Chương 12.
Anh thậm chí không thể đặt bút của mình lên giấy mà không có Edward đến để đảm bảo với anh rằng cậu ấy phải được tham gia cùng, cậu ấy sẽ rất vui nếu được khiêu vũ với em. Oh, bây giờ cậu ta đang tức giận đấy. Anh nghĩ rằng anh có thể đã làm cậu ấy xấu hổ.
Anh trai của cô là một mối đe dọa.
Cậu ta cướp cây bút của anh! Anh sẽ tha thứ cho cậu ta chỉ vì bọn anh đã bị mắc kẹt trong căn lều này trong nhiều ngày. Trời đã không ngừng mưa kể từ năm 1753, anh tin là thế.
Cô Harcourt thân mến, cầu Chú phù hộ cho anh trai cô. Tôi sợ thời tiết ẩm ướt đã làm rối trí não của anh ấy. Cơn mưa không ngớt, nhưng nó đã mang đến món quà là những bông hoa dại, hoàn toàn không giống với bất cứ thứ gì tôi từng thấy. Cánh đồng là một thảm hoa oải hương và màu trắng, và tôi không thể không nghĩ rằng cô sẽ thích nó rất nhiều.
- Từ Thomas Harcourt (và Edward Rokesby) gửi Cecilia Harcourt
Cecilia đã sớm trở lại với con người cũ của mình, chỉ còn lại một vài vết trầy xước ở chân, nơi cô không thể không gãi. Cô tiếp tục tìm kiếm Thomas và Edward thường đi cùng cô. Anh thấy rằng tập thể dục nhẹ đã cải thiện sức khỏe của anh, vì vậy khi thời tiết không quá nóng nực, anh nhét cánh tay của cô vào khuỷu tay của anh, và họ đi bộ về thị trấn, vừa đi vừa tán gẫu.
Và chìm đắm trong tình yêu. Cô đã phải lòng anh, ít nhất là vậy. Cô từ chối cho phép bản thân tự hỏi liệu anh có cảm thấy như vậy không, mặc dù rõ ràng là anh rất thích mối quan hệ với cô. Và rằng anh đã muốn cô. Anh đã hôn cô chúc ngủ ngon. Và chào buổi sáng. Và đôi khi chào buổi chiều. Và với mỗi lần đụng chạm, từng ánh mắt được trao đổi, cô cảm thấy mình trượt sâu hơn vào sự giả dối của chính mình. Nhưng oh, cô muốn nó là sự thật biết bao. Cô có thể hạnh phúc với người đàn ông này. Cô có thể là vợ anh và sinh cho anh những đứa con, và đó sẽ là một cuộc sống tuyệt vời... Ngoại trừ việc tất cả chỉ là lời nói dối. Và khi nó sụp đổ, cô đã có thể trốn thoát bằng cách nuốt một quả dâu tây. Mục tiêu cho ngày hôm nay: Ngừng yêu anh. Chưa bao giờ có một trong những mục tiêu nhỏ nào của cô lại cảm thấy khó đạt được như vậy. Và định mệnh thật đau lòng. Đã có những dấu hiệu nhỏ cho thấy bộ nhớ Edward đã trở lại. Một buổi sáng khi anh đang mặc đồng phục, anh quay sang Cecilia và nói, “Anh đã làm điều này một thời gian rồi.” Cecilia, người đang đọc tập thơ mà anh mang theo từ nhà, ngước lên. "Làm gì ạ?" Anh im lặng một lúc trước khi trả lời, và anh cau mày, như thể anh vẫn đang suy nghĩ. “Mặc đồng phục.” Cecilia dùng một dải ruy băng để đánh dấu vị trí của mình và đóng cuốn sách lại. “Anh làm điều đó mỗi sáng.” “Không, trước đó thôi.” anh ấy dừng lại và chớp mắt vài lần trước khi nói, “Anh đã không mặc đồng phục ở Connecticut.” Cô nuốt nước bọt, cố gắng kìm lại sự khó chịu. "Anh có chắc không?" Anh nhìn xuống người mình, vuốt nhẹ bàn tay phải của mình lên chiếc khăn len màu đỏ đánh dấu anh là một người lính trong Quân đội Hoàng Gia. "Nó từ đâu ra vậy?" Phải mất một lúc cô mới nhận ra anh đang hỏi gì. "Áo khoác của anh? Nó ở trong nhà thờ.” “Tuy nhiên, anh đã không mặc nó khi anh được đưa vào đó.” Điều này, Cecilia giật mình nhận ra, là một tuyên bố, không phải là một câu hỏi. “Em không biết,” cô nói. “Em không nghĩ là như vậy. Em không nghĩ đã hỏi điều đó.” “Anh đã không mặc nó,” Edward quả quyết. “Nó quá sạch sẽ.” “Có lẽ ai đó đã giặt nó cho anh chăng?” Anh lắc đầu tiêu cực. “Chúng