Chương 61 NINA
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tham dự lễ tang của Andy.
Trong tất cả những cách giải quyết mà tôi từng nghĩ đến, tôi chưa bao giờ thật sự tin rằng nó sẽ chấm dứt với việc Andy chết. Tôi biết là sâu trong tim tôi không đủ can đảm để giết hắn ta, và cho dù có cố gắng đi chăng nữa thì dường như hắn ta bất tử. Hắn ta có vẻ là một trong những kẻ chẳng bao giờ chết được. Kể cả bây giờ, khi tôi nhìn xuống khuôn mặt đẹp trai trong cái quan tài gỗ thích đang mở nắp, môi bị ép chặt để giấu bốn cái lỗ ở chỗ mà Millie đã bắt hắn ta nhổ răng khỏi lợi, tôi vẫn cứ chắc mẩm là mắt hắn ta sẽ mở choàng ra để dọa dẫm tôi lần cuối.
Em thật sự nghĩ là anh đã chết à? Chà chà, ngạc nhiên chưa, ngạc nhiên chưa – anh chưa chết đâu! Lên tầng gác mái đi, Nina.
Không. Tôi sẽ không lên đầu. Không bao giờ.
Không bao giờ.
“Nina.” Một bàn tay đặt lên vai tôi. “Cô thế nào?”
Tôi nhìn lên. Đó là Suzanne. Bạn thân cũ của tôi. Người đàn bà đã đưa tôi thẳng vào tay Andy, khi tôi kể cho cô ta biết hắn ta là một con quái vật kinh khủng cỡ nào.
“Tôi đang gắng gượng,” tôi nói. Tôi nắm chặt giấy ăn trong bàn tay phải, nó chủ yếu là để trưng. Tôi chỉ mới vắt được đúng một giọt nước mắt trong cả ngày hôm nay, và đó là lúc tôi nhìn thấy Cecelia mặc chiếc váy đen đơn giản mà tôi đã mua cho con bé đi dự tang lễ. Con bé đang ngồi cạnh tôi trong chiếc váy đó, mái tóc vàng bù xù. Andy hẳn sẽ ghét điều đó lắm.
“Chuyện này bất ngờ quá.” Tay Suzanne ôm lấy hai bàn tay tôi, và tôi phải kiềm chế lắm mới không giật tay ra. “Đúng là một tai nạn kinh hoàng”
Mắt cô ta đầy cảm thông và thương xót. Cô ta mừng vì đó là chồng tôi chứ không phải chồng cô ta. Tội nghiệp quá, Nina, cô ta thật xui xẻo. Cô ta đúng là chẳng biết gì.
“Kinh hoàng,” tôi lầm bầm.
Suzanne nhìn Andy lần cuối, rồi đi tiếp. Rời bỏ cái quan tài, tiếp tục sống tiếp cuộc đời của cô ta. Tôi nghĩ lễ tang ngày mai sẽ là một trong những lần cuối cùng tôi gặp cô ta. Và nó chẳng khiến tôi buồn tẹo nào.
Tôi nhìn xuống đôi giày cao gót màu đen đơn giản của mình, thưởng thức sự im lặng của phòng tang lễ. Tôi ghét nói chuyện với những người đến tưởng niệm, nhận sự cảm thông của họ, giả vờ như tôi tan nát vì con quỷ đó đã chết. Tôi chỉ mong chuyện này kết thúc để tôi có thể sống tiếp đời mình. Ngày mai sẽ là lần cuối cùng tôi phải đóng vai góa phụ rầu rĩ.
Tôi ngẩng lên trước tiếng bước chân ở cửa. Enzo tạo một cái bóng dài qua cửa, và bước chân của anh nghe như tiếng súng trong phòng tang lễ im ắng. Anh đang mặc một bộ vest đen, và dù lúc làm việc trong sân nhà tôi anh đã đẹp trai lắm rồi, khi mặc vest trông anh còn đẹp gấp trăm lần. Đôi mắt đen, ướt của anh nhìn vào mắt tôi.
