← Quay lại trang sách

Tám

Jack đặt mạnh ly cà phê thứ ba xuống bàn và nhìn đồng hồ.

Mười giờ mười lăm phút.

Sandy Short đã trễ. Chân anh rung một cách sốt ruột dưới gầm bàn, bàn tay trái anh gõ nhịp lên mặt gỗ và tay phải ra dấu cho một ly cà phê nữa. Nhưng trong tâm trí, anh vẫn lạc quan. Cô sẽ tới. Anh biết là cô sẽ tới.

Mười một giờ sáng. Anh đã cố gọi số của cô đến lần thứ năm. Tiến chuông rung lên và rung lên và cuối cùng "Xin chào, đây là Sandy Short. Xin lỗi tôi không có ở đây lúc này. Xin vui lòng để lại tin nhắn và tôi sẽ gọi lại sớm nhất có thể?” Bíp.

Jack gác máy.

Mười một giờ rưỡi, cô ấy đã trễ tới hai giờ đồng hồ, và một lần nữa Jack lắng nghe tiếng thư thoại của Sandy để lại vào đêm hôm trước.

"Chào Jack, Sandy Shortt đâu. Tôi gọi để chắc chắn với anh về buổi gặp của chúng ta ngày mai vào lúc chín giờ ba mươi sáng tại Kitty’s Cà phê ở Glin. Tôi sẽ lái xe xuống đó đêm nay. Giọng của cô dịu xuống. "Như anh biết đấy, tôi không ngủ, cô bật cười nhẹ, "nên tôi sẽ tới đó sớm vào ngày mai. Sau những cuộc nói chuyện của chúng ta, tôi rất mong chờ để được nói chuyện trực tiếp với anh. Và, Jack, cô ngừng lại, "tôi hứa sẽ làm mọi cách để giúp anh. Chúng ta sẽ không bỏ rơi Donal.”

Mười hai giờ, Jack nghe lại tin nhắn một lần nữa. Lúc một giờ, sau vô số những ly cà phê, những ngón tay của Jack ngừng gõ trống và thay vào đó, tạo thành một nắm đấm để cằm anh tựa lên. Anh đã cảm thấy cái nhìn chăm chú của người chủ quán cà phê lên gáy mình khi mà anh ngồi đó hàng giờ liền đợi chờ một cách hồi hộp, nhìn đồng hồ và không chịu rời chiếc bàn của anh cho một nhóm khác sẽ xài nhiều tiền hơn anh. Mọi người đến rồi đi ở những bàn xung quanh anh, còn đầu anh lại giật một cái khi tiếng chuông cửa reo. Anh không biết Sandy Shortt trông như thế nào; tất cả những gì mà cô miêu tả chỉ đơn giản là anh sẽ không thể nhận nhầm cô được. Anh không biết rằng mình nên chờ đợi một điều gì, nhưng mỗi lần chuông reo, đầu và trái tim anh lại dấy lên với hi vọng và sau đó lại rơi xuống khi người khách mới vào nhìn vượt qua chỗ anh ngồi và vào một bàn khác.

Hai giờ ba mươi, chuông cửa lại reo một lần nữa.

Sau năm tiếng rưỡi chờ đợi, đó là âm thanh của tiếng cửa mở ra và đóng lại sau lưng Jack.