← Quay lại trang sách

Bảy

Đèn vẫn sáng khi Jack trở về nhà. Anh luôn để đèn sáng suốt cả đêm vì Donal, giống như một hoa tiêu dẫn em trai anh về nhà. Lúc này trời đã sáng nên ]ack tắt đèn và đi rón rén quanh nhà một cách nhẹ nhàng, cẩn thận đế không đánh thức Gloria, giờ có lẽ vẫn say sưa với giấc ngủ muộn ngày chủ nhật. Lục trong giỏ đựng quần áo bẩn, anh lôi ra một chiếc áo ít nhàu nhĩ nhất mà anh có thế tìm thấy và mặc vào thay cho chiếc áo kẻ cam. Anh đã không giặt nó vì không muốn tiếng vòi nước và tiếng quạt gió sẽ đánh thức Gloria. Anh thậm chí còn không giật xả nhà vệ sinh. Anh biết rằng không phải sự tử tế tốt bụng quá mức đã khiến anh xử sự như vậy nhưng anh cũng chằng buồn cảm thấy xấu hổ khi biết rằng mình hoàn toàn ngược lại. Anh chỉ cố tình để giữ bí mật với Gloria và mọi người trong gia đình về buổi gặp mặt với Sandy Shortt.

Anh làm điều này vì họ và cũng vì anh nữa. Bởi trong tim họ, họ đã bắt đầu vượt qua được nỗi buồn. Họ đã cố gắng hết sức để có thể ổn định trở lại với cuộc sống cũ sau cú sốc và nỗi đau bị mất đi không chỉ một mà hai người thân yêu trong gia đình trong một năm. Jack hiểu vị trí của họ, họ đã tới thời điểm không thể nghỉ thêm một ngày phép nào nữa, những nụ cười chia sẻ đã được thay thế bằng những câu chào hỏi hàng ngày, và những cuộc đối thoại với hàng xóm đã trở nên bình thường. Hãy tường tượng xem, mọi người thực sự nói về những điếu khác chứ không đặt câu hỏi hay đưa ra những lời khuyên. Các tấm thiệp với những lời an ủi đã thôi không còn được gửi đến. Mọi người đã trở lại với cuộc sống của họ, cũng như những công việc đã trở lại như thường nhật. Nhưng với Jack, anh cảm thấy không phải nhẽ và thật kỳ quặc khi khởi động lại cuộc sống của mình mà thiếu vắng Donal.

Sự thật thì, không phải sự vắng mặt của Donal đã khiến Jack cảm thấy khó khăn trong việc tiếp tục với cuộc sống của mình như các thành viên khác trong gia đình. Tất nhiên, anh nhớ Donal, nhưng cũng như với cái chết của mẹ anh, anh có thể và cuối cùng đã vượt qua nỗi buồn mất mát. Nhưng chính những bí ẩn xoay quanh sự biến mất của Donal, những câu hỏi không thể trả lời đã để lại những dấu chấm hỏi trong đầu Jack giống như những hiệu ứng của một cú nháy đèn flash vào mắt.

Anh đóng lại cánh cửa phía sau mình và bước vào căn phòng chật chội nơi anh và Gloria đã sống trong suốt năm năm qua. Cũng như cha anh, Jack đã làm công việc vận chuyển hàng hóa tại cảng Shannon Foynes suốt cả đời mình.

Anh chọn ngôi làng Glin, mười ba kilomet về phía đông của Foynes, để gặp gỡ với Sandy Shortt, vì đó là nơi không một người bà con nào của anh sinh sống. Anh ngồi bên trong một quán cà phê nhỏ vào lúc 9 giờ sáng. Nửa tiếng trước giờ hẹn. Sandy đã nói trên điện thoại rằng cô luôn đến sớm và anh đã rất háo hức, sốt ruột và sẵn sàng để bắt tay với những ý tưởng mới. Càng có nhiều thời gian với Sandy càng tốt. Anh gọi một ly cà phê và nhìn chằm chằm vào bức hình mới nhất của Donal trên mặt bàn. Nó đã được in trên hầu hết tất cả các báo của Ai-len, đã được nhìn thấy trên các biển thông báo và cửa sổ các cửa tiệm trong vòng một năm qua. Trên nền của bức ảnh là một cây thông Noel giả mà mẹ anh năm nào cũng dựng lên. Đồ trang điểm lòe loẹt bắt sáng ánh flash từ máy ảnh và sợi dây kim tuyến lấp lánh. Nụ cười láu lỉnh của Donal trước mắt Jack như thể chế nhạo anh, thách thức anh đi tìm cậu ta giống như Donal thuở nhỏ, luôn thích trò chơi trốn tìm.

