Chương 03
Tôi đến dinh thự Winchester vào sáng hôm sau, sau khi Nina đã đưa Cecelia đến trường. Tôi đỗ ở ngoài cánh cổng kim loại bao quanh dinh thự của họ. Trước đây tôi chưa bao giờ đến một căn nhà được cổng bảo vệ, chưa nói đến việc sống ở đó. Nhưng khu vực Long Island xa hoa này có vẻ toàn những căn nhà có cổng. Cân nhắc đến tỷ lệ tội phạm rất thấp ở vùng này, trông nó có vẻ hơi quá đà, nhưng tôi là ai mà phán xét? Nếu không xem xét đến những yếu tố khác, nếu tôi được chọn giữa một căn nhà có cổng và một căn nhà không có cổng thì tôi cũng sẽ chọn căn có cổng.
Hôm qua khi tôi đến đây cổng đang mở, nhưng hôm nay nó đóng chặt. Khóa lại, rõ ràng là thế. Tôi đứng đó một lúc, hai túi vải thô đặt dưới chân, cố gắng tìm hiểu xem làm cách nào để vào được bên trong. Có vẻ không có cái chuông cửa hay máy điện đàm nào. Nhưng người làm vườn đó lại đang đứng trong sân, khom người trên đất, tay cầm xẻng.
“Anh gì ơi?” tôi hét lên.
Người đàn ông liếc qua vai nhìn tôi, rồi lại tiếp tục đào. Hay lắm.
“Tôi nhờ tí!” tôi lại nói, đủ to để khiến anh ta không thể lờ tôi đi.
Lần này, anh ta chậm chạp, chậm chạp đứng dậy. Anh ta tuyệt đối không vội vã chút nào khi thong thả đi qua khoảng sân trước rộng bất tận tới cổng. Anh ta cởi đôi găng tay dày cộp ra và nhướn lông mày nhìn tôi.
“Xin chào!” tôi nói, cố gắng che giấu sự bực bội với anh ta. “Tên của tôi là Millie Calloway, và đây là ngày đầu tiên tôi làm việc ở đây. Tôi đang tìm cách đi vào bên trong bởi vì phu nhân Winchester đang chờ tôi.”
Anh ta không nói gì. Nhìn từ xa, tôi chỉ mới chú ý đến việc anh ta to con đến mức nào – ít nhất cao hơn tôi một cái đầu, với bắp tay to bằng đùi tôi – nhưng lại gần, tôi mới nhận ra thật ra anh ta khá nóng bỏng. Anh ta trông vào tầm giữa ba mươi với mái tóc dày đen như mực, ướt đẫm vì làm việc nặng nhọc, da màu ô liu, và vẻ ngoài điển trai thô ráp. Nhưng đặc điểm nổi bật nhất là đôi mắt của anh ta. Đôi mắt anh ta đen kịt đen đến mức tôi không thể phân rõ đâu là con ngươi đâu là tròng mắt. Mắt anh ta có một cái gì đó khiến tôi phải bước lùi lại một bước.
“Vậy, ừm, anh có thể giúp tôi không?” tôi hỏi.
Người đàn ông cuối cùng cũng chịu mở miệng. Tôi cứ ngỡ anh ta sẽ bảo tôi đã đi lạc hoặc cho anh ta xem căn cước, nhưng thay vào đó, anh ta bật ra một tràng tiếng Ý liến láu. Ít nhất thì tôi nghĩ đó là tiếng Ý. Tôi không thể nói là mình biết một từ nào trong ngôn ngữ này, nhưng tôi đã từng xem một bộ phim tiếng Ý có phụ đề, và nghe nó cũng khá giống như thế này.
“Ồ,” tôi nói khi anh ta độc thoại xong “Vậy, ừm... không tiếng Anh à?”
“Tiếng Anh?” anh ta nói bằng giọng nặng trịch khẩu âm, đã quá rõ câu trả lời là gì. “Không. Không tiếng Anh.”
