← Quay lại trang sách

Chương 14

Tôi đã ở nhà Winchester được khoảng ba tuần khi có buổi trình diện cảnh sát đầu tiên. Tôi đã chờ để xếp lịch vào ngày tôi được nghỉ. Tôi không muốn họ biết tôi đi đâu.

Tôi đến cuộc hẹn hàng tháng với cảnh sát phụ trách, bà Pam, một người phụ nữ trung niên béo tốt với quai hàm mạnh mẽ. Ngay sau khi được ra tù, tôi đã sống trong căn nhà được nhà tù trợ cấp, nhưng sau khi bà Pam giúp tôi tìm được công việc phục vụ, tôi đã chuyển ra ngoài và tìm chỗ ở riêng. Sau đó, sau khi mất việc phục vụ, tôi chưa hề kể cho bà Pam nghe. Bên cạnh đó, tôi cũng chưa từng kể cho bà ta nghe về việc bị đuổi ra khỏi nhà thuê. Ở buổi gặp lần trước của chúng tôi cách đây hơn một tháng, tôi đã nói dối trắng trợn.

Nói dối cảnh sát phụ trách giám sát là vi phạm cam kết. Không có nơi ở và sống trong xe ô tô cũng là vi phạm cam kết. Tôi không thích nói dối, nhưng tôi cũng không muốn bị tước bỏ tình trạng tại ngoại và quay thẳng lại nhà tù để hoàn thành nốt năm năm trong án phạt. Tôi không thể để điều đó xảy ra.

Nhưng mọi thứ đã đảo chiều. Hôm nay tôi có thể thành thật với bà Pam. Chà, gần như tất cả.

Dù hôm nay là một ngày mùa xuân hiu hiu gió, văn phòng nhỏ của bà Pam vẫn cảm giác như đến bốn mươi độ C. Văn phòng của bà ấy như phòng xông hơi trong suốt nửa năm, và nửa năm còn lại thì lạnh cóng. Không có trạng thái ở giữa. Căn phòng chỉ có một ô cửa sổ nhỏ, và bà ấy có một cái quạt thổi hàng tá giấy tờ bay loạn quanh bàn làm việc. Bà phải chặn tay lên chúng để ngăn chúng không bị thổi đi.

“Millie.” Bà cười khi tôi bước vào. Bà là một người tử tế và có vẻ thật sự muốn giúp đỡ tôi, khiến tôi cảm thấy càng tồi tệ hơn vì đã nói dối bà. “Rất vui được gặp cô! Mọi chuyện thế nào?”

Tôi ngồi xuống một cái ghế gỗ ở trước bàn. “Tuyệt vời lắm!” Đó là một lời nói dối nhỏ. Nhưng không sao hết. Cũng khá tốt mà. “Không có gì để báo cáo.”

Bà Pam lục lọi đống giấy tờ trên bàn làm việc. “Tôi đã nhận được tin nhắn của cô về việc thay đổi địa chỉ. Cô đang làm quản gia cho một gia đình ở Long Island đúng không?”

“Đúng thế.”

“Cô không thích công việc ở quán Charlie à?”

Tôi cắn môi. “Không hẳn.”

Đây là một chuyện tôi đã nói dối bà ta. Nói với bà ta là tôi đã bỏ việc ở quán Charlie. Trong khi thực tế là họ đã sa thải tôi. Nhưng sự sa thải đó hoàn toàn không công bằng.

Ít nhất tôi còn may mắn vì họ chỉ lặng lẽ sa thải tôi chứ không lôi cảnh sát vào. Đó là một phần của thỏa thuận giữa chúng tôi – tôi ra đi lặng lẽ và họ không gọi cảnh sát. Tôi cũng không có nhiều lựa chọn. Nếu họ đến cảnh sát khai báo về những gì đã xảy ra, tôi sẽ phải quay lại nhà tù ngay lập tức.

Vậy nên tôi đã không kể với bà Pam là tôi bị sa thải, vì tôi mà kể là bà ta sẽ gọi hỏi họ lý do ngay. Vậy nên khi tôi mất chỗ để ở, tôi cũng không thể kể cho bà ta.

