← Quay lại trang sách

Hai Mươi

Jack ngồi trên con đường trải sỏi bên cạnh chiếc xe bị bỏ lại. Đầu anh căng lên hình dung về những tình huống có thể xảy ra với Sandy Shortt, tại sao xe cảu cô lại ở giữa rừng trong một bãi đậu xe cũ, tại sao cô không đến chỗ hẹn hôm qua và tại sao cô không quay trở lại sau một ngày anh chỉ quanh quẩn bên cạnh chiếc xe. Một cuộc tìm kiếm nhanh các khu vực xung quanh chẳng cho anh chút dấu vết nào của cô – hoặc ít nhất là sự tồn tại của sự sống. Bây giờ đã là chiều muộn. Khu rừng trở nên tối đen, chỉ còn sót lại ánh sáng từ những chiếc tàu ngoài khơi xa và lâu đài Glin ẩn hiện sau những cây thông cao. Jack chỉ biết đến mục đích của mình. Mặc cho bóng tối bao phủ xuống dày đặc và nhấn chìm tất cả, anh vẫn không dám rời gót, anh sợ lại lạc mất cô, anh sợ ai đó kéo chiếc xe đi mất và điều đó cũng có nghĩa sẽ cướp đi Donal và tất cả các dấu vết của anh.

Tập tài liệu được đặt ở khoang trước cửa xe. Chiếc điện thoại di động bên cạnh là nguồn cung cấp ánh sáng duy nhất còn lại, cứ sau vài giây điện thoại lại phát sáng báo hiệu pin sắp cạn. Nếu Sandy không sớm quay trở lại xe, Jack cần phải lấy chiếc điện thoại đó để kiểm tra danh sách những cuộc gọi gần đây nhất của cô, và nếu may mắn, những số liên lạc từ danh sách ấy có thể giúp anh tìm cô. Nếu hết pin, anh sẽ không thể mở máy lên được khi không có mật khẩu.

Điện thoại của anh lại đổ chuông: không có gì phải nghi ngờ, Gloria đang tìm anh. Bây giờ đã 11h và anh không muốn trả lời máy chút nào, anh không biết phải nói với cô ra sao. Anh không muốn nói dối cô, chính vì vậy gần đây anh luôn né tránh những cuộc đối thoại giữa hai người, anh rời khỏi nhà trước khi cô tỉnh giấc và trở về nhà sau khi cô đã ngủ say. Anh biết hành động của mình sẽ khiến cô buồn phiền, Gloria luôn dịu dàng, kiên nhẫn, cô không bao giờ cằn nhằn như những người bạn của anh hay cằn nhằn với cha mẹ. Cô luôn cho anh khoảng trống anh cần và cảm thấy yên tâm với việc biết rằng anh không bao giờ phản bội cô. Nhưng anh đã phản bội – lúc này đây anh đang phản bội với sự kiên nhẫn của cô và thậm chí điều này có thể đẩy cô ra xa. Có thể đó là điều anh muốn. Có thể không phải vậy. Tất cả những gì anh biết là sự biến mất của Donal đã kết thúc mọi cuộc đối thoại về gia đình và lễ cưới, những điều trước đó dường như rất quan trọng đối với anh, đối với họ. Lúc này đây anh đang đặt mối quan hệ của họ sang một bên và tập trung vào việc tìm kiếm người em trai mất tích của mình. Cách nào đó, anh cảm thấy với việc tìm thấy Sandy, anh sẽ tiền gần them một bước trong việc tìm kiếm Donal, hoặc đây cũng chỉ là một lời biện hộ khác, một nỗi ám ảnh khác để anh trì hoãn việc đối diện với cuộc sống, đối diện với Gloria về mối quan hệ mà đã từ rất lâu rồi anh không còn biết nên gọi là gì.

Anh chỉ làm việc anh có thể nghĩ tới. Anh nhấc máy điện thoại và gọi cho Graham Turner, viên cảnh sát mà Jack và gia đình anh đang làm việc cùng trong suốt quá trình tìm kiếm Donal.

“Xin chào?” Graham trả lời. Bên kia đầu dây ồn ào với những tiếng la hét, trò chuyện và cười đùa. Tiếng ồn trong quán rượu.

“Graham, Jack đây,” Jack hét to giữa khu rừng yên tĩnh.

“Xin chào?” Graham hét lại.

“Jack đây,” anh hét lớn, thậm chí còn to hơn bất kỳ con thú nào ẩn nấp trong những bụi cây lân cận.

