← Quay lại trang sách

Chương 16

Có thể mạnh dạn nói rằng tôi ghét tất cả mọi người phụ nữ ở buổi họp hội phụ huynh này.

Tổng cộng có bốn người, tính cả Nina. Tôi đã nhớ tên của họ. Jillianne (Jilly-anne), Patrice, và Suzanne (đừng nhầm với Jillianne). Lý do tôi nhớ được tên của họ là bởi vì Nina không để tôi ra khỏi sân sau. Cô ta bắt tôi đứng trong góc, phải liên tục chú ý phòng khi họ cần thứ gì đó.

Ít nhất thì món khai vị rất được khen ngợi. Và Nina không hề biết là Andrew đã lấy nó về giùm tôi.

“Chỉ là tôi chưa hài lòng với thực đơn ngày hội thao.” Suzanne gõ bút vào cằm. Trước đây tôi đã từng nghe Nina kể Suzanne là “bạn thân của cô ta”, nhưng theo những gì tôi thấy, Nina chẳng hề thân thiết với một ai trong số mấy người cô ta gọi là bạn. “Tôi cảm thấy cần phải có nhiều hơn một lựa chọn món không có gluten.”

“Tôi đồng ý,” Jillianne nói. “Và dù đã có món chay rồi, nó không phải đồ chay lẫn không gluten. Thế những người vừa ăn chay vừa không ăn gluten biết phải ăn gì đây?”

Tôi không biết nữa. Cỏ nhé? Thành thật mà nói tôi chưa bao giờ gặp một người phụ nữ nào ám ảnh với gluten hơn. Mỗi lần tôi đưa một món khai vị ra, mỗi người trong số họ lại chất vấn tôi về lượng gluten ở trong đó. Cứ làm như tôi biết vậy. Tôi thậm chí còn chẳng biết gluten là gì.

Hôm nay trời nóng oi ả, và tôi sẵn sàng đánh đổi bất kỳ thứ gì để được vào trong nhà, dưới điều hòa. Khỉ thật, tôi sẵn sàng đánh đổi bất kỳ thứ gì để được uống một ngụm nước chanh hồng sủi bọt mà những người phụ nữ kia đang uống với nhau. Tôi liên tục lau mồ hôi trên trán mỗi khi họ không nhìn tôi. Tôi sợ mình có vết mồ hôi trên nách mất.

“Ổ bánh mì phô mai dê việt quất này nên được làm nóng” Patrice bình luận khi nhai thức ăn trong miệng. “Chúng chỉ hơi âm ấm.”

“Tôi biết,” Nina nói tiếc nuối. “Tôi đã nhờ cô hầu của tôi lo việc đó, nhưng cô biết thế nào rồi đấy. Tìm được người giúp việc tốt thật khó quá đi.”

Miệng tôi há hốc ra. Cô ta chưa hề yêu cầu tôi làm việc đó. Thêm nữa, cô ta có nhận ra là tôi đang đứng ở ngay chỗ này không?

“Ôi, đúng thật là thế.” Jillianne gật đầu thông cảm. “Không thể thuê được ai tử tế nữa hết. Đạo đức nghề nghiệp ở đất nước này thật kinh khủng. Cứ tự hỏi vì sao những người như thế lại không thể tìm được công việc gì tốt hơn chứ gì? Vì lười đó, đơn giản dễ hiểu.”

“Hoặc không thì phải thuê người nước ngoài,” Suzanne nói thêm. “Và họ chẳng nói được tiếng Anh. Như Enzo.”

“Ít nhất thì nhìn anh ta cũng đẹp trai!” Patrice cười lớn.

Đám bọn họ huýt sáo và cười khúc khích, mặc dù Nina thì im lặng lạ thường. Tôi cho là cô ta không cần phải ngắm nghía người thợ làm vườn nóng bỏng làm gì khi đã kết hôn với Andrew. Tôi không thể trách cô ta vì việc đó. Cô ta có vẻ cũng có ác cảm lạ lùng với Enzo.