Nhưng giờ đã ổn cả rồi. Tôi đã có một công việc mới và một chỗ để ở. Tôi không có nguy cơ bị nhốt lại nữa. Và lần cuối cùng gặp mặt bà Pam, tôi cứ ngồi sát mép ghế, nhưng lần này tôi cảm thấy ổn rồi.

“Tôi tự hào về cô, Millie,” bà Pam nói. “Đôi khi người ta rất khó thích nghi khi đã phải ngồi tù từ độ tuổi thanh thiếu niên, nhưng cô đã làm rất tuyệt.”

“Cảm ơn bà.” Không, chắc chắn là bà không cần phải biết về cả tháng trời tôi sống trong xe đó.

“Vậy công việc mới thế nào?” bà ta hỏi. “Họ đối xử với cô thế nào?”

“Ừm...” tôi xoa đầu gối. “Nó ổn. Người phụ nữ thuê tôi có hơi... gàn dở. Nhưng tôi chỉ dọn dẹp mà thôi. Không có gì ghê gớm.”

Lại một lời nói dối nhỏ nữa. Tôi không muốn kể với bà ta là Nina Winchester đang khiến tôi ngày một không thoải mái. Tôi đã tìm trên mạng xem cô ta có tiền án nào không. Không có gì xuất hiện, nhưng tôi cũng không trả tiền để tìm kiếm đầy đủ. Dẫu sao đi nữa, Nina cũng đủ giàu để khiến cô ta tránh xa rắc rối.

“Chà, như thế thì thật tuyệt,” bà Pam nói. “Và đời sống xã hội của cô thì sao?”

Về cơ bản thì đây không phải là phạm vi mà một cảnh sát giám sát cần phải hỏi, nhưng bà Pam và tôi đã trở nên thân thiện với nhau, nên tôi không thấy phiền với câu hỏi đó. “Không tồn tại.”

Bà ta ngửa đầu ra sau và cười lớn, khiến tôi nhìn thấy một vết hàn trắng bóng ở sâu trong miệng bà. “Tôi hiểu nếu cô thấy chưa sẵn sàng hẹn hò. Nhưng cô nên cố gắng kiếm một vài người bạn, Millie.”

“Vâng,” tôi nói, dù tôi chẳng nghĩ vậy.

“Và khi cô bắt đầu hẹn hò,” bà ta nói, “đừng vớ bừa bất kỳ ai. Đừng hẹn hò một thằng khốn nạn chỉ vì cô từng vào tù. Cô xứng đáng có một người đối xử tử tế với cô.”

“Ừm...”

Trong giây lát, tôi cho phép bản thân nghĩ về viễn cảnh hẹn hò với một người đàn ông trong tương lai. Tôi nhắm mắt lại, cố mường tượng xem anh ta sẽ trông như thế nào. Không ai bảo, hình ảnh của Andrew Winchester choán đầy đầu tôi, với sự quyến rũ dễ chịu và nụ cười đẹp trai.

Mắt tôi mở choàng ra. Ôi không. Không đời nào. Đến nghĩ tôi cũng không được phép.

“Thêm nữa,” bà Pam nói thêm, “cô rất đẹp. Cô không nên chọn bừa.”

Suýt nữa thì tôi phá ra cười. Tôi đã làm tất cả những gì có thể để trông thiếu hấp dẫn hết mức có thể. Tôi mặc đồ thùng thình. Tôi lúc nào cũng búi hoặc buộc tóc đuôi ngựa, và tôi chẳng thèm trang điểm dù chỉ một chút. Nhưng Nina vẫn nhìn tôi như thể tôi là một ả đàn bà lẳng lơ.

“Chỉ là tôi chưa sẵn sàng để nghĩ về điều đó vội,” tôi nói.

“Không sao hết,” bà Pam nói. “Nhưng hãy nhớ, có công việc và chỗ ở rất quan trọng, nhưng các mối quan hệ giữa người với người càng quan trọng hơn.”