ta nên hỏi Đại tá Stubbs.” “Tất nhiên,” Cecilia do dự. Anh không nói gì nữa, nhưng Cecilia biết điều này có nghĩa là tâm trí anh đang quay cuồng gấp đôi, cố gắng tìm ra lời giải của một câu đố vẫn còn thiếu quá nhiều mảnh ghép. Anh nhìn chằm chằm ra cửa sổ, tay anh chạm vào chân, và Cecilia chỉ có thể đợi cho đến khi anh dường như đột nhiên tỉnh táo, quay mạnh về phía cô để nói, “Anh đã nhớ những điều khác.” “Sao ạ?” “Ngày hôm qua, khi chúng ta đang đi bộ dọc theo đường Broad. Một con mèo đã cọ sát vào anh.” Cecilia không nói gì. Nếu có một con mèo, cô đã không nhận thấy. “Một con mèo đã làm điều đó,” Edward tiếp tục, “Nó cọ xát mặt vào chân anh và anh nhớ ra. Có một con mèo.” “Ở Connecticut?” “Uhm. Anh không biết tại sao, nhưng anh nghĩ... Anh nghĩ rằng nó liên quan đến anh.” “Một con mèo ư,” cô nhắc lại. Anh gật đầu. “Có lẽ nó không có ý nghĩa gì, nhưng...” Giọng nói của anh vang lên, và đôi mắt anh mất tập trung trở lại. “Điều đó có nghĩa là anh đang nhớ lại,” Cecilia nhẹ nhàng nói. Phải mất một lúc để anh rũ bỏ biểu cảm xa xăm của mình. “Uhm.” “Ít nhất đó là một kỷ niệm về con mèo hạnh phúc,” cô cung cấp. Anh nhìn cô thắc mắc. “Anh có thể nhớ rằng anh đã bị nó cắn. Hoặc bị cào xước.” Cô rời khỏi giường và đứng dậy. “Thay vào đó, anh lại biết rằng có một con vật có quan hệ với anh khi anh ở một mình.” Giọng cô súc tích, và anh bước về phía cô. “Điều này làm em thoải mái,” cô thừa nhận. “Vì anh không cô đơn sao?” Cô gật đầu. “Anh đã luôn thích mèo,” anh nói, gần như lơ đãng. “Ngay cả bây giờ cũng thế, em có thể tưởng tượng được.” Anh nhìn cô cười nửa miệng. “Chúng ta hãy tổng kết lại những gì anh nhớ lại. Anh đã mặc một bộ đồng phục. Anh bấm đầu ngón tay. Có một con mèo.”
“Hôm qua, anh nói anh đã ở trong một chiếc thuyền.” Cô nhắc anh. Họ đã ở gần bờ sông, và dòng nước mang vị mặn trong không khí đã xua đi một tia ký ức. Anh đã ở trong một chiếc thuyền, anh đã nói với cô như vậy. Không phải trên một con tàu, mà là một cái gì đó nhỏ hơn, điều đó có nghĩa là không đi xa bờ. “Thực sự là,” Cecilia nói, đưa ra vấn đề nhiều suy nghĩ hơn ngày hôm trước, “Có phải anh đã ở trên một con thuyền không? Có cách nào khác để anh có thể đến được Manhattan không? Không có cây cầu nào đến phần này của hòn đảo sao. Và em không nghĩ rằng anh đã bơi.” “Đúng vậy,” anh thì thầm. Cecilia nhìn anh một lúc, rồi không thể không cười khúc khích. “Gì vậy?” “Anh có cái nhìn này,” cô nói. “Mỗi khi anh cố nhớ điều gì đó.” “Thật thế à?” Anh cố tạo ra một vẻ mặt chế nhạo, nhưng cô biết anh đang trêu chọc cô. “Thật, anh trông có một chút như thế này.” Cô nhíu mày lại và để đôi mắt trống rỗng. Cô có cảm giác mình chưa biểu cảm đúng, và trên thực tế, một người đàn ông gai góc hơn có thể nghĩ rằng cô đang chọc anh ta. Anh nhìn cô chằm chằm. “Em trông thật ngốc ngếch.” “Em tin rằng anh muốn nói là anh trông thật ngốc nghếch. Cô vẫy một tay qua mặt mình. “Em là tấm gương của anh.” Anh phá lên cười, rồi đưa tay ra kéo cô về phía anh. “Anh khá chắc chắn anh chưa bao giờ thấy bất cứ điều gì thú vị trong gương.” Cecilia cảm thấy mình đang mỉm cười, ngay cả khi tiếng chuông cảnh báo vang lên trong tâm trí cô. Thật dễ dàng để được hạnh phúc với anh ấy, thật dễ dàng để được là chính mình. Nhưng đây không phải là cuộc sống của cô. Và cô không phải là vợ của anh. Đó là một vai trò mà cô đi mượn, và cuối cùng cô sẽ phải trả lại. Nhưng cho dù cô có cố