“Anh rất xin lỗi,” anh lặng lẽ nói. “Anh không thể.”
Tim tôi trĩu xuống. Anh không nói xin lỗi tôi vì Andy. Cả hai chúng tôi đều không thấy hối hận gì về điều đó hết. Anh xin lỗi vì hôm qua tôi đã hỏi anh là, sau khi chuyện này kết thúc, anh có muốn đến sống với tôi ở bờ tây, bên kia đất nước không – tránh xa nơi này. Tôi chưa từng mong anh sẽ đồng ý, nhưng việc anh từ chối đề nghị của tôi vẫn khiến tôi buồn. Người đàn ông này đã giúp cứu rỗi cuộc đời tôi – anh là người hùng của tôi. Anh và Millie.
“Em sẽ có một khởi đầu hoàn toàn mới.” Một nếp nhăn nhỏ hình thành giữa hai hàng lông mày của anh. “Tốt hơn thế này.”
“Đúng thế,” tôi nói.
Anh nói đúng. Có quá nhiều ký ức kinh khủng giữa hai chúng tôi. Tốt hơn hết là hãy bắt đầu lại từ đầu. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ không nhớ anh. Và tôi sẽ không bao giờ, không bao giờ quên những gì anh đã làm cho tôi.
“Chăm sóc Millie nhé?” Tôi nói.
Anh gật đầu. “Anh sẽ làm vậy. Anh hứa.”
Anh vươn tay ra để chạm vào tay tôi lần cuối. Cũng như Suzanne, chắc tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh. Tôi đã rao bán căn nhà mà Andy và tôi sống chung rồi. Cece và tôi đã ở lại khách sạn bởi vì tôi không thể chịu được khi bước chân vào căn nhà đó. Tôi chắc chắn đến tám mươi phần trăm là ngôi nhà cũ của chúng tôi đã bị ma ám.
Tôi nhìn về phía Cecelia, con bé đang co rúm trong một cái ghế cách tôi vài mét. Tối qua chúng tôi đã ngủ trong phòng khách sạn, ngủ chung trên chiếc giường cỡ đại, cơ thể mảnh khảnh của con bé áp vào tôi. Tôi có thể lấy thêm giường trong phòng, nhưng con bé muốn ở gần tôi. Con bé vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra với người đàn ông mà con bé gọi là bố và cũng không hỏi. Con bé chỉ thấy nhẹ nhõm vì hắn ta đã qua đời.
“Enzo,” tôi nói, “anh trông Cece được không? Con bé đã ở đây lâu rồi và chắc đang đói. Có lẽ hãy đưa con bé đi ăn cái gì đó.”
Anh gật đầu và chìa tay ra cho con gái tôi. “Đi nào, Cece. Chúng ta sẽ ăn gà viên chiên và sữa lắc.”
Cecelia nhảy xuống ghế ngay lập tức – con bé không cần nghe đến lần thứ hai. Con bé rất ngoan khi ngồi lại đây với tôi, nhưng nó vẫn còn nhỏ. Tôi nên tự mình đương đầu với chuyện này.
Vài phút sau khi Enzo đưa Cece đi, cửa phòng tang lại mở ra. Theo bản năng tôi bước lùi lại một bước khi thấy những người đang đứng ở cửa.
Đó là hai ông bà Winchester.
Tôi nín thở khi bà Evelyn và ông Robert Winchester bước vào phòng. Đó là lần đầu tiên tôi gặp họ kể từ khi Andy chết, nhưng tôi vẫn chờ thời khắc này tới. Họ đã từ Florida về đây nghỉ hè vài tuần trước, nhưng bà Evelyn vẫn chưa ghé qua lần nào. Tôi mới chỉ nói chuyện với bà ta một lần khi bà ta gọi hỏi xem tôi có cần giúp tổ chức tang lễ hay không. Tôi đã bảo bà ta là tôi không cần.