Có thể bà nói đúng, nhưng bây giờ tôi chưa sẵn sàng cho điều đó, tôi phải tập trung để tránh xa rắc rối. Tôi không bao giờ muốn quay lại nhà tù. Chuyện đó mới quan trọng.

***

Tôi có vấn đề về giấc ngủ.

Khi bạn ngồi tù, lúc nào bạn cũng phải mở một mắt ra khi ngủ. Bạn không muốn mọi thứ diễn ra xung quanh bạn mà bạn lại chẳng hay biết gì về chúng. Và giờ khi đã ra ngoài, bản năng ấy chưa rời bỏ tôi. Khi tôi mới có được chiếc giường đúng nghĩa đầu tiên, tôi đã có thể ngủ say sưa trong một thời gian, nhưng giờ thì chứng mất ngủ ngày xưa của tôi đã quay lại hoàn toàn. Đặc biệt là bởi vì phòng ngủ của tôi ngột ngạt không sao chịu nổi.

Khoản tiền lương đầu tiên của tôi đã được trả vào tài khoản ngân hàng, và ngay khi có cơ hội, tôi sẽ ra ngoài mua cho mình một chiếc tivi trong phòng ngủ. Tôi có thể chìm dần vào giấc ngủ khi nó vẫn đang chạy. Tiếng của nó giống những tiếng động buổi đêm trong tù mà tôi đã quen.

Cho tới tận bây giờ, tôi vẫn ngại không dám sử dụng tivi của nhà Winchester. Không phải là rạp chiếu phim tại gia khổng lồ, rõ ràng rồi, mà là chiếc tivi “bình thường” của họ trong phòng khách. Nó có vẻ cũng không phải là chuyện gì ghê gớm, xét đến việc Nina và Andrew đều đi ngủ sớm. Họ có một thời gian biểu cực kì chính xác vào buổi tối. Nina sẽ đi lên gác để dỗ Cecelia đi ngủ vào đúng tám giờ rưỡi. Tôi có thể nghe tiếng cô ta đọc truyện ru ngủ, rồi hát ru. Tối nào cô ta cũng hát đúng một bài: Somewhere Over the Rainbow trong phim Phù thủy xứ Oz. Giọng Nina không giống đã từng luyện thanh, nhưng có một vẻ gì đó đẹp đẽ lạ kì, ám ảnh trong cách cô ta hát ru Cecelia.

Sau khi Cecelia đi ngủ, Nina sẽ đọc sách hoặc xem tivi trong phòng ngủ. Andrew sẽ đi theo lên gác không lâu sau đó. Nếu tôi xuống nhà sau 10 giờ, tầng một sẽ hoàn toàn không một bóng người.

Vậy nên tối nay tôi quyết định tận dụng điều đó.

Đó là lý do tôi đang ườn người trên sô pha, xem một tập của chương trình Family Feud. Bây giờ đã là gần một giờ sáng, vậy nên năng lượng dồi dào của những người chơi có vẻ khá kì dị. Steve Harvey đang trêu chọc họ, và dù tôi đang rất mệt, tôi vẫn cười phá lên khi một người chơi đứng lên trình diễn kĩ năng nhảy clacket của anh ta. Hồi còn bé tôi hay xem chương trình này, và lúc nào tôi cũng tưởng tượng mình tham gia chơi, tôi không chắc tôi sẽ rủ ai đi cùng nữa. Bố mẹ tôi, tôi – đó là ba rồi. Tôi còn có thể mời ai được nhỉ?

“Có phải Family Feud đấy không?”

Tôi ngẩng phắt đầu lên. Dù đang là giữa đêm, không hiểu sao Andrew Winchester lại đang đứng sau lưng tôi, tỉnh táo như những người trên màn hình tivi vậy. Khỉ thật! Tôi biết là đáng nhẽ mình nên ở lì trong phòng rồi mà.

“Ôi!” Tôi nói. “Tôi, ừm... Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý...” Anh ta nhướn một bên lông mày lên. “Cô xin lỗi vì cái gì thế? Cô cũng sống ở đây mà. Cô hoàn toàn có quyền xem tivi chứ.”

