Mười Bảy
Jack bước dọc chiếc Ford Fiesta đỏ, cảm giác sốt ruột, thất vọng và lo lắng đan xen. Anh dừng lại một cách không chủ định, liếc nhìn vào khoang sau và dự định nếu cửa mở anh có thể giật lấy ngay bộ hồ sơ, và sẽ đọc ngấu nghiến nó. Rồi anh trấn tĩnh và tiếp tục bước đi. Anh nhìn quanh, không dám chạy xa chiếc ô tô phòng trường hợp Sandy Shortt trở lại và lái xe đi mà không có anh.
Anh không thể tin Sandy Shortt chính là người phụ nữ ở trạm xăng. Họ đã đi qua nhau như những người xa lạ nhưng chỉ vì khi đó anh đang nói chuyện điện thoại, anh có cảm giác lạ khi trông thấy cô, có một sợi dây vô hình ràng buộc họ với nhau. Khi đó anh đã nghĩ như thế vì họ là hai người duy nhất có mặt oẳ trạm xăng vào sớm tinh mơ, nhưng giờ đây anh biết sự gắn kết còn hơn thế nữa. Và bây giờ, một lần nữa tại đây, anh gặp lại cô tại một nơi bí ẩn. Có điều gì đó kéo anh lại gần cô. Giá mà anh có thể quay trở lại khoảnh khắc ấy, anh đã có thể trò chuyện với cô về Donal. Vì cuối cùng cô đã đến Glin. Anh biết cô sẽ không làm anh thất vọng, và cô đãlái xe suốt đêm chỉ vì cô muốn giữ lời hứa. Tìm thấy xecủa cô ở nơi hoang vắng này chỉ làm tăng thêm những
nghi vấn trong anh. Nếu cô đến Glin, cô đã ở đâu vào chủ nhật khi họ hẹn gặp nhau?
Anh nhìn đồng hổ. Đã ba tiếng đồng hồ trôi qua kể từ khi anh nhìn thấy chiếc xe và vẫn chưa có một dấu hiệu nào của cô. Một nỗi sợ hãi len lỏi trong anh: giờ này cô đang Ờ đâu?
Anh ngồi trên lề đường đổ nát bên cạnh chiếc xe và làm những việc anh vẫn làm trong suốt năm qua. Anh chờ đợi. Và anh sẽ không di chuyển dù chỉ một bước cho đến khi Sandy Shortt quay trở lại.
Tôi đi theo mọi người xuyên qua những lùm cây, tim tôi đập mạnh đến nỗi tôi chỉ có thể nghe được Bernard, người đang huyên thuyên với tôi về kinh nghiệm diễn xuất của mình trước kia. Thỉnh thoảng tôi gật đầu tán thưởng khi cảm thấy anh ta đang nhìn mình. Đáng buồn là chẳng có một phản ứng tích cực nào khi cái tên Donal được nêu ra; chỉ có những cái nhún vai và tiếng lầm bầm "Tôi không biết”. Nhưng một phản ứng trỗi lên trong tôi ngay khi Helena đề cập đến tên cậu ấy với những người khác vì nghe thấy cái tên đó khiến tôi trở lại với chính mình. Tôi sẽ gặp lại những người mà tôi đã và đang tìm kiếm nhiều năm nay.
