← Quay lại trang sách

Chương 02

Khi sống trong xe hơi, bạn phải đơn giản hóa mọi thứ.

Chẳng hạn, bạn sẽ không tổ chức một buổi tụ tập nào hết. Không tiệc rượu vang và phô mai, không có những tối chơi bài poker. Chẳng sao, bởi vì tôi cũng chẳng muốn gặp ai. Vấn đề lớn hơn là chỗ tắm. Ba ngày sau khi bị đuổi khỏi căn studio của tôi, tức là ba tuần sau khi bị đuổi việc, tôi đã phát hiện ra một trạm dừng xe có phòng tắm. Tôi suýt thì khóc nấc lên sung sướng khi nhìn thấy nó. Đúng vậy, phòng tắm ấy không được kín đáo cho lắm và cũng thoang thoảng mùi phân, nhưng đến thời điểm ấy, tôi đã muốn được sạch sẽ đến mức tuyệt vọng.

Giờ thì tôi đang tận hưởng bữa trưa ở ghế sau. Tôi có một cái bếp nhỏ có thể cắm dây vào ổ cắm bật lửa cho những dịp đặc biệt, nhưng tôi chủ yếu ăn sandwich. Rất nhiều và rất nhiều sandwich. Tôi có một cái tủ đá để trữ thịt nguội và phô mai, và tôi có một ổ bánh mì trắng – giá chín mươi chín cent ở siêu thị. Và rồi có cả đồ ăn vặt, tất nhiên rồi. Khoai tây chiên. Bánh quy với bơ đậu phộng. Bánh Twinkies. Những lựa chọn không lành mạnh nhiều bất tận.

Ngày hôm nay tôi ăn thịt nguội và phô mai, với một ít mayonnaise. Cứ cắn một miếng, tôi lại phải cố không nghĩ đến việc mình đã chán ngấy sandwich đến chừng nào.

Sau khi tôi cố nuốt xuống nửa cái sandwich, di động trong túi tôi reo lên. Tôi có một trong những cái điện thoại nắp gập trả tiền trước mà người ta chỉ sử dụng nếu họ định phạm tội hoặc họ đi ngược mười lăm năm về quá khứ. Nhưng tôi cần một cái điện thoại và đây là tất cả những gì tôi đủ tiền mua.

“Wilhelmina Calloway?” Giọng nói cộc lốc của một người phụ nữ vang lên ở đầu dây bên kia.

Tôi nhăn mặt khi nghe họ tên đầy đủ của mình. Wilhelmina là mẹ của bố tôi, đã mất từ lâu. Tôi không biết kẻ tâm thần nào lại đặt tên con mình là Wilhelmina, nhưng tôi không còn nói chuyện với bố mẹ tôi nữa (và tương tự, họ cũng không nói chuyện với tôi), nên bây giờ có hơi muộn để hỏi rồi. Dẫu sao đi nữa, tôi vẫn luôn chỉ là Millie, và tôi cố gắng sửa lại điều đó với mọi người nhanh hết mức có thể. Nhưng tôi có cảm giác rằng bất kỳ ai đang gọi cho tôi đây cũng không phải là người tôi sẽ sớm trò chuyện cùng bằng tên thân mật. “Vâng…?”

“Cô Calloway,” người phụ nữ nói. “Đây là Donna Stanton từ Munch Burgers.”

A phải rồi. Munch Burgers – cửa hàng đồ lạnh đầy dầu mỡ đã gọi tôi tới phỏng vấn cách đây vài ngày. Tôi sẽ lật burger hoặc thu ngân. Nhưng nếu tôi làm việc chăm chỉ, sẽ có cơ hội thăng tiến. Và hơn cả thế, một cơ hội gom góp đủ tiền để chuyển ra khỏi cái xe của tôi.

Tất nhiên, công việc mà tôi thật sư mong mỏi là công việc ở nhà Winchester. Nhưng đã tròn một tuần kể từ khi tôi gặp Nina Winchester. Đã có thể nói là tôi sẽ không được nhận công việc trong mơ của mình rồi.

“Tôi chỉ muốn cho cô biết,” Stanton tiếp tục nói, “chúng tôi đã có đủ người ở Munch Burgers rồi. Nhưng chúng tôi chúc cô may mắn với công cuộc đi tìm việc làm.”

Thịt nguội và phô mai Mỹ trong dạ dày tôi cuộn lên. Tôi đã đọc được trên mạng là Munch Burger không có quy định tuyển dụng quá nghiêm ngặt. Cho dù tôi có tiền án, tôi vẫn có thể có cơ hội. Đây là cuộc phỏng vấn cuối cùng tôi có được, kể từ khi phu nhân Winchester không hề gọi lại cho tôi – và tôi thấy tuyệt vọng. Tôi không thể ăn thêm một cái sandwich nào nữa trong xe. Chỉ là tôi không thể.