Tôi túm lấy một cái gối trên ghế để che đi chiếc quần đùi tập gym mỏng manh mà tôi mặc đi ngủ. Với cả, tôi còn không mặc áo lót. “Tôi đã định mua tivi để trong phòng tôi.”

“Cứ thoải mái sử dụng tivi của chúng tôi, Millie. Chắc trên đó cô cũng không bắt được nhiều kênh đâu.” Lòng trắng của mắt anh ta sáng lên dưới ánh sáng của tivi. “Tôi sẽ đi khuất mắt cô ngay đây. Tôi chỉ xuống lấy một cốc nước thôi.”

Tôi ngồi trên sô pha, ôm chặt cái gối vào ngực, phân vẫn không biết có nên đi lên gác hay không. Giờ thì tôi cũng sẽ không ngủ được vì tim tôi đang đập thình thịch. Anh ta đã nói là anh ta chỉ xuống lấy nước, vậy nên có lẽ tôi có thể ở lại. Tôi nhìn anh ta đi loẹt xoẹt vào trong bếp và nghe thấy tiếng vòi nước chảy.

Anh ta quay lại phòng khách, uống nước trong cốc. Đó là lúc tôi để ý thấy anh ta chỉ mặc một cái áo lót trắng và quần đùi. Nhưng ít nhất thì anh ta không cởi trần.

“Sao anh lại rót nước từ bồn?” Tôi không thể kiềm được mà hỏi anh ta.

Anh ta ngồi phịch xuống cạnh tôi trên sô pha, dù tôi ước gì anh ta đừng làm thế. “Ý cô là gì?”

Nhảy ra khỏi sô pha bây giờ thì thật thô lỗ, vậy nên tôi nhích ra xa nhất có thể. Tôi không bao giờ muốn Nina nhìn thấy hai chúng tôi thân thiết với nhau trên sô pha trong bộ đồ lót. “Ý là, anh không sử dụng nước lọc trong tủ lạnh.”

Anh ta cười. “Tôi không biết nữa. Chỉ là lúc nào tôi cũng lấy nước từ bồn thôi. Ý tôi là, nó có độc hại không?”

“Tôi không biết nữa. Tôi nghĩ bên trong có hóa chất.”

Anh ta cào tay qua mái tóc đen của mình cho tới khi nó hơi dựng lên. “Không hiểu sao tôi đói quá. Trong tủ lạnh còn thức ăn thừa từ bữa tối không?”

“Không, xin lỗi.”

“Hừm.” Anh ta xoa bụng. “Có xấu lắm không nếu tôi ăn ít bơ đậu phộng ngay trong lọ?”

Tôi rúm người lại khi nghe tới bơ đậu phộng “Miễn là anh đừng ăn trước mặt Cecelia là được.”

Anh ta nghiêng đầu. “Vì sao?”

“Anh biết mà. Bởi vì cô bé dị ứng.” Những người trong căn nhà này có vẻ không quá để bụng về căn bệnh dị ứng đậu phộng chết người của Cecelia lắm thì phải.

Còn ngạc nhiên hơn, Andrew cười lớn. “Không phải đâu.”

“Phải mà. Cô bé đã bảo tôi như thế. Ngày đầu tiên tôi đến đây.”

“Ừm, tôi nghĩ mình sẽ biết nếu con gái tôi dị ứng đậu phộng chứ.” Anh ta khịt mũi. “Mà cô nghĩ chúng tôi sẽ để một cái lọ bơ đậu phộng thật lớn trong tủ bếp nếu con bé bị dị ứng à?”

Đó chính xác là điều tôi đã nghĩ khi Cecelia nói cho tôi nghe về bệnh dị ứng của nó. Con bé chỉ bịa ra điều đó để tra tấn tôi à? Tôi nghĩ nó dám làm thế lắm. Nhưng rồi, đến Nina cũng nói là Cecelia bị dị ứng đậu phộng mà. Chuyện gì đang diễn ra thế này? Nhưng Andrew đưa ra lí lẽ xác đáng nhất: việc có một hộp bơ đậu phộng rõ lớn trong tủ bếp cho thấy không có ai ở đây dị ứng bơ đậu phộng nghiêm trọng cả.

