← Quay lại trang sách

MÃI TUỔI XUÂN (FOREVER YOUNG) Chương 1 Coca-Cola Cherry

Nếu đang ở trên chiếc máy bay sắp rơi,

Thì dù buộc dây an toàn chặt mấy

Cũng chẳng lợi ích gì đâu

Haruki MURAKAMI

1.

Sophia Antipolis

Thứ Bảy, ngày 13/05/2017

Tôi đỗ chiếc xe thuê dưới gốc rặng thông, gần trạm xăng tự phục vụ, cách cổng trường trung học chừng ba trăm mét. Từ sân bay tôi đến thẳng đây, sau chuyến bay New York-Nice, không hề chợp mắt.

Ngày hôm trước, tôi đã vội vàng rời Manhattan sau khi nhận được qua email một bài báo nhắc đến lễ kỷ niệm 50 năm ngày thành lập trường trung học cũ. Bức thư được gửi cho tôi qua hộp thư điện tử của nhà xuất bản, người gửi là Maxime Biancardini, cậu bạn chí cốt thuở xưa, nhưng đã hai mươi lăm năm nay tôi không gặp mặt. Cậu ta để lại cho tôi số điện thoại di động, và tôi đã lưỡng lự hồi lâu không muốn bấm số, trước khi phải thừa nhận rằng mình chẳng thể làm gì khác.

“Cậu đọc bài báo rồi à, Thomas?” cậu ta hỏi thẳng tôi, không rào trước đón sau.

“Chính vì nó mà tớ mới gọi cho cậu đây.”

“Cậu biết như thế nghĩa là gì không?”

Giọng cậu ta vang lên với những âm điệu quen thuộc trước kia, nhưng chúng bị bóp méo bởi nỗi bồn chồn, sự gấp gáp và lo sợ.

Tôi không trả lời câu hỏi của cậu ta ngay. Có chứ, tôi biết nó nghĩa là gì. Nó chính là hồi kết của cuộc đời mà chúng tôi từng có cho đến nay. Nó có nghĩa là chúng tôi sẽ phải trải qua phần đời sắp tới của mình đằng sau song sắt.

“Cậu phải đến Côte d’Azur, Thomas ạ,” Maxime tuyên bố với tôi sau vài giây im lặng. “Bọn mình phải đưa ra một chiến lược để tránh chuyện đó. Bọn mình phải tìm cách gì đó.”

Tôi nhắm mắt và thầm đánh giá hậu quả của những chuyện sắp xảy ra: tầm cỡ của vụ bê bối, những hệ lụy của nó về mặt pháp lý, tác động của cú sốc đối với gia đình chúng tôi.

Trong thâm tâm, tôi luôn biết rằng có khả năng ngày này sẽ đến. Tôi đã sống gần hai mươi lăm năm – hoặc giả vờ là mình đang sống – với thanh gươm Damoclès(1) ấy treo trên đầu. Tôi thường xuyên tỉnh giấc giữa đêm, người đẫm mồ hôi khi nghĩ đến những sự kiện đã xảy ra hồi đó cũng như viễn cảnh rằng một ngày kia chúng sẽ bị phát hiện. Những đêm như thế, tôi nuốt một viên Lexomil với một ngụm lớn Karuizawa(2), nhưng hiếm khi ngủ lại được.

“Bọn mình phải tìm cách gì đó,” cậu bạn nhắc lại.

Tôi biết rằng cậu ta đang ru vỗ mình bằng những ảo tưởng. Bởi vì quả bom này đang đe dọa tàn phá dòng chảy cuộc đời chúng tôi, chính chúng tôi là kẻ châm ngòi nổ, vào một buổi tối tháng Mười hai năm 1992.

Và cả hai chúng tôi đều biết rằng không có cách nào để tháo kíp nổ cho quả bom ấy.

2.

Sau khi khóa cửa xe, tôi đi vài bước đến trạm xăng. Đó là một kiểu trạm General Store của Mỹ mà tất cả mọi người đều gọi là quán Dino. Đằng sau mấy cây xăng nổi lên một công trình bằng gỗ sơn, một tòa nhà theo phong cách thuộc địa với bên trong là một cửa hàng nhỏ và một quán cà phê dễ chịu, có hàng hiên chạy dài bên dưới mái che.