Chỉ có điều sự thật là vì tôi không muốn nói chuyện với bà ta sau khi gây ra cái chết của đứa con trai độc nhất của bà ta.
Thanh tra Connors đã giữ đúng mọi lời hứa. Cái chết của Andy được coi là tai nạn, và cả tôi lẫn Millie đều không hề bị điều tra. Chuyện là Andy đã vô tình bị nhốt lại trong tầng gác mái trong khi tôi đi vắng và chết vì mất nước. Nhưng những điều đó không giải thích được cho các vết bầm và những cái răng bị nhổ. Thanh tra Connors có bạn bè trong văn phòng điều tra cái chết bất thường, nhưng gia đình Winchester là một trong những gia đình quyền lực và có tầm ảnh hưởng nhất trong bang này.
Họ có biết không? Họ có biết rằng tôi phải chịu trách nhiệm cho cái chết của hắn ta không?
Bà Evelyn và ông Robert sải bước qua phòng, đi về phía quan tài. Tôi không biết gì nhiều về ông Robert, ông ta cũng đẹp trai y như con trai và hôm nay đang mặc một bộ vest tối màu. Bà Evelyn cũng đang mặc đồ đen, nó đối lập hoàn toàn với mái tóc trắng và đôi cao gót trắng của bà ta. Mắt ông Robert sưng húp nhưng bà Evelyn thì trông vẫn hoàn hảo, như thể vừa đi chăm sóc ở spa.
Tôi nhìn xuống khi họ tiến lại gần tôi. Tôi chỉ nhìn lên khi ông Robert hắng giọng “Nina,” ông nói bằng giọng trầm, khàn.
Tôi nuốt nước bọt. “Bố Robert...”
“Nina.” Ông hắng giọng. “Bố muốn con biết là…”
Chúng tôi biết cô đã giết con trai chúng tôi. Chúng tôi biết những gì cô đã làm, Nina. Và chúng tôi sẽ không dừng lại cho tới khi cô phải sống nốt quãng đời còn lại mục ruỗng trong tù.
“Bố muốn con biết là mẹ Evelyn và bố sẽ luôn ở bên con,” ông nói. “Bố mẹ biết là con chỉ còn lại một mình, và nếu con cần bất kỳ điều gì – con và Cecelia – con chỉ cần nói thôi.”
“Cảm ơn bố.” Nước mắt hơi dâng lên trong mắt tôi. Lúc nào ông Robert cũng tử tế, dù không phải là người bố vĩ đại nhất thế giới. Theo những gì Andy kể cho tôi nghe về ông ta, ông ta không ở nhà nhiều khi hắn ta còn bé. Chủ yếu toàn làm việc trong khi bà Evelyn nuôi dạy hắn ta. “Con biết ơn điều đó.”
Ông Robert vươn tay ra và nhẹ nhàng chạm vào vai con trai. Tôi băn khoăn không rõ ông ta có biết con trai mình là một con quái vật kinh khủng đến mức nào không. Chắc ông ta cũng phải biết gì đó chứ. Hoặc có lẽ Andy giỏi che giấu quá. Sau tất cả, tôi cũng có biết gì đâu cho tới khi tôi cào móng tay vào cánh cửa gỗ của phòng gác mái.
Ông Robert lấy một tay bịt miệng. Ông ta lắc đầu và lầm bầm, “Xin lỗi” với vợ mình, rồi vội vã ra khỏi phòng. Để mặc tôi một mình với bà Evelyn.
Trong số tất cả những người tôi không muốn một mình ở cùng trong ngày hôm nay, bà Evelyn đứng hàng đầu. Bà ta không ngu. Chắc bà ta đã biết đến những vấn đề tôi gặp phải trong cuộc hôn nhân của tôi. Cũng như ông Robert, có thể bà ta không biết hắn ta đã làm cái gì với tôi, nhưng hẳn bà ta cũng cảm nhận được sự xích mích giữa chúng tôi.
Bà ta hẳn cũng cảm giác được thật sự thì tôi cảm thấy thế nào về hắn ta.