“Việt quất,” Andrew nói.

Tôi cau mày. “Tôi không nghĩ có việt quất trong tủ lạnh.”

“Không” Anh ta hất đầu về phía màn hình tivi, trên đó Family Feud đã bước vào vòng hai. “Họ đã khảo sát một trăm người và yêu cầu kể tên một loại quả mà bạn có thể cho toàn bộ vào trong miệng”

Các ứng viên trên màn hình trả lời là việt quất và nó là đáp án đầu tiên. Andrew vung nắm tay lên. “Thấy chưa? Tôi biết mà. Tôi mà tham gia chương trình này thì tôi sẽ chơi giỏi lắm.”

“Câu trả lời hàng đầu lúc nào cũng dễ đoán,” tôi nói. “Chỗ khó là tìm ra những câu trả lời kém hiển nhiên hơn.”

“Được rồi, lém lỉnh.” Anh ta toét miệng cười với tôi. “Hãy kể tên một loại quả mà cô có thể cho toàn bộ vào trong miệng đi.”

“Ừm...” Tôi gõ một ngón tay vào cằm. “Nho.”

Không sai, người chơi tiếp theo trả lời là “nho” và đó là đáp án đúng.

“Tôi thừa nhận mình đã sai,” anh ta nói. “Cô cũng giỏi trò này đấy. Được rồi, thế còn dâu thì sao?”

“Chắc cũng có trên đó,” tôi nói, “dù cho anh sẽ không muốn cho cả quả dâu vào miệng đâu bởi vì nó có cả cuống.”

Các người chơi trả lời được dâu và cherry, nhưng kẹt ở câu trả lời cuối cùng. Andrew cười nắc nẻ khi một trong số họ trả lời là quả đào.

“Đào!” anh ta kêu lên. “Ai có thể cho vừa một quả đào vào trong miệng cơ chứ? Cô sẽ phải tháo khớp hàm mất!”

Tôi cười khúc khích. “Vẫn còn hơn một quả dưa hấu.” “Đó có lẽ là câu trả lời đấy! Tôi dám cá bất kỳ thứ gì.”

Câu trả lời cuối cùng trên bảng hóa ra là quả mận. Andrew lắc đầu. “Tôi không chắc nữa. Tôi muốn xem hình ảnh người trả lời nói họ có thể nhét vừa một quả mận vào trong miệng.”

“Điều đó nên có trong chương trình,” tôi nói. “Anh được nghe từ một trăm người được khảo sát và tìm hiểu lí lẽ đằng sau các câu trả lời của họ.”

“Cô nên viết thư gợi ý điều đó cho Family Feud,” anh ta nói nghiêm túc. “Cô có thể tạo một cuộc cách mạng cho toàn bộ chương trình này đấy.”

Tôi lại cười khúc khích. Khi mới gặp Andrew, tôi đã nghĩ anh ta là một kẻ giàu có đạo mạo. Nhưng anh ta hoàn toàn không phải như vậy. Nina cũng được, nhưng Andrew thì thật dễ thương. Anh ta hết sức bình dị và vui tính. Và có vẻ anh ta cũng là một người bố rất tốt với Cecelia.

Sự thật là, đôi khi tôi thấy thương anh ta.

Tôi không nên nghĩ như vậy. Nina là sếp của tôi. Cô ta trả lương cho tôi và cho tôi chỗ ở. Tôi phải trung thành với cô ta. Nhưng đồng thời, cô ta thật khủng khiếp. Cô ta ở bẩn, và cô ta liên tục cho tôi những thông tin mâu thuẫn, và cô ta cũng có thể tàn nhẫn khủng khiếp. Đến cả Enzo, người phải có đến chín mươi cân cơ bắp, có vẻ cũng sợ sệt cô ta.