Tuyệt. Tôi hắng giọng, cố nghĩ ra cách tốt nhất để diễn đạt những gì tôi cần nói với anh ta. “Vậy tôi...” Tôi chỉ vào ngực mình. “Tôi đang làm việc. Cho phu nhân Winchester.” Tôi chỉ vào nhà. “Và tôi cần vào trong.” Giờ tôi chỉ vào ổ khóa trên cổng. “Vào trong”.
Anh ta vẫn cứ cau mày nhìn tôi. Tuyệt.
Tôi đang chuẩn bị rút điện thoại ra gọi cho Nina thì anh ta đi sang một bên, ấn một cái công tắc nào đó, và cánh cổng dần dần bung ra, như quay chậm.
Khi cổng đã mở, tôi dành một chút thời gian ngắm nhìn căn nhà sẽ là nhà của tôi trong thời gian tới. Ngôi nhà cao hai tầng cộng thêm tầng gác mái, cảm giác phải dài bằng cả một khu phố ở Brooklyn. Nó trắng đến lóa mắt – chắc là mới được sơn lại – và kiến trúc kiểu hiện đại, nhưng tôi thì biết gì? Tôi chỉ biết là có vẻ những người sống ở đây có nhiều tiền đến mức họ chẳng biết phải làm gì với chúng.
Tôi chuẩn bị nhấc một cái túi của mình lên, nhưng trước khi tôi kịp làm thế, anh ta đã nhấc cả hai lên mà không cần nhằn một câu và mang chúng ra cửa trước cho tôi. Những cái túi đó rất nặng – chúng chứa gần như tất cả những gì tôi sở hữu bên cạnh cái xe ô-tô – vậy nên tôi biết ơn vì anh ta tình nguyện xách đồ nặng giùm tôi.
“Gracias*” , tôi nói.
Anh ta nhìn tôi buồn cười. Hừm, đó có thể là tiếng Tây Ban Nha. Ôi trời.
Tôi chỉ vào ngực mình. “Millie,” tôi nói.
“Millie.” Anh ta gật đầu đã hiểu, rồi chỉ vào ngực anh ta. “Tôi là Enzo.”
“Rất vui được gặp anh,” tôi nói ngượng nghịu, dù anh ta sẽ không hiểu tôi nói gì đâu. Nhưng Chúa ơi, nếu anh ta sống ở đây và còn có việc làm, anh ta hẳn phải học được một ít tiếng Anh chứ.
“Piacere di conoscerti*” , anh ta nói.
Tôi gật đầu không nói gì. Tạm biệt nỗ lực kết bạn với thợ làm vườn.
“Millie,” anh ta lại nói bằng giọng Ý nặng trịch. Trông anh ta giống như thể muốn nói gì đó, nhưng đang nỗ lực tìm từ. “Cô…”
Anh ta rít lên một từ gì đó bằng tiếng Ý, nhưng ngay khi chúng tôi nghe thấy cửa trước mở ra, Enzo vội vã quay lại chỗ anh ta đã đứng lom khom ở sân trước và làm mình trở nên hết sức bận rộn. Tôi chỉ nghe loáng thoáng những gì anh ta nói ra. Pericolo. Bất kể nó có nghĩa là gì. Có lẽ có nghĩa là anh ta muốn uống nước ngọt. Peri cola – giờ có thêm một lát chanh!
“Millie!” Nina trông hào hứng khi gặp tôi. Hào hứng đến mức cô ta quàng tay ôm chặt lấy tôi. “Tôi rất mừng vì cô đã quyết định nhận công việc này. Tôi cảm thấy cô và tôi có mối liên kết nào đó. Cô biết không?”
Đó cũng là điều tôi đã nghĩ. Cô ta có “giác quan thứ sáu” về tôi, nên cô ta không thèm điều tra thêm. Giờ thì tôi chỉ cần phải đảm bảo cô ta không có lý do gì để không tin tưởng tôi cả. Tôi phải là một nhân viên hoàn hảo. “Có, tôi hiểu ý của cô. Tôi cũng cảm thấy như vậy.”
“Chà, mời vào!”
