← Quay lại trang sách

PHẦN KẾT MILLIE

“Hãy nói cho tôi nghe về cô đi, Millie.”

Tôi dựa vào mặt bếp bằng đá hoa cương, đối diện Lisa Killeffer. Sáng nay Lisa trông đẹp không tì vết, mái tóc đen sáng bóng và được búi kiểu Pháp hoa mỹ sau đầu, các khuy áo sáng lấp lánh lên trên chiếc áo tay ngắn màu kem trên nền một căn bếp có vẻ mới được trang hoàng lại.

Nếu tôi được nhận công việc này thì đó sẽ là công việc đầu tiên của tôi sau gần một năm. Thỉnh thoảng tôi cũng nhận vài công việc lẻ tẻ kể từ sau những gì xảy ra ở dinh thự Winchester, nhưng tôi sống nhờ một năm tiền lương mà Nina đã gửi vào tài khoản ngân hàng của tôi không lâu sau khi cái chết của Andrew được phán là tai nạn.

Tôi vẫn không hiểu sao cô ta làm được điều đó.

“À...” Tôi mở miệng. “Tôi đã lớn lên ở Brooklyn. Tôi đã làm rất nhiều công việc dọn dẹp nhà cửa thuê, như cô có thể thấy trong bản sơ yếu lý lịch của tôi. Và tôi yêu trẻ con.”

“Tuyệt vời!”

Môi Lisa nở nụ cười. Sự nhiệt tình của cô ta ngay từ khoảnh khắc tôi bước vào đây đã khiến tôi ngạc nhiên, xét đến việc cô ta hẳn phải có hàng tá ứng viên xin vào làm vị trí quản gia này. Tôi thậm chí còn không nộp đơn. Lisa là người đã liên hệ với tôi qua website nơi tôi đăng tin quảng cáo tìm việc dọn dẹp và trông trẻ.

Lương rất cao, không có gì lạ, bởi vì ngôi nhà toát lên mùi giàu có. Căn bếp được lắp toàn bộ dụng cụ mới nhất, và tôi khá chắc chắn là cái bếp có thể tự mình nấu một bữa ăn từ đầu tới đuôi mà không cần can thiệp. Tôi thật sự muốn công việc này, và tôi đang cố tỏ ra tự tin. Tôi cố gắng nghĩ về tin nhắn từ Enzo mà tôi đã nhận được sáng nay:

Chúc may mắn, Millie. Hãy nhớ họ sẽ may mắn khi có được em.

Và rồi:

Hẹn gặp em tối nay sau khi em nhận được việc.

“Chính xác thì cô đang tìm kiếm điều gì?” tôi hỏi cô ta.

“À, như bình thường” Lisa dựa lưng vào mặt bếp, cạnh tôi, và giật cổ áo. “Một người dọn dẹp căn nhà gọn gàng. Giặt giũ. Nấu vài món đơn giản.”

“Tôi có thể làm được điều đó,” tôi nói, mặc dù tình thế của tôi chẳng thay đổi gì nhiều so với một năm trước. Tôi vẫn bị kiểm tra lí lịch. Tiền án tiền sự của tôi sẽ chẳng bao giờ biến mất.

Tay Lisa lơ đễnh chạm vào chỗ để dao trên kệ bếp. Các ngón tay của cô ta nghịch một cái cán dao và cô ta nhấc nó lên vừa đủ để lưỡi dao lấp lánh dưới ánh đèn trên đầu.

Tôi chuyển trọng lượng giữa hai chân, đột nhiên thấy không thoải mái. Cuối cùng, cô ta nói, “Nina Winchester đã ca ngợi cô hết lời.”

Miệng tôi há hốc ra. Đó là điều cuối cùng tôi mong được nghe từ cô ta. Đã lâu lắm rồi tôi không nhận được tin gì của Nina. Cô ta đã chuyển đến California với Cecelia ngay sau khi giải quyết xong mọi chuyện về cái chết của Andrew. Cô ta không có tài khoản mạng xã hội, nhưng cách đây vài tháng cô ta đã nhắn cho tôi hình tự sướng của cô ta và Cecelia ở cạnh nhau trên bãi biển, trông rám nắng và hạnh phúc, cùng vài lời:

Cảm ơn cô vì điều này.

Vậy nên tôi đoán cách cô ta cảm ơn tôi là giới thiệu tôi vào làm công việc quản gia này. Tôi cảm thấy lạc quan hơn hẳn về việc Lisa sẽ thuê tôi.

“Tôi rất mừng khi nghe điều đó,” tôi nói. “Làm việc cho Nina rất... tuyệt.”

Lisa gật đầu, các ngón tay vẫn nghịch con dao đó. “Tôi đồng ý. Cô ấy rất tuyệt.”

Cô ta lại cười, nhưng mặt có gì đó kì quái. Cô ta lại giật cổ áo bằng bàn tay còn lại và khi mảnh vải chuyển động, tôi đã nhìn thấy thứ đó.

Một vết bầm tím trên bắp tay cô ta.

Hình ngón tay người.

Tôi nhìn vào tủ lạnh qua vai cô ta. Trên đó có một cái nam châm, dán hình Lisa chụp với một người đàn ông cao ráo, vạm vỡ, mắt khóa chặt vào máy ảnh. Tôi tưởng tượng cảnh các ngón tay của người đàn ông đó bóp chặt lấy cánh tay mảnh dẻ của Lisa, bấm sâu đến mức để lại các vết bầm tím đen kit.

Tim tôi đập mạnh đến mức tôi thấy xây xẩm mặt mày. Và giờ thì cuối cùng tôi đã hiểu. Tôi đã hiểu vì sao Nina lại hết lời ca ngợi tôi với người phụ nữ này. Cô ta hiểu rõ về tôi. Có lẽ còn hơn cả tôi hiểu về chính bản thân mình.

“Vậy” – Lisa cất lại con dao vào giá dao bằng gỗ và đứng thẳng dậy, đôi mắt xanh dương mở to đầy lo lắng – “cô có thể giúp tôi không, Millie?”

“Có,” tôi nói. “Tôi tin là tôi có thể.”