Tất nhiên, có thể tôi đã không cảm thấy như vậy nếu Andrew không hấp dẫn quá mức. Cho dù tôi đã ngồi xa anh ta hết mức có thể mà không ngã khỏi ghế, tôi vẫn không thể ngừng nghĩ về việc anh ta đang mặc đồ lót. Anh ta đang mặc quần lót đùi, chết tiệt!. Và vải áo lót của anh ta thì mỏng đến mức tôi có thể nhìn thấy đường cong của một vài múi cơ hết sức gợi cảm. Anh ta có thể tìm được người tốt hơn Nina nhiều.

Tôi tự hỏi anh ta có biết điều đó hay không.

Đúng lúc tôi bắt đầu thả lỏng và thấy mừng vì Andrew xuống dưới này ngồi cùng tôi, một giọng nói the thé xé ngang dòng suy nghĩ của tôi: “Trời ơi, có chuyện gì đáng buồn cười khiến hai người cười ầm ĩ ở dưới này thế.”

Tôi quay phắt đầu lại. Nina đang đứng ở chân cầu thang, nhìn chúng tôi chằm chằm. Khi cô ta đi giày cao gót, tôi có thể nghe thấy tiếng cô ta tiến đến từ cách đó cả dặm, nhưng cô ta nhẹ nhàng đến mức đáng ngạc nhiên khi đi chân trần. Cô ta đang mặc một bộ váy ngủ màu trắng dài chấm gót, và tay thì đang khoanh lại trước ngực.

“Nina à.” Andrew ngáp và đứng dậy khỏi sô pha. “Sao em lại tỉnh giấc?”

Nina đang trừng mắt nhìn chúng tôi. Tôi không rõ sao anh ta lại không thấy hoảng hốt gì cả. Tôi thì sắp tè ra quần đến nơi. Nhưng anh ta thì có vẻ hết sức ung dung trước thực tế là vợ anh ta vừa bắt quả tang hai chúng tôi ngồi một mình trong phòng khách lúc một giờ sáng, cả hai đều chỉ mặc đồ lót. Dù chúng tôi cũng chẳng làm gì cả, nhưng đấy.

“Em có thể hỏi anh chính câu đó đấy,” Nina vặn lại. “Hai người có vẻ vui lắm mà. Chuyện gì mà buồn cười thế”

Andrew nhún một bên vai. “Anh xuống đây để lấy nước và Millie thì đang ngồi đây xem tivi. Anh xem Family Feud một chút.”

“Millie à.” Nina chuyển sự chú ý vào tôi. “Sao cô không tự mua một cái tivi trong phòng mình. Đây là phòng của gia đình.”

“Tôi xin lỗi,” tôi nói vội. “Tôi sẽ mua một cái tivi ngay khi có cơ hội.”

“Nào.” Andrew nhướn lông mày lên. “Có gì sai trái với việc Millie xem tivi một chút ở dưới này nếu không có ai ở đây chứ?”

“Có anh còn gì.”

“Và cô ấy không hề làm phiền anh.”

“Không phải anh có một cuộc họp ngay đầu giờ sáng à?” Mắt Nina xoáy vào nhìn anh ta. “Anh thật sự nên thức xem tivi lúc 1 giờ sáng à?”

Anh ta hít mạnh. Tôi thì nín thở, thầm hy vọng anh ta sẽ phản bác cô ta. Nhưng rồi vai anh ta rũ xuống. “Em nói đúng, Nina. Anh nên đi ngủ thì hơn.”

Nina đứng đó, tay khoanh lại trên bộ ngực đồ sộ, nhìn Andrew lê chân lên cầu thang, như thể anh ta là một đứa trẻ bị cô ta đuổi lên gác mà không cho ăn tối. Thật đáng lo ngại khi thấy mức độ ghen ghét của cô ta.

Tôi cũng đứng lên khỏi ghế và tắt tivi đi. Nina vẫn nấn ná dưới chân cầu thang. Mắt cô ta quét qua quần đùi và áo ba lỗ của tôi. Việc tôi không có áo lót. Một lần nữa, tôi nhận ra bộ dạng lếch thếch của mình. Nhưng tôi cứ ngỡ mình sẽ ở dưới này một mình.

“Millie,” Nina nói, “trong tương lai, tôi mong cô ăn mặc phù hợp trong nhà.”

