Chương 17
Hôm nay Andrew và Nina có hẹn với vị bác sĩ sản khoa đó.
Cả hai bọn họ đã lo lắng và phấn khởi về cuộc hẹn này suốt cả tuần. Tôi loáng thoáng nghe được vài đoạn trò chuyện của họ trong bữa tối. Rõ ràng là, Nina đã làm cả đống bài kiểm tra sức khỏe sinh sản và hôm nay họ sẽ thảo luận về các kết quả. Nina nghĩ là họ sẽ làm IVF, nó đắt đỏ, nhưng họ có tiền để đốt mà.
Dù đôi khi Nina làm tôi phát điên, việc hai người họ lên kế hoạch cho em bé mới vẫn thật ngọt ngào làm sao. Ngày hôm qua, họ đã bàn về việc đổi phòng ngủ cho khách thành phòng trẻ em. Tôi không chắc ai phấn khởi hơn nữa, Nina hay Andrew. Tôi thực lòng mong họ sẽ sớm có em bé.
Trong khi họ đi gặp bác sĩ, tôi phải trông Cecelia. Trông một cô bé chín tuổi đáng nhẽ không có gì khó khăn nhưng Cecelia có vẻ quyết tâm khiến cho mọi thật khó chịu. Sau khi mẹ của bạn con bé thả nó về nhà sau một lớp học nào đó mà chỉ có Chúa mới biết là cái gì (karate, ballet, piano, bóng đá, thể dục – tôi đã hoàn toàn mất phương hướng), con bé đá văng giày ra mỗi nơi một hướng, rồi quẳng ba lô của nó theo một hướng hoàn toàn khác. May mắn thay, trời quá nóng để mặc áo khoác, không thì chắc nó sẽ phải tìm thêm một hướng thứ tư để ném áo khoác.
“Cecelia,” tôi nói một cách kiên nhẫn. “Cháu có thể cất giày của cháu lên giá không?”
“Để sau,” con bé nói lơ đễnh khi nó ngồi phịch xuống số pha, vuốt phẳng chiếc váy màu vàng nhạt. Con bé cầm lấy điều khiển và bật tivi lên, chuyển tới một kênh hoạt hình ồn ào khủng khiếp. Một quả cam và một quả lê có vẻ đang cãi nhau trên màn hình.
“Cháu đói.”
Tôi hít một hơi thở sâu, bình tĩnh lại. “Cháu muốn ăn gì?”
Tôi cứ ngỡ nó sẽ nghĩ ra một món gì đó lố bịch để bắt tôi làm, chỉ để làm khó tôi. Vậy nên tôi ngạc nhiên khi nó nói, “Sandwich xúc xích hun khói thì sao?”
Tôi nhẹ nhõm bởi vì chúng tôi có toàn bộ nguyên liệu làm món sandwich xúc xích hun khói trong nhà nên thậm chí còn không bắt bẻ chuyện con bé nói trống không. Nếu Nina muốn con gái cô ta trở nên hư hỏng thì đó là chuyện của cô ta. Dạy bảo nó không phải là việc của tôi.
Tôi vào bếp, lấy một cái bánh mì và một hộp xúc xích bò hun khói trong cái tủ chật kín đồ. Tôi không biết Cecelia có thích cho mayonnaise vào sandwich không, và hơn nữa, tôi chắc chắn mình sẽ cho quá nhiều hoặc quá ít thôi. Vậy nên tôi quyết định cứ cho con bé cả chai mayonnaise để nó lấy chính xác lượng nó thích. Ha, cô nhanh trí hơn cháu rồi nhé, Cecelia!
Tôi quay lại phòng khách và đặt chiếc sandwich và chai mayonnaise xuống bàn cà phê cho Cecelia. Con bé nhìn xuống chiếc sandwich, nhíu chặt hai hàng lông mày. Con bé ngập ngừng cầm nó lên rồi mặt nó lộ vẻ ghê tởm.
“Kinh!” con bé kêu lên. “Cháu không muốn cái này.”