gắng thế nào để bản thân không phát triển quá thoải mái trong vai trò là Bà Rokesby, thì cũng không thể cưỡng lại nụ cười của anh. Anh kéo cô lại gần hơn, rồi lại gần hơn, cho đến khi mũi anh tựa vào cô. “Anh đã nói với em rằng,” anh nói, giọng anh ấm áp, vui vẻ, “anh rất vui vì em đã ở bên anh khi anh tỉnh lại chưa?” Đôi môi cô hé mở, và cô cố gắng nói, nhưng từng lời nói tắc nghẹn trong cổ họng cô. Anh chưa nói điều này, thực tế thì, ít nhất là không quá rõ ràng như vậy. Cô lắc đầu, không thể rời mắt khỏi anh, chìm đắm trong ánh mắt ấm áp của anh. “Nếu như anh biết trước,” anh nói tiếp, “anh chắc chắn sẽ nói em đừng đến đây. Thực tế, anh khá chắc chắn rằng mình sẽ cấm điều đó.” Miệng của anh vặn vẹo giữa nhăn nhó và một nụ cười. “Không, anh tưởng tượng rằng điều đó sẽ ảnh hưởng đến em.” “Em chưa phải là vợ của anh khi em lên tàu,” cô nói khẽ. Sau đó cô chết lặng một chút khi cô nhận ra đây có thể là lời tuyên bố trung thực nhất mà cô sẽ thốt ra cả ngày. “Không,” Edward nói, “anh cho rằng lúc đó em chưa phải.” Anh nghiêng đầu sang một bên, và lông mày của anh nhíu lại theo cách mà cô đã trêu chọc anh, nhưng đôi mắt anh vẫn sắc bén. “Bây giờ thì sao?” anh hỏi, khi anh thấy cô đang nghiên cứu anh. “Không có gì, chỉ là anh gần như có biểu hiện giống như trước đây. Trán của anh cũng vậy, nhưng đôi mắt của anh không sáng lên.” “Em làm cho anh nghe rất hấp dẫn.” Cô cười. “Không, nó thật thú vị. Em nghĩ rằng – “ Cô dừng lại, cố gắng tìm ra những gì cô đang nghĩ. “Anh không phải là đang cố gắng nhớ lại điều gì đó đấy chứ?” Anh lắc đầu. “Chỉ đang cân nhắc những câu hỏi về cuộc sống.” “Chờ chút. Anh thực sự nghĩ về điều gì?” “Thật ra, anh đã nghĩ rằng chúng ta cần xem xét các điều luật về hôn nhân ủy nhiệm. Chúng ta nên biết ngày thỏa thuận chính xác, em có đồng ý không?” Cô cố gắng nói có. Cô không thể kiểm soát được nó. Edward kéo vòng tay anh ra, vuốt phẳng tay áo để chiếc áo khoác của anh nằm phẳng phiu trên cơ thể. “Anh nghĩ bất cứ khi nào em có thể sắp xếp để thực hiện hôn lễ của mình.” Cecilia gật đầu, đó là tất cả những gì cô có thể xoay xở với tảng đá trong cổ họng. Nhưng Edward dường như không nhận thấy sự đau khổ của cô, hoặc nếu anh có nhận ra, thì anh hẳn đã nghĩ cô chỉ đang xúc động trong ý nghĩ về đám cưới của mình, vì anh đã hôn nhanh lên môi cô, đứng thẳng lên và nói, “Đã đến lúc gặp gỡ trong ngày rồi, anh cho là vậy. Anh sẽ gặp Đại tá Stubbs ở tầng dưới trong vài phút và anh không muốn bị trễ.” “Anh sắp đi gặp Đại tá Stubbs và anh không nói gì với em sao?” Mũi anh nhăn lại. “Anh chưa nói à? Một sự giám sát, anh chắc chắn thế.” Cecilia không nghi ngờ gì về điều này. Edward không giữ bí mật với cô. Anh rất cởi mở, cân nhắc mọi thứ, và khi anh hỏi ý kiến của cô, anh thực sự lắng nghe quan điểm của cô. Cô cho rằng ở một mức độ nào đó anh không có nhiều sự lựa chọn; với một lỗ hổng lớn như vậy trong trí nhớ, anh phải dựa vào phán đoán của cô. Ngoại trừ... cô không thể tưởng tượng những người đàn ông khác cũng làm như vậy. Cô luôn tự hào về việc cha cô đã đẩy hết công việc quản lý trong nhà vào tay cô, nhưng trong thâm tâm cô biết rằng ông đã không làm thế bởi vì ông nghĩ cô có khả năng đặc biệt. Ông ấy chỉ không muốn quan tâm tới những công việc đó. “Em có muốn tham gia cùng anh không?” Edward hỏi. “Trong cuộc gặp gỡ của anh với ngài đại tá? Em không thể tưởng tượng được ông ta sẽ muốn có em ở đó.”