Tôi đẩy cánh cửa. Nơi này không thay đổi nhiều lắm, và vẫn có chút gì đó bất biến với thời gian, ở cuối cửa hàng, những chiếc ghế đẩu cao nghều vây quanh một quầy gỗ phủ vân trắng, ở đầu quầy là những chiếc chuông thủy tinh chụp lên những chiếc bánh ga tô màu sắc. Trong phần còn lại của căn phòng kê những chiếc ghế dài và những chiếc bàn nhô ra đến tận hàng hiên. Trên tường có gắn những huy hiệu bằng sứ tráng men quảng cáo cho các nhãn hàng ngày nay đã biến mất, cũng như những tấm áp phích giới thiệu vùng Côte d’Azur vào những năm tháng Điên rồ(3). Để kê được nhiều bàn hơn, người ta đã tháo bỏ chiếc bàn bi-a và máy điện tử xèng, chiếc máy đã không biết bao nhiêu lần khiến tôi đi tong khoản tiền tiêu vặt: Out Run, Arkanoid, Street Fighter 11. Chỉ riêng trò bi lắc là còn sống sót, một bàn đấu Bonzini cũ với tấm thảm đã xơ hết chỉ.

Đôi bàn tay tôi không thể cưỡng lại ý muốn được vuốt ve cái ô lõm bằng gỗ sồi nguyên khối của chiếc bàn bi lắc. Cũng ở nơi này, trong suốt nhiều giờ, tôi và Maxime đã tái lập tất cả những trận quan trọng của Olympique Marseille. Những hình ảnh dồn dập trở về trong tâm trí tôi: cú hat-trick của Papin ở Cúp Quốc gia Pháp năm 1989; bàn tay quỷ của Vata trước Benfica; cú đá bằng má ngoài chân phải của Chris Waddle trong trận đấu với AC Milan, cái buổi tối trứ danh khi hệ thống chiếu sáng của sân vận động Vélodrome bị ngắt điện. Thật không may, chúng tôi đã không được cùng nhau ăn mừng chiến thắng xiết bao chờ đợi ấy – lễ đăng quang cúp C1 châu Âu năm 1993. Thời gian đó, tôi đã rời khỏi Côte d’Azur để tiếp tục việc học hành tại một trường thương mại ở Paris.

Tôi để mặc mình đắm chìm trong bầu không khí của quán cà phê. Maxime không phải là người duy nhất mà tôi có thói quen rủ đến đây sau giờ học. Nhưng ký ức đáng nhớ nhất của tôi gắn liền với Vinca Rockwell, cô gái tôi yêu hồi ấy. Cô gái mà tất cả đám con trai đem lòng yêu hồi ấy. Đó là chuyện của ngày hôm qua. Cách đây lâu lắm rồi.

Trong lúc đi về phía quầy hàng, tôi cảm thấy những sợi lông trên cánh tay mình dựng lên cùng lúc với những hình ảnh chớp nhoáng hiện rõ dần trong trí nhớ. Tôi nhớ tiếng cười trong veo của Vinca, nhớ hai chiếc răng cửa thưa, nhớ những chiếc váy mùa hè, nhớ vẻ đẹp khác thường của cô, nhớ ánh mắt xa vắng mà cô thường thích áp đặt lên mọi sự. Tôi nhớ rằng ở quán Dino này, vào mùa hè Vinca thường uống Cherry Coke, trong khi vào mùa đông cô hay gọi sô cô la nóng với những miếng marshmallow nhỏ nổi bập bềnh trên mặt.

“Anh cần gì không?”

Tôi không tin nổi vào mắt mình nữa: quán cà phê vẫn do cặp vợ chồng Ý-Ba Lan đó – vợ chồng nhà Valentini – quản lý, và vừa nhìn thấy hai người, tôi nhớ ra tên của họ ngay lập tức. Dino (tất nhiên…) ngừng tay lau chùi chiếc máy pha cà phê để hỏi chuyện tôi, trong khi Hannah lật giở tờ báo địa phương. Ông chồng đã béo lên và rụng tóc, còn bà vợ thì mái tóc đã phai sắc vàng, khuôn mặt thêm nhiều nếp nhăn. Nhưng cùng với thời gian, dường như cặp vợ chồng này trở nên xứng đôi vừa lứa hơn. Đó chính là tác động bình thường hóa của tuổi già: nó làm phai mờ những sắc đẹp quá rực rỡ, và đôi khi tạo ra lớp mạ bao phủ hào nhoáng cho những nhan sắc tầm thường hơn.

“Làm ơn cho tôi một cốc cà phê. Một cốc đúp espresso.”

Tôi để vài giây trôi qua, rồi gợi đến quá khứ bằng cách nhắc về bóng ma của Vinca:

“Và một cốc Cherry Coke kèm ống hút cùng đá viên.”