Tôi ngứa mồm muốn nói gì đó sau cái cách họ chê bai tôi ngay sau lưng... À thì, không phải sau lưng tôi bởi vì tôi đang đứng sờ sờ ngay đây, như tôi đã nói. Nhưng tôi phải cho họ thấy tôi không phải là một người Mỹ lười biếng. Tôi đã làm việc cật lực trong công việc này và chưa một lần ca thán.

“Nina.” Tôi hắng giọng. “Cô có muốn tôi làm nóng món khai vị không?”

Nina quay sang nhìn tôi, mắt lóe lên theo cái cách khiến tôi phải lùi lại một bước. “Millie,” cô ta nói đều đều, “ở đây chúng tôi đang nói chuyện. Đừng cắt ngang. Như thế thật thô lỗ.”

“Ồ, tôi…”

“Thêm nữa,” cô ta nói thêm, “tôi cảm ơn nếu cô đừng gọi tôi là Nina. Tôi không phải bạn nhậu của cô.” Cô ta cười khúc khích với những người phụ nữ còn lại. “Phải gọi là phu nhân Winchester. Đừng bắt tôi nhắc nhở cô một lần nào nữa đấy.”

Tôi nhìn cô ta chằm chằm, quá đỗi kinh ngạc. Ngay ngày đầu tiên gặp cô ta, cô ta đã bảo tôi gọi cô ta là Nina đi. Tôi đã gọi cô ta như thế suốt khoảng thời gian tôi làm việc ở đây, và cô ta chưa bao giờ nói một lời nào về việc đó. Giờ thì cô ta lại hành động như thế tôi tự ý làm vậy.

Điều tệ nhất là những người phụ nữ khác cũng hành động như thể Nina là người hùng khi dạy dỗ tôi. Patrice thao thao kể chuyện người dọn dẹp của cô ta dám cả gan tâm sự với cô ta về chuyện chó của bà ta bị chết. “Tôi không muốn xấu

tính đâu,” Patrice nói, “nhưng tôi có quan tâm việc chó của bà Juanita chết không? Bà ta cứ nói mãi về chuyện đó. Thật sự chứ.”

“Nhưng đúng là chúng tôi cần người giúp việc.” Nina cho một miếng khai vị vừa bị chê bai vào miệng. Tôi đã quan sát cô ta và cô ta đã ăn phải đến nửa số thức ăn trong khi những người phụ nữ khác thì ăn như mèo. “Đặc biệt là khi Andrew và tôi sắp có thêm một đứa con.”

Những người phụ nữ khác thở dốc phấn khích. “Nina, cô có thai à?” Suzanne kêu lên.

“Tôi biết là phải có lý do cô mới ăn gấp năm lần chúng tôi mà!” Jillianne nói hân hoan.

Nina liếc xéo cô ta. Tôi phải nín cười. “Tôi chưa có thai. Nhưng Andy và tôi đang đi gặp một bác sĩ phụ sản nghe đồn là giỏi xuất sắc. Tin tôi đi, đến cuối năm tôi sẽ có em bé.”

“Thật tuyệt vời.” Patrice đặt một tay lên vai Nina. “Tôi biết là hai người đã muốn có em bé lâu rồi. Và Andrew đúng là một ông bố tuyệt vời.”

Nina gật đầu, và trong khoảnh khắc, mắt cô ta hơi mờ sương. Cô ta hắng giọng. “Xin thứ lỗi cho tôi một lát nhé, các quý cô. Tôi sẽ quay lại ngay.”

Nina lao vào và tôi không chắc mình có nên đi theo cô ta hay không. Chắc cô ta đi vệ sinh hoặc sao đó. Tất nhiên, có lẽ từ giờ đó là một trong các bổn phận của tôi – đi theo Nina vào phòng vệ sinh để tôi có thể lau khô tay cô ta, hoặc xả nước toilet, hoặc làm gì đó mà chỉ có Chúa mới biết.