Tôi thề với Chúa, tôi sẽ bóp cổ con bé này bằng tay không. “Cháu đã nói là cháu muốn ăn sandwich xúc xích hun khói mà.
“Cô đã làm cho cháu sandwich xúc xích hun khói còn gì.”
“Cháu không nói là cháu muốn ăn sandwich xúc xích hun khói,” con bé càu nhàu. “Cháu đã nói là cháu muốn ăn sandwich bào ngư!”
Tôi trố mắt nhìn con bé, miệng há hốc. “Sandwich bào ngư? Đó là cái gì?”
Cecelia gầm gừ cáu kỉnh và quẳng chiếc sandwich xuống đất. Bánh mì và thịt bay tứ tung, rớt đầy trên thảm. Điểm đáng mừng duy nhất là tôi đã không cho tí mayonnaise nào, vậy nên ít nhất thì tôi không phải dọn mayonnaise.
Được rồi, tôi đã chịu đựng con bé này quá đủ rồi. Có lẽ tôi không đủ tư cách, nhưng nó đã đủ lớn để biết không được vứt đồ ăn xuống sàn rồi. Và đặc biệt nếu không lâu nữa sẽ có một em bé sơ sinh trong căn nhà này thì con bé cần học cách cư xử sao cho giống một đứa trẻ ở tuổi của nó.
“Cecelia,” tôi nghiến răng nói.
Con bé hếch cái cằm khá nhọn của nó lên. “Làm sao?”
Tôi không chắc điều gì sẽ xảy ra giữa tôi và Cecelia, nhưng trận đối đầu này bị cắt ngang bởi tiếng cửa trước mở ra. Đó hẳn là Andrew và Nina, quay lại sau khi gặp bác sĩ. Tôi tránh Cecelia và trưng một nụ cười trên mặt. Tôi chắc chắn là Nina sẽ hết sức phấn khởi sau cuộc hẹn này. Chỉ có điều khi họ đi vào phòng khách, cả hai không ai cười.
Nói thế là còn nhẹ. Mái tóc vàng của Nina rối tung và áo sơ mi trắng của cô ta thì nhàu nhĩ. Mắt cô ta đỏ quạch và sưng phù. Trông Andrew cũng không được tốt lắm. Cà vạt của anh ta lỏng lẻo, như thể anh ta đang muốn kéo nó ra nhưng rồi bị phân tâm giữa chừng. Và thật ra, mắt anh ta trông cũng đỏ quạch.
Tôi siết hai tay vào nhau. “Mọi chuyện ổn cả chứ?”
Đáng nhẽ tôi phải ngậm chặt miệng mới đúng. Làm như thế mới là thông minh. Bởi vì giờ Nina chĩa ánh mắt vào tôi và làn da trắng bệch của cô ta đỏ phừng phừng lên. “Vì Chúa, Millie,” cô ta quát tôi. “Sao cô phải tọc mạch như thế nhỉ? Chuyện này không liên quan quái gì đến cô hết.”
Tôi nuốt nước bọt. “Tôi rất xin lỗi, Nina.”
Mắt cô ta lướt xuống nhìn đống lộn xộn trên sàn. Giày của Cecelia. Bánh mì và xúc xích hun khói gần bàn cà phê. Và một lúc nào đó trong một phút vừa rồi, Cecelia đã lỉnh ra khỏi phòng khách và không thấy mặt mũi đâu. Mặt Nina vặn vẹo. “Đây thật sự là những gì tôi phải nhìn thấy khi về nhà đấy à? Đống bừa bãi này? Tôi đang trả tiền cho cô để làm gì không biết? Có lẽ cô nên bắt đầu tìm một công việc khác đi.”
Họng tôi thít lại. “Tôi... tôi đang định dọn dẹp chỗ này…”
“Không cần phải làm cái gì vì tôi hết.” Cô ta trừng mắt nhìn Andrew khinh miệt. “Tôi sẽ đi nằm. Đầu tôi đang nhức như búa bổ.”