Trong một thoáng, tôi tưởng rằng một trong hai vợ chồng Valentini sẽ nhận ra mình. Cha mẹ tôi từng là quản lý trường Saint-Ex từ năm 1990 đến năm 1998. Cha tôi phụ trách trường trung học còn mẹ tôi phụ trách các lớp dự bị(4), và với chức vụ ấy, hai người họ được hưởng một căn nhà công vụ trong khuôn viên trường. Do đó, tôi thường xuyên la cà đến đây. Để đổi lại vài lượt chơi Street Fighter(5) miễn phí, thỉnh thoảng tôi giúp Dino dọn dẹp tầng hầm hoặc chuẩn bị món frozen custard(6) mà ông được thừa hưởng công thức từ người cha. Trong khi bà vợ vẫn dán mắt vào tờ báo, ông già người Ý cầm tiền rồi đưa đồ uống cho tôi, nhưng không có tia sáng nào ánh lên trong đôi mắt mệt mỏi của ông.

Phòng ăn trống đến ba phần tư, điều này thật đáng ngạc nhiên, cho dù là vào sáng thứ Bảy. Trường Saint-Ex có nhiều học sinh nội trú, và vào thời kỳ tôi còn ở đây, phần lớn trong số họ ở lại trường vào dịp cuối tuần. Tôi tận dụng cơ hội này để đi về phía chiếc bàn mà Vinca và tôi ưa thích trước đây: chiếc bàn cuối cùng ở đầu hàng hiên, dưới tán lá thơm phức của rặng thông. Bởi vì các tinh tú thường nhận ra nhau, Vinca luôn chọn chiếc ghế hướng về phía mặt trời. Cầm chiếc khay trên tay, tôi ngồi vào chỗ quen thuộc, chiếc ghế quay lưng lại với rặng cây. Tôi cầm cốc cà phê của mình và đặt cốc Cherry Coke đằng trước chiếc ghế trống.

Loa đang phát ra một bài hát thịnh hành trước đây của R.E.M., Losing my Religion, bài hát mà đa phần mọi người tưởng là nói về đức tin, trong khi nội dung lại chỉ là những day dứt về một tình yêu đơn phương đau đớn. Nỗi đau khổ của một chàng trai hét lên với cô gái mà anh ta yêu: “Hey, em nhìn này, anh ở đây! Tại sao em không nhìn thấy anh?” Một bản tóm tắt câu chuyện đời tôi.

Một làn gió nhẹ làm lá cây run rẩy, mặt trời rắc những hạt bụi ánh sáng lên những nan gỗ lát sàn. Trong vài giây, phép mầu hiện ra và đưa tôi về đầu những năm 1990. Trước mặt tôi, trong ánh sáng mùa xuân chiếu rọi qua những tán lá, bóng ma của Vinca cử động và tiếng vọng từ những cuộc trò chuyện say sưa giữa tôi và cô vang trở lại tai tôi. Tôi nghe thấy cô sôi nổi nói với tôi về cuốn Người tình và Những mối quan hệ nguy hiểm. Tôi đáp lại bằng cách nhắc đến Martin Eden và Người đẹp của Lãnh chúa. Chính tại chiếc bàn này, chúng tôi có thói quen nói chuyện nhiều giờ liền về những bộ phim mà chúng tôi đã xem vào chiều thứ Tư hằng tuần ở Star, ở Cannes, hoặc ở Casino d’Antibes. Cô thích Bài học piano và Thelma và Louise, còn tôi thích Một trái tim mùa đông và Cuộc đời kép của Véronique.

Bài hát kết thúc. Vinca đeo cặp kính Ray-Ban lên, dùng ống hút rít một ngụm Coca rồi nháy mắt với tôi đằng sau cặp kính màu. Hình ảnh cô nhòa dần cho đến khi biến mất hoàn toàn, chấm dứt khoảng thời gian tuyệt diệu vừa có giữa chúng tôi.

Chúng tôi không còn ở trong bầu không khí ấm áp vô tư lự của mùa hè năm 1992 nữa. Chỉ có mình tôi, cô độc, buồn bã và hụt hơi, đang chạy theo những ảo ảnh của tuổi trẻ đã mất. Đã hai mươi lăm năm nay tôi không gặp lại Vinca.

Vả lại, cũng đã hai mươi lăm năm nay, không một ai gặp lại cô ấy.

3.