Nina túm lấy khuỷu tay của tôi và dẫn tôi vào nhà, lờ tịt với việc tôi đang vật vã mang hai túi hành lí. Dù tôi cũng không mong đợi cô ta giúp đỡ tôi. Cô ta chắc còn chẳng nảy ra suy nghĩ đấy.
Khi bước vào trong nhà, tôi không thể ngừng để ý đến việc căn nhà trông khác xa lần đầu tiên tôi ở đây. Khác xa. Khi tôi đến phỏng vấn, dinh thự Winchester đẹp không tì vết – chắc tôi còn có thể nhặt đồ lên ăn trên bất kỳ bề mặt nào trong phòng. Nhưng giờ thì nơi này trông như chuồng lợn. Bàn cà phê trước sô pha có sáu cái cốc đựng đủ loại chất lỏng nhơm nhớp từ nhiều tới ít, khoảng một tá tờ báo và tạp chí nhàu nát, và một cái hộp pizza móp. Có quần áo và rác rưởi vương vãi khắp phòng khách và bàn ăn vẫn còn đồ ăn thừa tối qua.
“Như cô có thể nhìn thấy,” Nina nói, “cô đến đây thật kịp thời!”
Vậy ra Nina Winchester là một kẻ ở bẩn – đó là bí mật của cô ta. Tôi sẽ phải mất hàng giờ đồng hồ mới có thể trả nơi này về trạng thái tử tế cho được. Có lẽ là vài ngày. Nhưng không sao cả – tôi đang ngứa ngáy muốn được làm việc chăm chỉ tử tế. Và tôi thích việc cô ta cần đến tôi. Nếu tôi có thể khiến mình trở nên vô giá với cô ta, cô ta sẽ bớt khả năng sa thải tôi nếu – hoặc khi — cô ta phát hiện ra sự thật.
“Để tôi cất túi đi đã,” tôi nói với cô ta. “Và rồi tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ nơi này.”
Nina thở ra hạnh phúc. “Cô đúng là một điều kì diệu, Millie. Cảm ơn cô nhiều lắm. Với cả...” Cô ta cầm lấy túi xách trên mặt bếp và lục lọi bên trong, cuối cùng rút ra chiếc điện thoại iPhone mới nhất. “Tôi có cái này cho cô. Tôi không thể không để ý đến việc cô đã sử dụng một chiếc điện thoại quá lỗi thời. Nếu tôi cần liên lạc với cô, tôi muốn cô có một phương tiện liên lạc đáng tin cậy.”
Tôi do dự cầm lấy chiếc iPhone mới toanh. “Trời ơi. Cô thật hào phóng, nhưng tôi không đủ sức trả cước.”
Cô ta phẩy tay. “Tôi đã thêm cô vào gói cước của gia đình tôi. Nó chẳng đáng mấy đồng.”
Chẳng đáng mấy đồng? Tôi có cảm giác định nghĩa của cô ta về hai từ đó khác xa so với tôi.
Trước khi tôi có thể phản đối thêm, có tiếng bước chân vọng lại trên cầu thang sau lưng tôi. Tôi quay lại, và một người đàn ông mặc một bộ vest nghiêm túc màu xám đang đi xuống cầu thang. Khi anh ta nhìn thấy tôi đứng trong phòng khách, anh ta khựng lại ở dưới chân cầu thang, như thể thấy sốc trước sự hiện diện của tôi. Mắt anh ta càng mở to hơn nữa khi nhận thấy đống hành lí của tôi.
“Andy!” Nina nói to. “Đến gặp Millie nào!”
Đây hẳn là Andrew Winchester. Khi tìm kiếm thông tin về gia đình Winchester này, tôi đã phải trố mắt khi nhìn thấy giá trị tài sản ròng của người đàn ông này. Chừng ấy số 0 khiến việc có rạp chiếu phim tại gia và cánh cổng bao quanh dinh thự trở nên hợp lí. Anh ta là một doanh nhân, tiếp quản công ty đang ăn nên làm ra của bố mình, và kể từ đó đã nhân đôi lợi nhuận. Nhưng qua biểu cảm kinh ngạc của anh ta thì rõ ràng là anh ta để vợ mình xử lí phần lớn công việc nội trợ, và quá hiển nhiên là cô ta đã quên không báo cho anh ta biết rằng cô ta đã thuê một quản gia sống chung.