“Điều đó hơn cả lý do để em tham gia cùng đấy. Anh đã có nhiều kinh nghiệm hơn khi anh ta ở trong tâm trạng xấu.” “Trong trường hợp đó, làm thế nào anh có thể từ chối?” Edward mở cửa và bước sang một bên, đợi cô đi trước anh vào sảnh. “Có vẻ kỳ lạ nếu ông ta không tới nữa,” Cecilia nói. “Chắc chắn ông ta muốn anh phục hồi trí nhớ.” “Anh không nghĩ rằng ông ta đang cố gắng khai thác những bí mật,” Edward nói. Anh nắm lấy cánh tay cô khi họ bước xuống cầu thang, nhưng không giống như tuần trước, đó là cử chỉ của một quý ông chứ không phải vì anh cần sự hỗ trợ về thể chất của cô. Thật đáng chú ý khi anh đã tiến bộ bao nhiêu chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Đầu anh vẫn đau nhói, và dĩ nhiên là có khoảng trống trong ký ức, nhưng da anh đã mất đi vẻ nhợt nhạt xám xịt rất đáng lo ngại, và nếu anh chưa sẵn sàng cho một cuộc hành quân năm mươi dặm, thì ít nhất anh cũng có thể đi lại trong một ngày mà không cần nghỉ ngơi. Cecilia nghĩ rằng đôi khi anh trông vẫn mệt mỏi, nhưng Edward chỉ nói với cô rằng cô đang cư xử như một người vợ. Anh mỉm cười khi nói điều này. “Anh nghĩ rằng,” Edward nói, vẫn nói về chủ đề của Đại tá Stubbs, “Công việc của ông ta là khai thác các bí mật.” “Nhưng chắc chắn không phải từ anh.” “Có lẽ,” Edward nói với một cái nhún vai nhỏ. “Nhưng hãy xem xét điều này: Ông ta không biết anh đã ở đâu hoặc anh đã làm gì trong vài tháng qua. Gần như chắc chắn không phải là lợi ích của Quân đội Anh khi giao cho anh những bí mật.” “Điều đó thật phi lý!”
“Anh đánh giá cao sự hỗ trợ không ngừng nghỉ của em,” anh nói, nở một nụ cười gượng gạo khi họ đến tầng trệt, “nhưng Đại tá Stubbs sẽ phải yên tâm về lòng trung thành của anh trước khi để lộ bàn tay của ông ta. Cecilia không bị lừa gạt. “Em không thể tin ông ta sẽ dám nghi ngờ anh,” cô lẩm bẩm. Danh dự và sự trung thực của Edward rõ ràng là bản chất của anh. Cô không hiểu làm thế nào mà ai đó lại không thể nhìn thấy điểm này. Đại tá Stubbs đang đứng cạnh cửa khi họ bước vào phòng ăn, khuôn mặt ông ta biến thành vẻ cau có thường thấy. “Rokesby,” anh ta nói khi nhìn thấy họ, “Vợ của anh cũng ở đây.” “Cô ấy đói bụng,” Edward nói. “Tất nhiên,” ngài Đại tá trả lời, nhưng lỗ mũi ông ta phình ra bực bội và Cecilia thấy quai hàm ông ta nghiến chặt khi ông ta dẫn họ đến một cái bàn gần đó. “Ở đây họ làm bữa ăn sáng rất ngon miệng,” Cecilia nói ngọt ngào. Đại tá nhìn cô chằm chằm một lúc, rồi càu nhàu điều gì đó có thể là đáp lại trước khi quay lại với Edward. “Ngài có mang theo tin tức gì không?” Edward hỏi. “Ngài có không?” “Tôi sợ là không, nhưng Cecilia đã hữu ích nhất trong nhiệm vụ lấy lại trí nhớ của tôi. Chúng tôi đã đi qua thị trấn nhiều lần, để tìm kiếm manh mối.” Cecilia dán một nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt. Điều mà Đại tá Stubbs bỏ qua. “Tôi không hiểu ngài nghĩ thế nào khi tìm kiếm manh mối ở New York. Trong khi cần phải kiểm tra khoảng thời gian ở Connecticut.” “Nói về điều đó,” Edward nói nhẹ nhàng, “Tôi đã tự hỏi - Tôi lúc đó có mặc quân phục không?” “Sao cơ? Giọng nói của viên Đại tá cộc lốc và mất tập trung, ông ta tỏ ra cáu kỉnh bởi sự thay đổi đột ngột của chủ đề.