“Chờ đã, tôi sẽ đi ra ngoài,” Graham nói lớn. Những tiền ồn ào và giọng nói càng lúc càng rõ hơn khi chiếc điện thoại đi xuyên qua quán rượu. Cuối cùng thì cũng đã có chút yên tĩnh. “Xin chào?” Graham nói.

“Graham, Jack đây.” Anh hạ giọng. “Xin lỗi vì gọi cho anh muộn thế này.”

“Không sao đâu. Mọi thứ ổn cả đấy chứ?” Graham quan tâm hỏi, quen với những cuộc gọi muộn của Jack trong suốt năm qua.

“Ừ, mọi việc đều ổn,” Jack nói dối.

“Có tin tức gì mới về Donal không?”

“Không, chả có gì cả. Thực ra tôi gọi anh vì một việc khác.”

“Chắc chắn rồi, việc gì thế?”

Làm thế quái nào mà anh có thể giải thích được điều này? “Tôi chỉ đang lo lắng cho một người. Lẽ ra tôi đã gặp họ sáng hôm qua ở Glin nhưng họ đã không đến.”

Im lặng.

“Tôi hiểu.”

“Một lời nhắn để lại trên điện thoại trước khi tôi rời khỏi Dublin cho tôi biết rằng họ đang trên đường đến điểm hẹn nhưng họ đã không bao giờ đến được đó và chiếc xe bị bỏ lại ở gần cửa song.”

Im lặng.

“Ừ.”

“Tôi bắt đầu thấy lo lắng, anh biết đấy.”

“Ừ, ừ, tôi biết. Cậu bị mắc kẹt giữa những chuyện này.”

Câu nói đó làm Jack cảm thấy mình giống một người bị mắc chứng hoang tưởng cuồng dại. Có lẽ anh bị như thế thật.

“Tôi biết điều này dường như chẳng là gì nhưng tôi nghĩ nó có nghĩa gì đó, anh hiểu chứ?”

“Ừ, ừ, dĩ nhiên rồi,” Graham nói vội vã. “Xin lỗi, giữ máy một phút nhé.” Chiếc điện thoại bị che lại và giọng nói như bị bóp nghẹt. “Ừ, một ly nữa. Uống nào Damian. Tôi sẽ vào ngay sau khi rít xong điếu thuốc này,” anh nói, và sau đó trở lại với câu chuyện. “Xin lỗi”.

“Không có gì. Nghe này, tôi biết là đã muộn và anh đang ở bên ngoài. Tôi xin lỗi đã gọi cho anh.” Jack ngả đầu lên tay, cảm thấy mình như một tên ngốc. Câu chuyện của anh nghe thật ngớ ngẩn và ngay khi nói ra được điều này anh thấy việc mình lo lắng cho Sandy thật không cần thiết, nhưng trong thâm tâm anh biết mọi thứ không ổn chút nào.

“Đừng lo lắng gì cả. Anh muốn tôi làm gì nào? Tên của những gã đó là gì, tôi có thể hỏi xung quanh giúp cậu.”

“Sandy Shortt.”

“Sandy Shortt. Ái chà, gã này là một phụ nữ.”

“Đúng vậy.”

“Được rồi.”

“Và cậu định gặp cô ta…”

“Ở Glin ngày hôm qua. Chúng tôi đã đi ngang qua nhau ở trạm xăng Lloyds, anh biết cái trạm xăng ở --”

“Ừ, tôi biết.”

“Phải rồi, chúng tôi hẹn nhau ở đó vào lúc 05h30 sáng, nhưng cô ấy đã không đến.”

“Cô ta không nói cô ta đi đâu và cậu gặp cô ta khi nào à?”

“Không, chúng tôi gần như chẳng nói gì cả.”

“Trông cô ta thế nào?”

“Rất cao, tóc xoăn đen…” Anh nhận ra mình chẳng có chút khái niemj nào về hình dáng của Sandy Shortt, anh chẳng có chứng cứ gì để khẳng định người phụ nữ anh gặp ở trạm xăng là Sandy Shortt. Bằng chứng duy nhất anh có là tập hồ sơ đang để trên khoang trước ô tô có tên là Donal. Người tài xế có thể là bất kỳ ai.; Anh cho phép những mảnh ghép được xếp lại với nhau một cách vừa vặn mà không thắc mắc liệu chúng có hợp lý hay không, điều mà giờ đây dường như chẳng có nghĩa lý gì.

“Jack?” Graham gọi.

“Vâng.”

“Cô ta cao, tóc xoăn đen. Cậu còn biết điều gì khác không? Cô ta bao nhiêu tuổi hoặc cô ta từ đâu đến hoặc bất cứ điều gì?”