“Xin chào...” Anh Winchester bước vào phòng khách, lông mày chau lại. “Millie à, có đúng không? Tôi xin lỗi, tôi không nhận ra...”
“Andy, em đã kể cho anh nghe về cô ấy rồi mà!” Cô ta nghiêng đầu sang một bên. “Em đã nói là chúng ta cần thuê người giúp dọn dẹp, nấu ăn và chăm Cecelia. Em chắc chắn là em đã nói với anh rồi mà!”
“Phải, đúng rồi.” Cuối cùng mặt anh ta cũng giãn ra. “Chào mừng tới đây, Millie. Chắc chắn là chúng tôi cần có sự giúp đỡ.”
Andrew Winchester chìa tay ra để bắt tay tôi. Khó mà phớt lờ sự thật rằng anh ta là một người đàn ông hết sức điển trai. Đôi mắt nâu sắc sảo, tóc sẫm màu dày rậm, và cằm có một đường chẻ nhỏ gợi cảm. Cũng khó mà không để ý đến việc anh ta quyến rũ hơn vợ mình vài cấp độ, kể cả khi cô ta đã chưng diện cho bản thân một cách hoàn hảo,(kt) khiến thấy có hơi kì lạ. Sau rốt thì, người đàn ông này giàu nứt đố đổ vách. Anh ta có thể có bất kỳ người phụ nữ nào mà anh ta muốn. Tôi kính trọng anh ta vì không chọn một siêu mẫu hai mươi tuổi làm bạn đời của mình.
Tôi nhét chiếc điện thoại mới vào túi quần jean và vươn tay ra để bắt tay anh ta. “Rất vui được gặp ngài, ngài Winchester.”
“Xin cô.” Anh ta mỉm cười ấm áp với tôi. “Hãy gọi tôi là Andrew.”
Khi anh ta nói từ đó, có điều gì đó lóe lên trên mặt của Nina Winchester. Môi cô ta giần giật và mắt cô ta nheo lại. Nhưng tôi cũng không rõ là vì sao. Bản thân cô ta đã tự đề nghị tôi gọi cô ta bằng tên. Và đâu phải Andrew Winchester đang ngắm nghía tôi. Mắt anh ta vẫn nhìn vào mắt tôi một cách lịch thiệp và không hề hạ xuống dưới cổ. Dù rằng cũng không có gì nhiều mà nhìn – cho dù hôm nay tôi không thèm đeo cặp kính đồi mồi giả nữa, tôi đang mặc một chiếc áo blouse khiêm tốn và quần jean xanh thoải mái cho ngày đầu đi làm.
Nina cắt ngang, “anh không phải đi làm sao, Andy?”
“À phải rồi.” Anh ta vuốt phẳng chiếc cà vạt xám của mình. “Anh có cuộc họp lúc chín rưỡi trong thành phố. Anh phải đi giờ đây.”
Andrew trao cho Nina một nụ hôn âu yếm trên môi siết nhẹ vai cô ta. Theo tôi thấy, họ có một cuộc hôn nhân khá hạnh phúc. Và Andrew có vẻ khá thân thiện với một người đàn ông có giá trị tài sản ròng là tám con số 0. Cách anh ta gửi cho cô ta một nụ hôn gió ở cửa trước thật ngọt ngào làm sao – đây là một người đàn ông yêu vợ.
“Chồng của cô có vẻ dễ thương,” tôi nói với Nina khi cửa đóng sập lại.
Ánh mắt tối tăm, ngờ vực quay lại trong mắt cô ta. “Cô nghĩ vậy à?”
“Đúng thế,” tôi lắp bắp. “Ý tôi là, anh ta có vẻ... hai người đã kết hôn bao lâu rồi?”