“Tôi đã có một hồi ức kỳ lạ nhất sáng nay. Nó có lẽ thậm chí không liên quan, nhưng khi tôi đang mặc áo khoác của mình, tôi nhận ra rằng tôi đã không làm như vậy trong một thời gian dài.” Viên Đại tá chỉ nhìn anh chằm chằm. “Tôi không để ý.” “Áo khoác tại bệnh viện... Đây là một vấn đề thực tế,” Edward nói, đưa tay dọc theo tay áo. “Nó từ đâu đến? Rõ ràng nó là của tôi, nhưng tôi không nghĩ rằng tôi đã mang nó theo.” “Tôi đã giữ nó cho ngài, Ngài Stubbs cộc cằn nói. Làm sao có thể khoác bộ quân phục đỏ ở Connecticut được.” “Họ không phải là người không trung thành với Hoàng gia à?” “Những kẻ nổi loạn có mặt ở khắp mọi nơi,” ngài Stubbs nói, bắn cho cô một ánh mắt khó chịu. “Chúng nhiều như rắc muối và quỷ quyệt khó tiêu diệt.” “Tiêu diệt?” Cecilia nhắc lại. Đó là một sự lựa chọn từ ngữ đáng lo ngại. Cô mới ở New York chưa lâu lắm, nhưng thậm chí cô có thể nhận ra rằng bối cảnh chính trị ở đây phức tạp hơn là những tờ báo ở nhà đã khiến cô tin tưởng. Nó đã, và sẽ luôn là một chủ đề đáng tự hào ở Anh, nhưng cô không thể không thấy rằng chế độ thực dân đã tạo ra một số bất bình chính đáng. Nhưng trước khi cô có thể nói thêm bất cứ điều gì (không phải là cô đang có ý định), cô cảm thấy Edward đặt tay lên chân cô dưới bàn, sức nặng của nó cảnh báo cô không được nói. “Tôi xin lỗi,” Cecilia lẩm bẩm, đưa đôi mắt ngoan ngoãn nhìn xuống lòng mình. “Tôi không quen với thuật ngữ này.” Thật đau đớn khi phải nói ra một lời nói dối như vậy, nhưng rõ ràng có một số lợi ích trong việc khiến viên Đại tá nghĩ rằng cô hơi kém thông minh. Và điều cuối cùng cô muốn là ông ta nghĩ rằng cô không trung thành với Hoàng Gia. “Tôi có thể hỏi thăm,” Edward hỏi, chuyển hướng cuộc trò chuyện một cách mượt mà, “nếu tôi không mang quân phục ở Connecticut có nghĩa là tôi ở đó với tư cách là một gián điệp?” “Tôi không muốn nói chuyện đó,” viên Đại tá giận dữ. “Ông vừa nói gì?” Cecilia hỏi, cắn lưỡi khi tay Edward lại siết chặt trên đùi cô. Nhưng thật khó để giữ miệng cô lại. Viên Đại tá đã trở nên tức giận hơn, bỏ qua các thông tin ở đây và đó, không bao giờ nói cho Edward biết những gì anh cần biết.
