Chương 13
Tôi đang bận rộn hút bụi trong phòng khách thì một cái bóng lướt ngang qua cửa sổ.
Tôi lại gần, thấy Enzo đang làm việc trong sân. Tôi biết rằng anh ta luân phiên làm việc giữa các nhà theo ngày, làm công việc dọn vườn và cắt tỉa cây cối. Hiện giờ, anh ta đang đào luống hoa ở sân trước.
Tôi rót một cốc nước lạnh. Sau đó tôi đi ra ngoài.
Tôi không hoàn toàn dám chắc mình mong sẽ tìm được gì ở đây. Nhưng kể từ khi hai người phụ nữ đó nói về việc Nina bị điên (“theo đúng nghĩa đen”), tôi không thể ngừng nghĩ về nó. Và rồi tôi phát hiện ra loại thuốc an thần trong tủ thuốc của cô ta. Tôi còn lâu mới đủ tư cách phán xét chuyện Nina có vấn đề về tâm thần – tôi đã gặp kha khá phụ nữ đấu tranh với bệnh tâm thần trong tù – nhưng biết được thông tin đó sẽ hữu ích cho tôi. Có lẽ tôi thậm chí còn có thể giúp cô ta nếu tôi hiểu cô ta hơn.
Tôi nhớ lại ngày đầu tiên đi làm, Enzo dường như đã định cảnh báo tôi về cái gì đó. Nina không ở nhà, Andrew đang đi làm, và Cecelia đi học, vậy nên lúc này có vẻ là thời điểm thích hợp để tra hỏi anh ta. Rắc rối nho nhỏ duy nhất đó là anh ta không nói tí tiếng Anh nào.
Nhưng cũng đâu có hại gì. Và tôi chắc chắn anh ta đang khát và sẽ thích có nước uống.
Khi tôi ra ngoài, Enzo đang bận bịu đào một cái hố trên mặt đất. Anh ta có vẻ hết sức chuyên chú với công việc của mình, kể cả sau khi tôi đã hắng giọng rõ to. Hai lần. Cuối cùng, tôi đành vẫy tay và nói, “Hola!”
Từ đó có thể cũng là tiếng Tây Ban Nha.
Enzo ngẩng lên nhìn từ cái hố mà anh ta đang đào. Môi anh ta có vẻ gì đó rất thích thú. “Ciao,” anh ta nói.
“Ciao,” tôi tự sửa lại lời mình, thề lần tới sẽ nói đúng.
Vệt mồ hôi đã tạo thành hình chữ V trên áo phông anh ta và làm nổi bật mọi múi cơ. Chúng cũng không phải là cơ bắp của người tập thể hình, chúng là những cơ bắp săn chắc của một người đàn ông làm công việc lao động chân tay để kiếm sống.
Vậy nên tôi cứ nhìn chằm chằm. Kiện tôi đi.
Tôi lại hắng giọng. “Tôi mang cho anh... ừm, nước. Anh nói thế nào...?”
“Acqua,” anh ta nói.
Tôi gật đầu lia lịa. “Đúng rồi. Đúng thế.”
Thấy không? Chúng tôi đã làm được. Chúng tôi đang giao tiếp. Chuyện này rồi sẽ rất tuyệt đây.
Enzo tiến tới chỗ tôi và cầm cốc nước một cách biết ơn. Anh ta uống hết nửa cốc chỉ với một ngụm duy nhất. Anh ta thở dài và lau môi bằng mu bàn tay. “Grazie.”
“Không có gì.” Tôi cười nhìn lên anh ta. “Vậy, ừm, anh đã làm việc cho nhà Winchester lâu rồi à?” Anh ta nhìn tôi ngơ ngác. “Ý tôi là, anh đã... Anh đã làm việc ở đây... nhiều năm rồi à?”
Anh ta hớp một ngụm nước nữa. Anh ta đã uống cạn gần ba phần tư cốc nước. Khi hết nước, anh ta sẽ quay lại làm việc – tôi không có nhiều thời gian. “Tre anni,” cuối cùng anh ta nói. Sau đó bổ sung bằng giọng tiếng Anh nặng trịch, “Ba năm.”
“Và, ừ..” Tôi siết hai bàn tay lại. “Nina Winchester... Anh có…”
Anh ta cau mày nhìn tôi. Nhưng đó không phải là ánh mắt ngơ ngác, như thể anh ta không hiểu tôi nói gì. Anh ta trông như thể đang chờ nghe xem tôi nói gì. Có lẽ anh ta không nói nhiều nhưng hiểu nhiều tiếng Anh.
“Anh có...” Tôi nói lại. “Anh có nghĩ là Nina... ý tôi là, anh có quý cô ta không?”
Enzo nheo mắt nhìn tôi. Anh ta uống một ngụm nước lớn nữa rồi nhét cái cốc vào tay tôi. Không nói thêm một lời, anh ta quay lại với cái hố mà anh ta đang đào, cầm xẻng lên và quay lại làm việc.
Tôi mở miệng ra dợm thử lại, nhưng rồi lại ngậm miệng vào. Khi tôi mới đến đây, Enzo đã cố cảnh báo cho tôi biết một cái gì đó, nhưng Nina đã mở cửa trước khi anh ta kịp nói gì. Và rõ ràng là, anh ta đã đổi ý. Bất kể Enzo biết gì hay nghĩ gì thì anh ta cũng sẽ không chịu nói cho tôi nghe. Ít nhất là không phải bây giờ.