Cậu ta sẽ trốn ở một chỗ hàng giờ nếu điều đó là cần thiết để chiến thắng. Mọi người sẽ trở nên mất kiên nhẫn và kêu thật to rằng Donal là người thắng cuộc để cậu ta rời khỏi chỗ trốn với một nụ cười tự hào. Đây là cuộc tìm kiếm dài nhất mà Jack đã trải qua và anh ước em trai của anh bước ra khỏi chỗ trú ẩn ngay bây giờ, với nụ cười tự hào đó và kết thúc trò chơi này.

Cặp mắt xanh của Donal, điểm giống nhau duy nhất giữa hai anh em, ánh lên nhìn Jack và anh tường như Donal sẽ nhắm mắt với anh. Nhưng dù có nhìn tấm ảnh thật lâu, thật kỹ thì anh cũng không thể truyền cho bức ảnh một chút sự sống nào. Anh không thể thò tay vào và lôi em trai anh ra, anh không thể ngửi thấy mùi nước hoa cạo râu mà em anh thường dùng, anh không thể vò mái tóc nâu của Donal và làm hỏng cái kiều đầu đáng ghét của cậu, và anh cũng không thể nghe tiếng nói khi cậu ta giúp mẹ ở quanh nhà. Đã một năm rồi nhưng anh vẫn nhớ tiếng nói, mùi hương, những cái ôm của Donal, mặc dầu không như những thành viên khác trong gia đình, với anh những ký ức riêng thôi thì không đủ.

Bức hình được chụp vào Giáng sinh, chỉ sáu tháng trước khi Donald mất tích. ]ack thường gọi về nhà mẹ anh mỗi tuần một lần. Donal là người con duy nhất trong sáu anh em còn sống ở đó. Ngoại trừ những cuộc nói chuyện suồng sã giữa Jack và Donal mà thường không kéo dài quá hai phút, Giáng sinh năm đó là lần cuối cùng hai anh em nói chuyện một cách thực sự. Donal đã tặng anh món quà thường niên là đôi tất và Jack đã tặng lại cậu ta hộp khăn mùi xoa mà chị gái cả đã tặng anh năm ngoái. Và cả hai đã cùng cười về sự vô tâm trong những món quà tặng của mình.

Ngày hôm đó, Donal đã rất hào hứng, vui vẻ với công việc mới nhận là một kỹ sư máy tính. Cậu sẽ bắt đầu vào tháng chín sau lễ tốt nghiệp ở Đại học Limerick, một lễ tốt nghiệp mà mẹ anh đã suýt ngã nhào khỏi ghế vì niềm tự hào quá lớn dành cho cậu con trai. Donal đã rất vui vé nói về công việc mới và Jack có thể thấy cậu đã trường thành như thế nào và trở nên thoải mái hơn sau khi để cuộc sống sinh viên lại phía sau.

Anh và Donal chưa bao giờ thật sự gần gũi. Trong cả gia đình sáu anh chị em, Donal là đứa trẻ ngoài mong đợi và không một ai bất ngờ hơn chính mẹ của anh, Frances, lúc ấy đã bốn mươi bảy tuổi khi bà biết rằng mình có bầu. Hơn Donal những 12 tuổi có nghĩa rằng Jack đã chuyển ra ở riêng khi Donal mới lên sáu. Anh mất đi cơ hội đế biết được những bí mật của em trai mà chỉ có cuộc sống chung mới đem lại, và như thế trong suốt 18 năm, hai người là anh em, nhưng không phải bạn bè.

Đây không phải là lần đầu Jack tự hỏi mình nếu anh hiểu Donal hơn, liệu anh đã có thể giải mã được một phần bí ẩn. Có thể nếu anh cố gắng hơn để biết rõ về em trai của mình và hai người có nhiều hơn những cuộc trò chuyện, dù chỉ là tào lao, thì có lẽ anh đã đi chơi cùng Donal trong đêm sinh nhật đó. Cũng có thể anh đã ngăn cản để cậu ta không rời khỏi quán ăn nhanh như vậy hoặc có thể cùng rời quán và đi cùng một chiếc taxi với cậu.

Hoặc có thể ngay lúc này anh đã đang ở cùng Donal, dù nơi đó là đâu.