“Tôi xin lỗi,” cô lầm bầm. Edward quay sang cô với một ánh mắt lạnh lùng, một lần nữa cảnh báo cô đừng can thiệp. Cô phải ngừng đối kháng với Đại tá Stubbs, và không chỉ vì lợi ích của Edward. Đại tá cũng biết Thomas, và mặc dù cho đến nay ông ta không tỏ ra hữu ích trong việc tìm kiếm của cô, nhưng ông ta có thể có ích trong tương lai. “Gián điệp là một từ không lành mạnh,” Đại tá Stubbs nói, gật đầu chấp nhận lời xin lỗi của cô. “Chắc chắn không có gì để bàn trước mặt một người phụ nữ.” “Một trinh sát,” Edward đề xuất. “Đây có phải là một mô tả chính xác hơn?” Stubbs lầm bầm như một lời khẳng định. Đôi môi Edward mím chặt thành một đường nét diễn tả. Trông anh không hề tức giận, ít nhất là không tức giận như cảm giác của Cecilia. Thay vào đó, cô có ấn tượng rằng anh đang sàng lọc thông tin trong tâm trí anh, sắp xếp chúng để tham khảo trong tương lai. Anh có một cách nhìn rất trật tự về thế giới, một đặc điểm khiến cho trí nhớ của anh bị thiếu hụt gấp đôi. “Tôi nhận ra,” Edward nói, giơ tay trong một cử chỉ suy tư, “ngài đang ở vào một tình thế cực kỳ tế nhị. Nhưng nếu ngài thực sự muốn tôi nhớ những sự kiện trong vài tháng qua, ngài sẽ cần giúp tôi nhớ lại chúng. Chúng ta ở cùng một phía.” “Tôi chưa bao giờ nghi ngờ về lòng trung thành của ngài,” Đại tá nói. Edward gật đầu ân cần. “Nhưng tôi cũng không thể cung cấp cho ngài những thông tin ngài muốn nghe.” “Ngài đang nói rằng ngài biết Edward đã làm gì đúng không?” “Cecilia,” Edward nói, giọng anh nhẹ nhàng cảnh cáo. Nhưng cô không thể tiếp tục im lặng. Bỏ qua cảnh cáo của Edward, cô nhìn chằm chằm vào Đại tá Stubbs và nói, “Chắc chắn nếu ngài muốn chuyện gì đã xảy ra ở Connecticut, ngài phải nói với anh ấy tất cả những gì ngài biết.”
Viên Đại tá bắt gặp cái nhìn chằm chằm của cô. “Được lắm, thưa bà Rokesby, nhưng bà có nghĩ rằng bất cứ điều gì tôi nói có thể ảnh hưởng đến hồi ức của chồng bà không? Tôi không đủ khả năng để tô vẽ cho ký ức của ngài ấy bằng thông tin của riêng tôi, nó có thể chính xác hoặc không chính xác.” “Tôi – “ Một trong những cuộc chiến đã rời bỏ Cecilia khi cô nhận ra viên Đại tá đã ghi một điểm. Nhưng sự bình yên trong tâm trí của Edward có đáng với những thứ đó không? Những nếp nhăn nghiêm khắc hình thành ở khóe miệng Edward. “Cho phép tôi xin lỗi thay vợ tôi,” anh nói. “Không,” Cecilia nói. “Tôi sẽ xin lỗi cho chính mình. Tôi xin lỗi. Thật khó cho tôi để nhìn nhận tình hình từ quan điểm của ngài.” “Bà chỉ muốn chồng mình khỏe lại,” Đại tá Stubbs nói với sự dịu dàng đáng ngạc nhiên. “Đúng vậy,” Cecilia nói nhiệt tình. “Vô cùng muốn –“ Trái tim cô như ngừng đập. Ngay cả khi nó có nghĩa là sự sụp đổ của chính cô? Cô đang sống trong một ngôi nhà của những lá bài, và khoảnh khắc Edward lấy lại ký ức, tất cả sẽ kết thúc. Cô gần như bật cười trước sự mỉa mai cay đắng của nó. Cô đã cãi nhau không ngừng với viên Đại tá, đấu tranh cho một điều sẽ làm tan vỡ trái tim cô. Nhưng cô không thể làm khác. Cô muốn anh khỏe lại. Cô muốn nó hơn bất cứ thứ gì. Nhiều hơn- Trái tim cô như ngừng đập. Nhiều hơn là tìm thấy Thomas chăng? Không. Điều đó không thể. Có lẽ cô cũng tệ như Đại tá Stubbs, giữ lại những sự thật có thể giúp Edward lấy lại trí nhớ. Nhưng Thomas là anh trai cô. Edward sẽ hiểu. Cô tự nói với mình. “Cecilia?” Cô nghe thấy giọng Edward, đến bên cô như thể xuyên qua một đường hầm dài. “Em yêu?” Anh nắm lấy tay cô, rồi bắt đầu xoa xoa. “Em có ổn không? Bàn tay của em lạnh như băng.” Cô chầm chậm trở về hiện tại, chớp mắt khi nhìn vào khuôn mặt lo lắng của Edward. “Em nghe có vẻ như bị nghẹn,” anh nói. Cô nhìn đại tá, người cũng lo lắng cho cô. “Tôi xin lỗi,” cô nói, nhận ra rằng âm thanh nghẹt thở phải là tiếng nức nở. “Tôi không biết những gì đang xảy ra với tôi.” “Mọi thứ sẽ ổn thôi,” Đại tá Stubbs nói, chủ yếu là với Cecilia và bằng vẻ bề ngoài của nó, trước sự bất ngờ của Edward. “Bà là vợ ông ấy. Như Chúa định, bà phải đặt sự an toàn của ông ấy lên trên tất cả.” Cecilia cho phép một khoảnh khắc trôi qua, rồi hỏi, “Ngài đã kết hôn chưa, Đại tá Stubbs?” “Tôi đã từng,” ông ta nói một cách đơn giản, và thật dễ dàng để biết từ biểu hiện của ông ta. “Tôi xin lỗi,” cô lẩm bẩm. Đại tá nuốt nước bọt, và đôi mắt lóe lên sự đau đớn. “Đó là cách đây nhiều năm,” ông ta nói, “nhưng tôi vẫn nghĩ về cô ấy mỗi ngày.” Trong một lúc bốc đồng, Cecilia phủ bàn tay cô lên tay ông ta. “Tôi chắc chắn, bà ấy biết.” Đại tá gật đầu, rồi làm ra một âm thành giữa hổn hển và thở phào khi ông ta lấy lại bình tĩnh. Cecilia rút tay lại; thời điểm giao cảm của họ đã trôi qua, và bất cứ điều gì nữa sẽ trở nên khó xử.
“Tôi phải đi đây,” Đại tá Stubbs nói. Ông ta nhìn Edward. “Tôi hy vọng ngài biết rằng tôi luôn cầu nguyện cho trí nhớ của ngài trở lại. Và không chỉ bởi vì ngài có thể nắm giữ những thông tin có thể rất quan trọng đối với sự nghiệp của chúng ta. Tôi không biết việc mất tích trong những tháng qua là gì, nhưng tôi cũng không thể tưởng tượng được nó có thể tồn tại tốt đẹp trong tâm trí của một người.” Edward thừa nhận điều này với một cái gật đầu, và rồi cả hai đứng dậy. “Về những thông tin có giá trị, Đại úy Rokesby,” Đại tá tiếp tục, “Ngài được gửi đến Connecticut để thu thập thông tin về các bến cảng của họ.” Lông mày Edward kéo lại với nhau. “Kỹ năng lập bản đồ của tôi là không đáng kể.” “Tôi không tin bất cứ ai đang tìm kiếm bản đồ, mặc dù điều đó chắc chắn sẽ hữu ích.” “Ngài Đại tá?” Cecilia nói, cô nhích chân đến. Khi ông ta quay lại nhìn cô, cô hỏi, “Edward có nhiệm vụ điều tra một cái gì đó cụ thể không? Hay đó là một cuộc du ngoạn tập hợp thực tế chung?” “Tôi sợ tôi không thể tiết lộ.” Vì vậy, nó là một cái gì đó cụ thể. Điều đó chắc chắn có ý nghĩa hơn. “Cảm ơn ngài,” cô nói một cách lịch sự, và hơi cúi người. Ông ta đội mũ lên. “Quý bà, Đại úy Rokesby.” Cecilia nhìn Stubbs quay đi, nhưng trước khi anh ta bước một bước, ông ta quay lại. “Bà có tin gì về anh trai mình không, bà Rokesby?” “Không có,” cô nói. “Mặc dù vậy, Quý ngài Wilkins rất hữu ích. Ông ấy đã cho người của mình kiểm tra hồ sơ tại bệnh viện cho tôi.” “Và?” “Tôi sợ là không có gì. Không có tài liệu nào đề cập đến anh ấy.” Đại tá gật đầu chậm chạp. Nếu có ai biết cách tìm anh ta, thì đó sẽ là Wilkins. “Chúng tôi sẽ đến Haarlem.” “Haarlem?” Stubbs nhìn qua Edward. "Tại sao?" “Bệnh xá,” Edward nói. “Chúng tôi được biết rằng Thomas đã bị thương. Có thể anh ấy đã được đưa đến đó.” “Tuy nhiên, chắc chắn anh ấy đã không còn ở lại đó.” “Một người nào đó có thể biết về anh