biết. Nhưng tôi cần phải mất tất cả, nếu không thì chuyện này chẳng để làm gì. Mọi người phải nghi ngờ tôi, kể cả người trong gia đình. Hôm qua, cô bạn Priscilla của em đã đưa cho tôi số điện thoại của cô bé. Tôi sẽ gọi điện hoặc gửi một tin nhắn cho cô bé, sau đó Priscilla sẽ lên truyền hình và làm cho mọi người tin rằng tôi đã tìm cách dụ dỗ cô ấy. Và tôi sẽ trở thành con quái vật mà mọi người cần…
Ở đây có mùi ẩm mốc. Mình đã mặc đồ, nhưng vẫn còn lạnh và không tài nào cử động được. Mình bị say, giống như hồi năm sáu tuổi, khi mình lén uống rượu lí chua của bà. Giờ này hai đứa em mình chắc đã trang trí xong cây thông. Nó rất đẹp, mình chắc chắn như thế.
– Ngoài bản năng của ông ta, Vogel sẽ có hàng đống manh mối chống lại tôi. Không một bằng chứng nào. Tôi sẽ đẩy ông ta đến chỗ tin rằng nếu bẻ cong sự thật thì sẽ có thể tóm được tôi. Tôi sẽ cho ông ta thấy bàn tay bị thương của mình – tôi phải làm sao cho nó không lành được. Khi chúng tôi gặp nhau, tôi sẽ lơ đãng làm rơi một chút máu. Tôi biết ông ta sẽ bị cám dỗ bởi việc tận dụng nó, ông ta sẽ làm điều đó nếu thực sự tuyệt vọng. Khi họ tìm thấy ba lô của em dưới một con kênh, tôi chắc chắn ông ta sẽ làm giống như trong vụ Derg: điều chỉnh sự thật theo mục đích của mình… Nhưng để điều đó xảy ra, các chi tiết mà tôi đã sắp đặt phải vận hành một cách hoàn hảo, giống như một chiếc đồng hồ. Mọi thứ phải diễn ra đúng thời điểm của nó…
Dù cho tôi đã phạm lỗi gì, tôi van ông, tôi chừa rồi. Ông tha cho tôi. Ông tha cho tôi về nhà với.
– Tôi sẽ vào tù. Tôi sẽ xa gia đình. Tôi sẽ sợ mình không bao giờ ra khỏi đó, nhưng tôi cần phải kiên cường. Trong lúc đó, ở bên ngoài, cỗ máy tiếp tục chạy… Em biết không, hồi tôi còn bé, tôi rất giỏi trong việc tổ chức các cuộc truy tìm kho báu. Tôi thích tạo ra những bài toán và câu đố, rồi rải trong nhà những manh mối cần tìm. Chính vì thế tôi sẽ gửi một thứ thuộc về em cho Beatrice Leman, với tên của Vogel trên đó. Tôi đã tìm thấy quyển nhật ký của em trong ba lô. Tôi đã chọn nó để làm bà ta chú ý… Chúng ta vừa quay một đoạn video, em thậm chí đã không nhận ra chuyện đó. Tôi đã biết mình cần gửi nó đi đâu. Nhưng tôi sẽ gửi một bản sao cho truyền thông… Để mọi thứ trơn tru hoàn hảo, Vogel phải sụp đổ. Một khi ông ta gục ngã, tôi mới có thể đứng dậy… Và rồi câu chuyện về người sương mù sẽ bùng nổ, mặc dù có thể hắn ta đã qua đời từ ba mươi năm trước. Nhưng hắn sẽ sống lại và người ta sẽ tìm kiếm hắn để trả lại công lý cho em. Còn tôi, tôi sẽ được tự do.
Sương mù đang ở đây, mình thấy rồi. Nó đang ở khắp nơi quanh mình. Sương mát lạnh, sáng dịu.
– Giờ là câu trả lời khó khăn nhất. Em có tình cờ thắc mắc vì sao tôi lại làm tất cả chuyện này không?
Không, không… tôi không muốn biết đâu.
– Bởi vì tôi yêu gia đình tôi. Tôi muốn họ có tất cả những gì họ xứng đáng có được. Tôi không muốn mất vợ một lần nữa. Tôi biết em không hiểu tôi đang nói chuyện gì, nhưng chuyện đó là một giai đoạn khủng khiếp đối với chúng tôi. Tôi cảm thấy mình tụt hậu: một ông thầy giáo trung học khiêm nhường… Nhưng không bao lâu nữa, Clea và Monica sẽ tự hào về tôi. Bởi vì tôi sẽ không bán mình ngay lập tức, tôi sẽ kiên cường. Tôi sẽ chứng minh mình là một người đàn ông chính trực. Nhưng nói thật nhé, mọi người đều có một cái giá. Phủ nhận điều đó chỉ vô ích.
Tôi cũng có gia đình của mình. Và tôi cũng yêu họ. Tại sao ông không hiểu điều đó?
– Thế đấy, chỉ có vậy thôi. Tôi rất tiếc vì đã lôi em vào chuyện này, nhưng cũng giống như trong tiểu thuyết, kẻ ác mới tạo ra câu chuyện, độc giả không quan tâm tới những câu chuyện mà trong đó tất cả các nhân vật đều tử tế. Nhưng vai trò của em không phải là thứ yếu. Ai mà biết được, có khi một ngày nào đó, người ta sẽ tìm ra người sương mù thật, và công lý sẽ được trao trả cho sáu cô gái mà mọi người đã quên mất. Đó là nhờ em đấy, Anna Lou…
Tại sao ông lại kể cho tôi nghe câu chuyện này? Tôi không quan tâm, cũng chẳng thích nghe nó. Tôi muốn mẹ, tôi muốn bố, tôi muốn hai đứa em. Tôi muốn gặp lại họ một lần nữa, xin ông đấy. Chỉ một lần thôi. Tôi phải từ biệt họ. Họ sẽ nhớ tôi lắm.
– Giờ thì, tôi xin lỗi, nhưng tôi thấy tác dụng của ê-te đã hết. Tôi phải nhanh chóng lên. Em sẽ không cảm thấy gì đâu.
Có thứ gì đó đâm vào cánh tay mình. Mình mở mắt ra, giờ thì mình làm được rồi. Hắn chọc một cái kim vào trong da mình trong lúc quan sát chữ O mà mình đã dành cho Oliver. Hắn tự hỏi nó là gì. Đó là một bí mật.
– Vĩnh biệt nhé, Anna Lou. Em đẹp lắm.
Con lạnh quá. Mẹ ơi, mẹ ở đâu? Mẹ ơi…