Nina nhìn tôi trầm tư. Nhưng thay vì trả lời câu hỏi của tôi, cô ta nói, “Cái gì xảy ra với kính của cô rồi?”
“Gì cơ?”
Cô ta nhướn một bên lông mày lên. “Cô đã đeo một chiếc kính hôm phỏng vấn, không phải sao?”
“À.” Tôi rúm người lại, không dám thừa nhận đó là kính giả – nỗ lực để tôi trông thông minh và nghiêm túc hơn, và đúng, bớt hấp dẫn và đáng ngại hơn. “Tôi... ừm, tôi đang đeo kính áp tròng”
“Vậy à?”
Tôi không rõ vì sao mình lại nói dối. Đáng nhẽ tôi chỉ nên nói là tôi không cần kính cho lắm. Thay vào đó, giờ tôi lại làm trầm trọng thêm và sáng tạo ra cặp kính áp tròng mà thật ra tôi không hề đeo. Tôi có thể cảm thấy Nina săm soi đồng tử của tôi, tìm kính áp tròng.
“Nó... có phải là vấn đề không?” cuối cùng tôi hỏi.
Một bó cơ nhỏ giần giật dưới mắt phải của cô ta. Trong khoảnh khắc, tôi sợ là cô ta sẽ bảo tôi nên ra về. Nhưng rồi mặt cô ta thả lỏng. “Tất nhiên là không rồi! Tôi chỉ nghĩ rằng cái kính đó rất chi là dễ thương trên mặt cô. Rất ấn tượng – cô nên đeo nó thường xuyên hơn.”
“Vâng, à...” Tôi nắm lấy quai túi vải thô của mình bằng bàn tay run bần bật. “Có lẽ tôi nên mang đồ đạc lên gác để có thể bắt đầu”
Nina vỗ tay. “Ý kiến tuyệt vời!”
Một lần nữa, Nina không hề đề nghị cầm hộ một trong hai cái túi của tôi khi chúng tôi leo hai tầng cầu thang để tới tầng gác mái. Đi được nửa tầng thứ hai, cánh tay tôi đã cảm thấy như muốn rời ra, nhưng Nina có vẻ không có hứng dừng lại để cho tôi một giây điều chỉnh lại quai xách. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng có thể thả cái túi xuống sàn nhà của căn phòng mới của mình. Nina giật mạnh dây thừng để bật hai cái bóng đèn chiếu sáng không gian sống nhỏ tin hin của tôi lên.
“Tôi mong là tất cả đều ổn,” Nina nói. “Tôi nghĩ là cô thích có sự riêng tư khi được ở riêng trên này, cũng như có phòng tắm riêng hơn.”
Có lẽ, cô ta cảm thấy tội lỗi về việc căn phòng ngủ cho khách rộng rãi của họ nằm trống không trong khi tôi phải sống trong một căn phòng chỉ lớn hơn tủ treo chổi một chút. Nhưng không sao cả. Bất kỳ chỗ nào rộng hơn ghế sau xe ô-tô của tôi đều giống như một cung điện rồi. Tôi háo hức muốn được ngủ ở đây tối nay. Tôi biết ơn ghê gớm.
“Nơi này thật hoàn hảo,” tôi nói thật lòng.
Ngoài cái giường, tủ đồ, và giá sách, tôi còn để ý thấy có một thứ khác trong phòng mà lần đầu lên đây tôi đã không nhìn thấy. Một cái tủ lạnh siêu nhỏ, cao cỡ ba mươi centimét. Nó được cắm vào tường và kêu vo vo đều đều. Tôi cúi người xuống và mở nó ra.
Chiếc tủ lạnh nhỏ có hai cái giá nhỏ. Và ở giá trên cùng, có ba chai nước nhỏ.
“Cấp đủ nước là chuyện rất quan trọng,” Nina tha thiết nói.
“Phải…”
Khi cô ta nhìn thấy vẻ bối rối trên mặt tôi, cô ta cười. “Rõ ràng là, đó là tủ lạnh của cô và cô có thể cho bất kỳ cái gì mình muốn vào đó. Tôi chỉ nghĩ mình sẽ chuẩn bị trước cho cô một chút.”