ấy,” Cecilia nói. “Điều đó đáng để tìm kiếm” “Tất nhiên rồi.” Đại tá Stubbs gật đầu lần nữa, nói với cả cô và Edward. “Chúc hai người may mắn.” Cecilia nhìn ông ta rời đi, quay sang Edward ngay lúc viên đại tá đi khỏi và nói, “Em xin lỗi.” Lông mày anh nhướng lên. “Em không nên nói chuyện. Đây là lúc anh đặt câu hỏi cho ông ta, không phải em.” “Không cần quan tâm,” Edward nói. “Lúc đầu anh cảm thấy không hài lòng, nhưng em đã xoay sở được. Anh đã không nhận ra ông ta góa vợ.” “Em không biết điều gì đã khiến em hỏi điều đó,” Cecilia thú nhận. Edward nở nụ cười và nắm lấy tay cô, vỗ nhẹ trấn an. “Đến đây, chúng ta hãy ngồi xuống và ăn sáng. Như em đã nói, ở đây họ làm bữa ăn sáng ngon tuyệt.” Cecilia cho phép anh dẫn cô trở lại bàn. Cô cảm thấy run rẩy, chơi vơi lạ lùng. Thức ăn sẽ giúp ích, cô hy vọng. Cô luôn luôn là người cần một bữa sáng thích hợp để đối mặt cả ngày. “Mặc dù vậy, anh phải nói rằng,” Edward trầm ngâm khi anh ngồi xuống đối diện với cô, “anh thích có một sự ủng hộ chân thành như vậy.” Cecilia nhìn lên một cách sắc bén. Sự ủng hộ dường như là một lời khen không xứng đáng. “Anh không nghĩ em nhận ra mình mạnh mẽ đến mức nào,” anh nói. Cô nuốt nước bọt. "Cảm ơn anh." “Hôm nay chúng ta sẽ đi Haarlem chứ?” “Hôm nay sao?” Cô chộp lấy sự chú ý. "Anh có chắc không?" “Anh đã cảm thấy tốt hơn nhiều. Anh nghĩ rằng anh đủ sức cho một cuộc hành trình đến bên kia hòn đảo.” “Chỉ khi anh chắc chắn...” “Anh sẽ sắp xếp một cỗ xe sau khi ăn sáng.” Anh ra hiệu cho chủ nhà trọ rằng họ đã sẵn sàng để ăn bữa sáng, sau đó quay lại với cô. “Hãy chuyển sự quan tâm của chúng ta đến Thomas sáng nay. Thành thật mà nói, anh đã sẵn sàng ngừng điều tra về chính mình. Ít nhất là trong ngày hôm nay.” “Cảm ơn anh,” cô nói. “Em không thể hy vọng rằng chúng ta sẽ tìm được bất cứ điều gì, nhưng em không thể sống với chính mình nếu chúng ta ít nhất không thử.” “Anh đồng ý. Chúng ta nên - ah! Thịt xông khói.” Mặt Edward sáng lên khi chủ nhà trọ đặt một đĩa bánh mì nướng và thịt xông khói ở giữa bàn. Nó không còn nóng nữa, nhưng điều đó đã tạo ra một chút khác biệt khi đối mặt với sự thèm ăn dữ dội của anh. “Thành thật mà nói,” Edward nói, cắn rốp một miếng với cách cư xử thiếu phù hợp trên bàn ăn, “đó có phải là thứ ngon nhất mà em đã từng nếm thử không?” “Ngon nhất ư?” Cô nghi ngờ hỏi. Anh vẫy tay. “Thịt xông khói. Làm thế nào mọi thứ trên thế giới có vẻ ảm đạm khi một người đang ăn thịt xông khói nhỉ?” “Một triết lý thú vị.” Anh cười toe toét. “Ngay bây giờ, nó khiến anh cảm thấy như thế.” Cecilia chịu thua sự hài hước của anh và với lấy một miếng cho mình. Nếu thịt xông khói thực sự cân bằng hạnh phúc, cô là ai để mà tranh luận? “Anh biết đấy,” cô nói với thức ăn đầy miệng. (Nếu anh có thể không để ý cách cư xử đúng mực trên bàn, thì ơn Chúa, cô cũng có thể.) “Đây thực sự không phải là món thịt xông khói ngon nhất.” “Tuy nhiên, em cũng cảm thấy ổn, đúng không?” Cecilia ngừng nhai, nghiêng đầu sang một bên và xem xét điều này. “Anh nói đúng.” Cô phải thừa nhận. Một lần nữa với nụ cười xấc xược. “Anh thường đúng mà.” Nhưng khi họ vui vẻ nhấm nháp bữa sáng, cô biết không phải thịt xông khói làm cô hạnh phúc, mà là người đàn ông bên kia bàn.
Giá như anh thực sự là của cô.