Chủ nhật, ngày 20 tháng Mười hai năm 1992, Vinca Rockwell, mười chín tuổi, bỏ trốn đến Paris cùng Alexis Clément, giáo viên triết học hai mươi bảy tuổi, người đã duy trì mối quan hệ bí mật với cô. Người ta nhìn thấy cả hai người họ lần cuối cùng, vào sáng ngày hôm sau, trong một khách sạn ở quận Bảy, gần thánh đường Sainte-Clotilde. Sau đó, hoàn toàn mất dấu, không ai còn nhìn thấy sự hiện diện của họ ở thủ đô nước Pháp nữa. Họ cũng chưa bao giờ xuất hiện trở lại, chưa bao giờ liên hệ với gia đình hay bạn bè. Họ đã bốc hơi theo đúng nghĩa của từ này.

Đó là phiên bản chính thức.

Tôi lấy từ trong túi ra bài báo trên tờ Nice Buổi sáng mà tôi đã đọc đến cả trăm lần. Bên dưới vẻ bề ngoài tầm thường, nó chứa đựng một thông tin, và các hậu quả bi thảm của thông tin này sẽ khiến ta phải lật lại những gì tất cả mọi người đều biết về vụ việc đã xảy ra. Ngày nay, con người ta tôn sùng sự thật và sự minh bạch, nhưng sự thật hiếm khi giống như vẻ bề ngoài của nó, và trong trường hợp cụ thể này, nó sẽ không xoa dịu, không giúp ta vơi bớt nỗi đau, cũng không thiết lập lại công bằng thực sự. Sự thật sẽ chỉ mang theo cùng nó nỗi bất hạnh, sự săn đuổi con người và sự phỉ báng.

“Ôi! Xin lỗi, thưa ông!”

Trong lúc chạy giữa các bàn, một nam sinh vụng về vừa quẹt chiếc ba lô làm cốc Coca văng khỏi bàn. Một phản xạ giúp tôi giơ tay tóm được chiếc cốc vừa kịp lúc, trước khi nó rơi xuống vỡ tan. Dùng một mớ khăn giấy, tôi thấm nước trên mặt bàn, nhưng nước ngọt đã bắn vào quần tôi. Tôi băng qua quán cà phê, về phía nhà vệ sinh. Phải mất quá năm phút tôi mới làm các vết bẩn biến mất, và gần năm phút nữa để sấy khô chiếc quần. Tốt hơn hết là không nên xuất hiện trong cuộc họp mặt của cựu học sinh mà để mọi người tưởng rằng tôi vừa tè dầm.

Rồi tôi quay trở lại chỗ ngồi để lấy chiếc áo vest vắt ở lưng ghế. Khi liếc mắt nhìn xuống bàn, tôi thấy tim mình đập rộn lên. Trong lúc tôi vắng mặt, có ai đó đã gập bài báo làm đôi và đặt lên trên nó một cặp kính mát. Cặp kính Ray-Ban với đôi mắt kính màu. Người nào đã dành cho tôi trò đùa tai ác này? Tôi nhìn quanh. Dino đang nói chuyện với một anh chàng đứng gần mấy cột bơm xăng. Hannah đang tưới cho chậu dạ yến thảo ở phía bên kia hàng hiên. Ngoại trừ ba người dọn rác đang nghỉ ngơi, ngồi bên quầy hàng, những khách hàng hiếm hoi đều là các học sinh trung học đang chăm chú trước màn hình MacBook hoặc chát chít trên điện thoại di động.

Chết tiệt…

Tôi phải đưa tay nhặt cặp kính lên để có thể chấp nhận rằng đây không phải ảo giác. Khi nhấc cặp kính lên, tôi nhận thấy có người đã ghi chú vào bài báo được cắt ra. Chỉ hai từ duy nhất, được viết bằng nét chữ tròn trịa và cẩn thận: Trả thù.

Chú Thích:

Cách nói ẩn dụ, có nguồn gốc từ thần thoại Hy Lạp cổ để chỉ một mối nguy hiểm hiển hiện.

Một loại Whisky của Nhật Bản, rất quý hiếm vì hiện nay không còn sản xuất nữa.

Thập niên 20 của thế kỷ trước.

Ở Pháp, để thi vào một số trường đại học lớn như trưởng Y, Bách khoa,… học sinh sau khi tốt nghiệp phổ thông trung học phải theo một khóa dự bị, có thể kéo dài một, hai hoặc ba năm. Các khóa dự bị được tổ chức ở một số trường trung học.

Trò Chiến binh đường phố.

Một loại kem sữa đông lạnh.