“Nina,” bà ta khô khan nói.
“Mẹ Evelyn,” tôi nói.
Bà ta nhìn xuống mặt Andy. Tôi cố gắng đọc biểu cảm của bà ta, nhưng rất khó. Tôi không rõ là vì botox hay lúc nào trông bà ta cũng như vậy.
“Con biết không,” bà ta nói, “mẹ đã nói chuyện với một người bạn cũ ở sở cảnh sát về Andy”
Dạ dày tôi co thắt. Theo lời thanh tra Connors, vụ án này đã được khép lại. Andy lúc nào cũng dọa tôi về một bức thư tố cáo sẽ được gửi tới cảnh sát nếu anh ta chết, nhưng chưa từng có bức thư nào như vậy xuất hiện hết. Tôi không chắc là vì không có bức thư nào được gửi đến hay vì viên thanh tra đã giải quyết bức thư đó.
“Ồ?” là tất cả những gì tôi thốt được ra.
“Đúng thế,” bà ta nói nhỏ. “Họ đã cho mẹ biết thằng bé trông như thế nào khi họ phát hiện ra nó.” Đôi mắt sắc sảo của bà ta xoáy thẳng vào mắt tôi. “Họ đã kể cho mẹ nghe về bốn cái răng bị mất của nó.”
Ôi Chúa ơi. Bà ta biết.
Chắc chắn là bà ta biết. Bất kỳ ai biết đến tình trạng của miệng Andy khi cảnh sát tìm ra xác hắn ta đều phải biết rằng cái chết của hắn không phải là tai nạn gì cả. Không có ai dùng kìm giật răng mình ra hết. Một cách tự nguyện.
Tất cả đã kết thúc rồi. Khi tôi bước ra khỏi nhà tang lễ nay, cảnh sát có lẽ đang chờ sẵn. Họ sẽ còng tay tôi và đọc cho tôi nghe quyền của mình. Và rồi tôi sẽ ngồi tù nốt quãng đời còn lại.
Nhưng tôi sẽ không khai Millie ra. Cô ta không đáng phải bị lôi vào chuyện này. Cô ta đã trao cho tôi một cơ hội để tự do. Tôi sẽ không lôi cô ta vào chuyện này.
“Mẹ Evelyn,” tôi nghẹn ngào. “Con... con không.”
Mắt bà ta lại quay lại nhìn mặt con trai, hàng lông mi dài đã khép lại mãi mãi của hắn. Bà ta bĩu môi. “Lúc nào mẹ cũng bảo nó,” bà ta nói, “vệ sinh răng miệng quan trọng như thế nào. Mẹ đã dặn tối nào nó cũng phải đánh răng, và khi nó không làm vậy thì sẽ có hình phạt. Lúc nào cũng sẽ có hình phạt khi vi phạm quy tắc.”
Cái gì cơ? Bà ta đang nói gì?
“Me Evelyn...”
“Nếu con không chăm sóc răng,” bà ta tiếp tục, “vậy thì con mất đặc quyền được có răng.”
“Me Evelyn?”
“Andy biết điều đó. Nó biết đó là quy tắc của mẹ.” Bà ta nhìn lên. “Khi mẹ dùng kìm nhổ một cái răng sữa của nó, mẹ cứ tưởng nó đã hiểu.”
Tôi nhìn bà ta sững sờ, quá sợ không nói nổi nên lời. Quá sợ những lời tiếp theo sẽ thốt ra khỏi miệng bà ta. Và khi chúng đến, tôi thấy hụt hơi:
“Thật đáng buồn,” bà ta nói, “vì nó chẳng bao giờ học được bài học đó. Mẹ mừng vì con đã đứng lên dạy cho nó một bài học.”
Miệng tôi há hốc khi bà Evelyn điều chỉnh lại cổ áo sơ mi trắng của con trai mình lần cuối. Sau đó bà ta bước ra khỏi nhà tang lễ, bỏ tôi lại phía sau.