“Cảm ơn cô.” Việc này cũng đâu có lạ lùng lắm. Có vài người còn để bạc hà trong gối cơ mà. Nina thì để ba chai nước nhỏ xíu.
“Dẫu sao đi nữa...” Nina quệt hai tay lên đùi, dù tay cô ta rất sạch sẽ. “Tôi sẽ để cô bỏ đồ đạc ra và rồi bắt đầu dọn nhà. Tôi sẽ chuẩn bị cho buổi họp HPH ngày mai.”
“HPH?”
“Hội phụ huynh.” Cô ta cười rạng rỡ với tôi. “Tôi là phó chủ tịch.”
“Tuyệt quá”, tôi nói, bởi vì đó là điều cô ta muốn nghe. Nina rất dễ hài lòng. “Tôi sẽ nhanh chóng dỡ đồ đạc ra và bắt tay vào làm việc ngay.”
“Cảm ơn cô rất nhiều.” Các ngón tay của cô ta chạm khẽ qua cánh tay trần của tôi – tay của cô ta ấm áp và khô ráo. “Cô đúng là phao cứu sinh, Millie. Tôi vô cùng biết ơn vì có cô ở đây.”
Tôi đặt tay lên tay nắm cửa khi Nina chuẩn bị rời khỏi phòng của tôi. Và đó là lúc tôi chú ý đến điều đó. Thứ đã khiến tôi bận tâm về căn phòng này ngay từ khoảnh khắc đầu tiên tôi mới bước chân vào đây. Một cảm giác buồn nôn dâng lên trong tôi.
“Nina à?”
“Hừm?”
“Vì sao.” Tôi hắng giọng. “Vì sao khóa phòng ngủ này lại nằm ở bên ngoài thay vì ở bên trong?”
Nina nhìn xuống tay nắm cửa, như thể mới lần đầu tiên để ý đến việc đó. “Ồ! Tôi rất xin lỗi về việc đó. Chúng tôi từng dùng phòng này làm kho chứa đồ, nên rõ ràng là chúng tôi muốn nó được khóa từ bên ngoài. Nhưng rồi tôi cải tạo thành một phòng ngủ cho người giúp việc, và chắc là chúng tôi chưa bao giờ đổi ổ khóa.”
Nếu có người muốn, họ có thể dễ dàng nhốt tôi lại bên trong. Và chỉ có một cửa sổ đằng kia, nhìn ra sau nhà. Căn phòng này có thể là một cái bẫy giết người.
Nhưng sao lại có người muốn nhốt tôi lại trong này chứ “Tôi có thể giữ chìa khóa phòng này không?” tôi hỏi. Cô ta nhún vai. “Tôi còn không rõ nó nằm ở đâu.”
“Tôi muốn có một chìa sao.”
Đôi mắt xanh nhạt của cô ta nheo lại nhìn tôi. “Vì sao? Cô muốn cất cái gì trong phòng mà cô không muốn chúng tôi biết đến?”
Miệng tôi há hốc. “Tôi... Không gì cả, nhưng…”
Nina ngửa đầu ra sau, cười phá lên. “Tôi chỉ đùa thôi. Đó là phòng của cô, Millie! Nếu cô muốn có chìa khóa, tôi sẽ kiếm cho cô. Tôi hứa đấy.”
Đôi khi cảm giác Nina như bị tâm thần phân liệt. Cô ta chuyển từ nóng sang lạnh nhanh như chớp. Cô ta nói là mình chỉ đùa thôi, nhưng tôi không chắc lắm. Dẫu sao điều đó cũng không quan trọng. Tôi chẳng có triển vọng nghề nghiệp nào và công việc này là một phép màu. Tôi sẽ khiến công việc trở nên lâu dài. Bất kể thế nào đi nữa. Tôi sẽ khiến Nina Winchester yêu quý tôi.
Sau khi Nina rời khỏi phòng của tôi, tôi đóng cửa lại sau lưng cô ta. Tôi muốn khóa nó lại, nhưng không thể. Quá rõ rồi.