Tôi cảm thấy như thể tất cả những việc tôi đã làm trong suốt cuộc đời chỉ để dẫn đến khoảnh khắc này. Những đêm không ngủ, xa bạn bè và không thể chăm sóc ba mẹ, đã bỏ lại tôi với cuộc sống cô độc mà tôi tạm bằng lòng, nhưng đó lại là cuộc sống với những cuộc săn đuổi bởi tình bạn và những mối quan hệ với những người mà tôi chưa bao giờ gặp. Tôi biết mọi thứ về họ: màu sắc họ yêu thích, tên những người bạn thân của họ, những ban nhạc họ hâm mộ, và tôi cảm thấy rằng với mỗi bước đi của mình, tôi đang tiến gần hơn đến những người bạn đã thất lạc từ lâu, tiến gần tới ba mẹ, chú bác, cô dì và gia đình tôi hơn. Những cảm xúc này khiến tôi nhận ra từ lâu mình đã biến thành một hòn đảo cô đọc. Không ai trong số những người thất lạc, những người tôi luôn nghĩ đến một cách đầy trìu mến, biết đến tôi. Khi họ gặp tôi, họ sẽ nhìn thấy một người xa lạ, nhưng tôi có thể nhìn thấy tất cả. Mặc dù chúng tôi chưa bao giờ gặp nhau, những tấm hình gia đình họ trong buổi lễ giáng sinh, tiệc sinh nhật và tiệc cưới, những ngày đầu năm học, những buổi khiêu vũ đầu tiên đã in dấu ấn sâu sắc trong ký ức của tôi. Tôi đã ngồi với những bậc cha mẹ vừa khóc vừa chỉ cho tôi những tấm hình trong hết những album này đến những album khác, nhưng tôi lại không thể nhớ nồi cái ngày tôi cùng ngồi với gia đình trên cùng một chiếc ghế và làm những điều tương tự như vậy. Tôi đã sống vì những người thậm chí còn chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của tôi và tôi thì lại không biết gì về những người sống vì tôi.
Tôi có thể nhìn thấy những ngọn cây tít trên cao. Sự bất động của khu rừng đang tan dần và thay vào đó là những chuyến động, âm thanh và màu sác. Córất nhiều người. Tôi dừng bước, run rẩy đưa tay tì vàothân cây thông.
"Sandy, cô ổn chứ?" Bernard dừng lại bên cạnh tôi hỏi.
Cả nhóm dừng bước và quay lại nhìn tôi. Tôi thậm chí còn không thể mỉm cười và giả vờ như mọi việc đều ổn. Một chuyên gia nói dối như tôi đã bị mắc vào chiếc lưới của những câu chuyện mà tôi thêu dệt nên. Helenarời khỏi vị trí đầu đoàn và vội vàng tiến về phía tôi.
"Mọi người cứ đi tiếp đi. Chúng tôi sẽ bắt kịp sau," cô giải tán mọi người, và giục giã khi họ không chịu đi: “Hãy đi tiếp đi nào!" Họ chậm chạp quay đầu, miễn cưỡng đi về phía ánh sáng.
"Sandy.” Helena nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi. "Em đang run đấy.” Chị choàng tay qua người và ôm tôi sát lại. "Không sao đâu, không có gì phải sợ. Ở đây an toàn vô cùng.”
Không phải vì lý do an toàn của nơi này mà cơ thể run lên. Sự thật tôi chưa bao giờ có cảm giác như thể tôi không thuộc về bất cứ chốn nào. Tôi đã sống tách mình ra khỏi những người bạn và những người thân yêu tôi vì họ không bao giờ trả lời những câu hỏi của tôi hoặc thông cảm hoặc hiểu công việc tìm kiếm mà tôi đang làm. Họ khiến tôi cảm thấy tôi đã sai và, không cần họ biết, có lẽ thậm chí là một chút điên rồ, nhưng tôi có một sự đan mê với công việc tìm kiếm. Việc tìm ra nơi này chỉ là một lời giải đáp lớn dẫn đến một loạt câu hỏi khác, những câu hỏi khiến tôi phải hy sinh mọi thứ. Tôi đã làm quá nhiều người yêu quý tôi bị tổn thương trong khi giúp đỡ những người mà tôi không thể gặp và giờ đây khi tôi gần gặp họ, tôi lại sợ mình cũng sẽ làm tổn thương họ. Tôi từng cho rằng mình là một vị thánh, giống như Jenny-May Butler trên bản tin lúc 9h tối; tôi nghĩ tôi là Mẹ Teresa cùng tập hồ sơ những người bị mất tích, đang hy sinh để cứu giúp người khác. Trên thực tế, tôi chẳng hy sinh bất cứ thứ gì. Cách cư xử đó hợp với tôi và chỉ riêng tôi mà thôi.
Những con người ở nơi đây là những người tôi gắn bó. Tôi xách túi ra khỏi nhà ở Leitrim là vì những người này. Tôi cắt đứt những mối quan hệ và từ chối những lời mời cũng chính vì những người này.
Nhưng bây giờ khi tôi đã tìm thấy họ, tôi chẳng biết mình nên làm gì.