“Tôi vô cùng xin lỗi,” tôi nói lần hai. “Tôi không nghĩ vẫn có người thức.”

“Thật à?” Cô ta khịt mũi. “Cô sẽ thơ thẩn trong nhà của bất kỳ người lạ mặt nào giữa đêm bởi vì cô cho rằng họ sẽ không ở đó à?”

Tôi không biết phải trả lời câu nói đó như thế nào. Đây đâu phải là nhà của người lạ mặt. Tôi sống ở đây, chỉ có điều là ở trên tầng gác mái mà thôi. “Không.”

“Hãy ở nguyên trên tầng gác mái sau giờ đi ngủ,” cô ta nói. “Cả căn nhà còn lại chỉ dành riêng cho gia đình tôi thôi. Cô hiểu chưa?”

“Tôi hiểu rồi.”

Cô ta lắc đầu. “Thành thật mà nói, tôi không còn chắc chúng tôi cần một cô hầu gái đến mức nào nữa. Có lẽ đây là một sai lầm…”

Ôi không. Cô ta sẽ sa thải tôi lúc một giờ sáng bởi vì tôi ngồi xem tivi trong phòng khách nhà cô ta sao? Thật là tệ. Và không đời nào Nina sẽ cho tôi lời khen để tìm một công việc khác. Cô ta có vẻ giống loại người sẽ gọi điện cho mọi nhà tuyển dụng tiềm năng để cho họ biết cô ta ghét tôi đến mức nào hơn.

Tôi phải cứu vãn chuyện này ngay.

Tôi bấm móng tay vào lòng bàn tay. “Nghe này, Nina,” tôi mở lời. “Không có gì diễn ra giữa tôi và Andrew...”

Cô ta ngửa đầu ra sau và cười lớn. Một tiếng cười thật khó chịu, nghe nửa cười nửa khóc. “Cô nghĩ tôi thấy lo lắng về điều đó à? Andrew và tôi là bạn tâm giao. Chúng tôi có con với nhau và không lâu nữa chúng tôi sẽ có thêm một đứa con với nhau. Cô nghĩ tôi lại sợ chồng tôi mạo hiểm vứt bỏ mọi thứ trong đời anh ấy vì một cô hầu gái lẳng lơ sống trên tầng gác mái à?”

Tôi nuốt nước bọt. Có vẻ tôi chỉ vừa khiến mọi chuyện càng tồi tệ hơn. “Không, anh ấy sẽ không làm thế.”

“Chắc chắn là vậy rồi.” Cô ta nhìn vào mắt tôi. “Và đừng bao giờ quên điều đó.”

Tôi đứng đó, không chắc phải nói gì. Cuối cùng, cô ta đầu về phía bàn cà phê, “Dọn dẹp đống lộn xộn đó đi – ngay lập tức.

Cùng với câu nói đó, cô ta quay gót và đi lên cầu thang.

Chỗ đó không lộn xộn cho lắm. Chỉ có cốc nước mà Andrew bỏ lại. Má tôi nóng ran vì bẽ bàng khi tôi lại gần bàn cà phê và chộp lấy cái cốc. Cửa phòng ngủ trên gác đóng sầm lại và tôi nhìn xuống cái cốc trong tay mình.

Trước khi kịp ngăn mình lại, tôi đã ném nó xuống sàn.

Nó vỡ tan tành trên sàn một cách đẹp mắt. Thủy tinh văng khắp nơi. Tôi bước lùi lại một bước và một mảnh thủy tinh đâm vào lòng bàn chân tôi.

Chà, một hành động hết sức ngu ngốc.

Tôi chớp mắt nhìn xuống đống lộn xộn mà tôi đã tạo ra trên sàn. Tôi phải dọn dẹp nó, và hơn nữa, tôi phải tìm một đôi giày để không bị thủy tinh đâm thêm vào chân. Tôi hít thật sâu, cố gắng bình ổn hơi thở của mình. Tôi sẽ dọn thủy tinh và tất cả sẽ ổn thỏa. Nina sẽ không bao giờ biết được.

Nhưng trong tương lai tôi sẽ phải cẩn thận hơn.