Khi tôi đóng cửa lại, tôi để ý thấy có dấu vết trên gỗ. Các đường thẳng dài mảnh chạy dọc chiều dài cửa ở tầm vai tôi. Tôi rê các ngón tay trên vết lõm đó. Chúng cứ như là...
Vết cào cửa.
Như thể có người đang cào cửa. Cố gắng thoát ra ngoài.
Không, điều đó thật lố bịch. Tôi lại hoang tưởng rồi. Đôi khi gỗ lâu năm sẽ có những vết xước. Nó chẳng có gì đáng ngại cả.
Căn phòng đột nhiên trở nên nóng và ngột ngạt không tài nào chịu nổi. Có một cái lò sưởi nhỏ trong góc phòng, tôi chắc chắn nó sẽ giúp căn phòng dễ chịu trong mùa đông, nhưng trong những tháng ấm áp hơn thì chẳng có gì giúp phòng mát lạnh. Tôi sẽ phải mua một cái quạt để trước cửa sổ. Dù căn phòng này lớn hơn xe ô-tô của tôi nhiều, nó vẫn là một chỗ rất nhỏ hẹp – tôi không ngạc nhiên khi họ dùng nó làm kho chứa đồ. Tôi nhìn xung quanh, mở các ngăn kéo ra để biết kích cỡ của chúng. Có một cái tủ âm tường nhỏ trong phòng, chỉ vừa đủ rộng để treo số váy ít ỏi của tôi. Cái tủ trống trơn trừ vài cái móc áo và một cái xô nhỏ màu xanh dương ở trong góc.
Tôi cố gắng kéo mạnh ô cửa sổ nhỏ để mở ra lấy chút không khí. Nhưng nó không mảy may nhúc nhích. Tôi nheo mắt lại để nhìn kĩ hơn. Tôi rê ngón tay dọc khung cửa sổ. Trông có vẻ nó đã được sơn niêm phong.
Dù tôi có một cái cửa sổ, nó không mở được.
Tôi có thể hỏi Nina về chuyện đó, nhưng tôi không muốn tỏ ra than vãn khi chỉ mới vừa bắt đầu làm việc ở đây hôm nay. Có lẽ tuần tới tôi có thể hỏi về nó. Tôi không nghĩ đó là đòi hỏi gì quá đáng khi muốn có một ô cửa sổ mở ra được.
Người làm vườn, Enzo, đang ở sân sau. Anh ta đang điều khiển máy cắt cỏ ở đó. Anh ta thoáng dừng lại để lau mồ hôi trên trán với bắp tay cơ bắp, và rồi anh ta ngẩng lên. Anh ta nhìn thấy mặt tôi qua ô cửa sổ nhỏ, và anh ta lắc đầu, giống như anh ta đã làm lần đầu tiên tôi gặp anh ta. Tôi nhớ lại cái từ anh ta đã rít lên với tôi bằng tiếng Ý trước khi tôi vào nhà. Pericolo.
Tôi lôi chiếc di động mới toanh của mình ra khỏi túi. Màn hình sáng lên khi tôi chạm vào, có đầy những biểu tượng nhỏ để nhắn tin, gọi điện, và xem thời tiết. Loại điện thoại này không phổ biến hồi tôi mới bị tống giam, và tôi cũng không đủ khả năng mua một cái kể từ khi ra tù. Nhưng một vài cô gái có điện thoại kiểu này ở các kí túc xá cho người mới ra tù mà tôi đã đến ở khi mới được thả, vậy nên tôi cũng hơi biết cách dùng chúng. Tôi biết biểu tượng nào dùng để mở trình duyệt.
Tôi gõ vào cửa sổ trình duyệt: Dịch pericolo. Tín hiệu trên tầng gác mái này chắc là khá yếu, bởi vì nó tốn rất nhiều thời gian. Gần một phút trôi qua thì bản dịch của từ pericolo mới chịu hiện lên trên màn hình điện thoại của tôi:
Nguy hiểm.