Ngay khi Nina bỏ đi, những người phụ nữ còn lại cười lặng lẽ. “Chúa ơi!” Jillianne cười khúc khích. “Ngượng quá! Tôi không thể tin là mình đã nói như thế với cô ấy. Tôi thật sự nghĩ là cô ấy đang mang thai! Ý tôi là, trông cô ấy không giống như đang mang thai sao?”

“Cô ấy to bằng cái nhà rồi,” Patrice đồng ý. “Cô ấy thật sự cần thuê một chuyên gia dinh dưỡng và huấn luyện viên cá nhân. Và có ai để ý thấy chân tóc của cô ấy đã lộ ra không. Tôi ngạc nhiên khi cô ấy cứ để mặc nó xấu xí như thế.”

“Như tôi thì tôi sẽ xấu hổ lắm nếu để thế mà đi ra ngoài,” Patrice nói. “Cô ấy biết giữ ông chồng nóng bỏng của mình kiểu gì chứ?”

“Đặc biệt là khi tôi nghe nói họ đã kí thỏa thuận tiền hôn nhân chặt chẽ,” Suzanne bổ sung. “Họ mà li dị là cô ấy gần như tay trắng. Đến cả tiền trợ cấp cho con cũng không, bởi vì các cô biết đấy, anh ta chưa bao giờ nhận nuôi Cecelia.”

“Thỏa thuận tiền hôn nhân!” Patrice kêu lên. “Nina làm sao thế? Vì sao cô ấy lại kí một thứ như thế chứ. Tốt nhất là cô ấy nên làm bất kỳ cái gì có thể để khiến anh ta vui vẻ.”

“Chà, tôi sẽ không phải là người đi nói với cô ấy rằng cô ấy cần ăn kiêng đâu!” Jillianne lên tiếng. “Chúa ơi, tôi không muốn đưa cô ấy về bệnh viện tâm thần đó đâu. Các cô biết đấy Nina không được bình thường cho lắm.”

Tôi dằn tiếng thở dốc xuống. Tôi cứ hy vọng khi những người phụ nữ ở trường ám chỉ Nina bị điên, cô ta chỉ điên phần nào thôi. Như là cô ta đi khám bác sĩ điều trị và thỉnh thoảng uống vài viên thuốc an thần. Nhưng nghe có vẻ Nina bệnh nặng hơn như thế. Nếu mấy người phụ nữ ngồi lê đôi mách này nói chuyện đáng tin, thì cô ta đã từng phải vào bệnh viện tâm thần. Cô ta từng bị bệnh nặng.

Tôi cảm thấy có phần tội lỗi vì đã cáu kỉnh với cô ta khi cô ta nói sai thông tin cho tôi hay tâm tính cô ta thay đổi thất thường. Đó không phải là lỗi của cô ta. Nina bị bệnh nặng. Giờ thì mọi thứ đã dễ hiểu hơn một chút.

“Tôi kể cho các cô cái này nhé.” Patrice hạ giọng xuống vài tông. Cô ta làm vậy để tôi không nghe được, có nghĩa là cô ta không hề biết giọng mình to đến mức nào. “Tôi mà là Nina thì còn lâu tôi mới thuê một cô hầu gái trẻ trung, xinh đẹp đến sống cùng nhà với mình. Cô ấy chắc phát rồ lên vì ghen tuông”

Tôi quay mặt đi, cố không để lộ ra việc tôi có thể nghe rõ từng từ cô ta nói. Tôi đã làm tất cả những gì có thể để khiến Nina không thấy ghen tị. Tôi không muốn cô ta nảy ra ý nghĩ, dù thoáng qua, là tôi có hứng thú với chồng cô ta. Tôi không muốn cô ta nghĩ rằng tôi thấy anh ta hấp dẫn hay cô ta lại nghĩ có khả năng sẽ có chuyện gì đó xảy ra giữa chúng tôi.

Ý tôi là, phải, nếu Andrew độc thân thì tôi sẽ có hứng thú. Nhưng anh ta đâu có độc thân. Tôi sẽ tránh xa người đàn ông đó. Nina chẳng có gì phải lo lắng cả.