“Cô Stanton,” tôi bật ra. “Tôi chỉ băn khoăn không biết cô có thể tuyển tôi vào làm ở bất kỳ địa điểm nào khác không. Tôi thật sự là một nhân viên chăm chỉ. Tôi rất đáng tin cậy. Tôi luôn luôn.”

Tôi ngừng nói. Cô ta đã dập máy rồi.

Tôi nắm chặt chiếc sandwich trong bàn tay phải khi tay trái nắm chặt di động. Thật vô vọng. Chẳng có ai muốn thuê tôi hết. Mọi nhà tuyển dụng tiềm năng đều có chung cái nhìn về tôi. Tất cả những gì tôi muốn là một khởi đầu hoàn toàn mới. Tôi sẽ làm việc cật lực nếu cần thiết. Tôi sẽ làm bất kể điều gì.

Tôi kìm nén những giọt nước mắt, mặc dù tôi không rõ sao mình lại phải bận tâm đến điều đó. Làm gì có ai nhìn thấy tôi khóc trên ghế sau xe Nissan. Không còn ai quan tâm đến tôi nữa. Bố mẹ tôi đã phủi tay từ bỏ tôi cách đây hơn mười năm rồi.

Điện thoại của tôi lại đổ chuông, làm tôi giật mình thoát khỏi dòng cảm xúc bị thương. Tôi lấy mu bàn tay quệt mắt và ấn nút xanh nhận cuộc gọi. “Xin chào?” tôi rầu rĩ nói.

“Xin chào? Có phải Millie đấy không?”

Giọng nói này nghe có phần quen thuộc. Tôi siết chặt điện thoại bên tai, tim nhảy bình bịch. “Vâng...”

“Đây là Nina Winchester. Tuần trước cô đã phỏng vấn với tôi?”

“Ồ” Tôi cắn mạnh môi dưới. Sao bây giờ cô ta lại gọi lại nhỉ? Tôi cứ ngỡ cô ta đã tuyển được ai đó và quyết định không báo lại cho tôi rồi. “Vâng, tất nhiên.”

“Vậy, nếu cô có hứng thú, chúng tôi rất vui được mời cô đến làm việc.”

Tôi cảm thấy máu dồn lên não, tôi gần như xây xẩm mặt mày. Chúng tôi rất vui được mời cô đến làm việc. Cô ta nghiêm túc sao? Munch Burger có thể tuyển tôi vào làm còn có thể hiểu được, nhưng có vẻ hết sức vô lí khi một người phụ nữ như Nina Winchester lại mời tôi đến nhà cô ta. Để sống.

Hay là cô ta chưa kiểm tra lí lịch của tôi? Không thèm kiểm tra lí lịch đơn giản? Có lẽ cô ta quá bận bịu, cô ta không có thời gian làm việc đó. Có lẽ cô ta là một trong những người phụ nữ tự tin vào giác quan thứ sáu của mình.

“Millie? Cô còn ở đó không?”

Tôi nhận ra là mình đã hoàn toàn im lặng ở đầu dây bên này. Tôi sững sờ như vậy đó. “Có. Tôi ở đây.”

“Vậy cô có hứng thú với vị trí này không?”

“Tôi có.” Tôi cố gắng không tỏ ra háo hức đến mức lố lăng. “Chắc chắn là có rồi. Tôi rất vui được làm việc cho cô.”

“Làm việc với tôi,” Nina sửa lại lời tôi.

Tôi cười khó khăn. “Đúng thế. Tất nhiên rồi.”

“Vậy khi nào thì cô có thể bắt đầu?”

“Ừm, khi nào thì cô muốn tôi bắt đầu?”

“Ngay khi có thể!” Tôi ghen tị với tiếng cười nhàn nhã của Nina, nghe thật khác với tiếng cười của chính tôi. Giá mà tôi có thể búng ngón tay và hoán đổi trí của mình với cô ta. “Chúng tôi có cả đống đồ mới giặt cần được gấp!”

Tôi nuốt nước bọt. “Ngày mai thì sao?”

“Như thế thì thật tuyệt. Nhưng cô không cần thời gian để đóng gói đồ đạc của mình à?”

Tôi không muốn nói cho cô ta biết là tất cả những gì tôi sở hữu đều đã nằm trong cốp xe của tôi rồi. “Tôi đóng gói nhanh lắm.”

Cô ta lại cười. “Tôi thích tinh thần của cô, Millie. Tôi rất nóng lòng muốn cô tới đây làm việc.”

Khi Nina và tôi trao đổi chi tiết về ngày mai, tôi tự hỏi liệu cô ta có còn cảm thấy như vậy về tôi nữa hay không nếu biết tôi đã dành mười năm vừa qua trong tù.