Nina dậm chân đi lên cầu thang, mỗi bước chân như một tiếng đạn, kết thúc bởi tiếng cửa phòng đóng sầm lại. Rõ ràng là có chuyện gì đó không diễn ra tốt đẹp ở buổi khám. Cố gắng nói chuyện với cô ta bây giờ chỉ vô nghĩa.
Andrew ngồi phịch xuống ghế sô pha và ngửa đầu ra sau. “Chà, thật là tệ.”
Tôi cắn môi dưới và ngồi xuống cạnh anh ta, dù tôi cảm giác là có lẽ mình không nên làm vậy. “Anh ổn chứ”
Anh ta lấy các đầu ngón tay xoa mắt. “Không hẳn.”
“Anh có... muốn nói về chuyện đó không?”
“Không hẳn.” Anh ta nhắm chặt mắt lại trong giây lát. Anh ta thở dài. “Chuyện đó sẽ không xảy ra với chúng tôi. Nina sẽ không mang thai.”
Phản ứng đầu tiên của tôi là ngạc nhiên. Dù tôi cũng không hiểu rõ lắm, nhưng tôi không thể tin là Nina và Andrew lại không thể dùng tiền để giải quyết vấn đề nan giải này. Tôi thề là tôi đã từng thấy tin tức một người phụ nữ sáu mươi tuổi có thai.
Nhưng tôi không thể nói thế với Andrew. Họ vừa mới đi khám một bác sĩ phụ sản hàng đầu. Không có gì tôi biết mà vị bác sĩ này lại không biết cả. Nếu người đó nói Nina sẽ không có thai thì sự thật sẽ là như thế. Sẽ không có em bé nào cả. “Tôi rất tiếc, Andrew.”
“Phải...” Anh ta cào tay vào tóc. “Tôi đang cố nghĩ thoáng về chuyện này, nhưng tôi không thể nói là mình không thất vọng. Ý tôi là, tôi yêu Cecelia như chính con ruột của mình, nhưng... tôi đã muốn... ý tôi là, tôi lúc nào cũng mơ đến...”
Đây là cuộc trò chuyện sâu sắc nhất mà chúng tôi từng có. Thật dễ thương khi anh ta mở lòng ra với tôi. “Tôi hiểu,” tôi lầm bầm. “Hẳn phải khó khăn lắm... cho cả hai.”
Anh ta nhìn xuống lòng. “Tôi cần phải mạnh mẽ vì Nina. Cô ấy đang rất đau khổ vì chuyện này.”
“Có gì mà tôi có thể làm không?”
Anh ta im lặng hồi lâu, rê ngón tay dọc một đường rãnh trên da sô pha. “Có một vở kịch mà Nina muốn xem trong thành phố – cô ấy cứ nói về nó mãi. Showdown. Tôi biết là nếu chúng tôi có vé thì cô ấy sẽ lên tinh thần. Nếu cô có thể hỏi cô ấy ngày và đặt ghế đi xem dàn nhạc thì sẽ tuyệt lắm.”
“Chốt,” tôi nói. Tôi không thể chịu được Nina vì rất nhiều lý do, nhưng tôi không thể tưởng tượng được cảm giác thế nào nếu người nhận tin này là mình. Tôi thực sự thấy thương cảm cho cô ta.
Anh ta lại xoa đôi mắt đỏ quạch. “Cảm ơn, Millie. Tôi thật lòng không biết chúng tôi sẽ làm gì nếu không có cô. Tôi xin lỗi vì thỉnh thoảng Nina đối xử với cô như vậy. Cô ấy chỉ hơi thất thường, nhưng cô ấy thật sự quý mến cô và đánh giá cao sự giúp đỡ của cô.”
Tôi không dám chắc đó là sự thật, nhưng tôi sẽ không cãi nhau với anh ta. Tôi sẽ phải tiếp tục làm việc ở đây cho tới khi dành dụm được một khoản tiền kha khá. Và tôi chỉ cần cố hết sức để khiến Nina vui vẻ.