“Không, tôi không biết, Graham. Tôi thậm chí còn không dám chắc cô ấy trông như thế nào. Chúng tôi chỉ nói chuyện qua điện thoại. Tôi thậm chí còn không biết liệu đó có phải cô ấy ở trạm xăng.” Anh đột nhiên nảy ra một ý nghĩ. “Cô ấy từng làm cảnh sát. Ở Dublin. Cô ấy bỏ việc cách đây bốn năm. Đó là tất cả những gì tôi biết.” Anh tuyệt vọng.

“Ok, được rồi, toi sẽ gọi vài cú điện thoại rồi sẽ báo cho cậu biết.”

“Cảm ơn.” Jack cảm thấy bị bẽ mặt; câu chuyện của anh đầy rẫy những lỗ hổng.

“Anh sẽ giữ bí mật chuyện này đúng không?” Anh nhẹ nhàng hỏi.

“Sẽ như vậy. Mọi chuyện với Gloria ổn đấy chứ hả?” Giọng nói như đang buộc tội. Hoặc có lẽ không phải vậy – có thể Jack đang đánh giá mọi việc không đúng trong những ngày này.

“Rất tốt.”

“Tốt. Hãy gửi lời chào của tôi đến cô ấy. Cậu có một vị thánh đấy, Jack à.”

“Ừ, tôi biết,” anh đáp lại một cách chống chế.

Im lặng. Sau đó là âm thanh của quán rượu.

“Jack, tôi sẽ gọi lại cho cậu sau,” Graham hét lên. Đường dây bị cắt đứt.

Jack đám mạnh vào đầu, cảm thấy mình như một tên ngớ ngẩn.

Vào lúc nửa đêm, trong lúc anh đi tới đi lui ngón tay lên than xe thì chuông điện thoại reo lên. Anh đã nhắn tin cho Gloria báo cho cô biết anh sẽ về nhà muộn và vì thế anh biết đó không thể là điện thoại của cô.

“Jack, Graham đây.” Giọng anh ta nhẹ nhàng hơn trước. “Nghe này, tôi đã gọi đi vài nơi, hỏi thăm những gã xung quanh xem có ai biết Sandy Shortt không.”

“Tiếp đi.” Tim anh đập mạnh.

“Jack, cậu nên nói cho tôi biết,” Graham nói nhỏ.

Jack gật đầu trong bóng tối, mặc dù Graham không thể nhìn thấy.

Graham tiếp, “Dường như cậu không cần phải lo lắng cho cô ta. Có khá nhiều người biết về cô ta,” Graham cười, và ngừng lại. “Họ nói cô ta luôn biến mất mà chẳng cho ai biết.Cô ta là một người sống tách biệt, đến nỗi đi khi cô ta thích nhưng luôn quay trở lại trong vòng một tuần hay đại loại như thế. Jack, tôi sẽ không lo lắng cho cô ta. Việc này cũng giống như thói quen thường ngày của cô ta mà thôi.”

“Nhưng còn chiếc xe ô tô của cô ấy thì sao?”

“Chiếc Ford Fiesta 1991 màu đỏ đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Nó đúng là của cô ta. Đừng quan tâm đến nó; cô ta có thể quanh quẩn đâu đó kiểm tra khu vực xung quanh. Mấy gã đó nói cô ta rất mê chạy bộ, vì vậy cô ta có thể đậu xe ở đó vào sáng sớm hoặc có thể chiếc xe bị chết máy hoặc vì một lý do đơn giản nào đó. Dù gì đi nữa bây giờ cũng mới qua 24 tiếng đồng hồ một chút kể từ thời điểm cậu định gặp cô ta. Không có gì phải lo lắng đâu.”

“Tôi nghĩ 24 tiếng đồng hồ đầu tiên được xem là thời gian quan trọng nhất,” Jack rít qua kẽ răng.

“Trong trường hợp bị mất tích thì đúng như vậy, Jack, nhưn Sandy Shortt không bị mất tích. Cô ta lúc nào cũng biết mất. Qua cuộc trò chuyện với các đồng nghiệp cũ của cô ấy thì thế nào cô ta cũng liên lạc với cậu sau vài ngày. Rõ ràng đó là điều cô ta vẫn thường làm. Tôi còn nghe kể rằng ngay cả gia đình cô ta cũng chưa bao giờ biết cô nàng ở đâu. Họ đã gọi cho đội bảo vệ ba lần cách đây nhiều năm nhưng họ đã thôi không còn làm phiền nữa. Cô ta rồi cũng trở về.”

Jack im lặng

“Tôi chẳng giúp được gì nhiều. Không có lý do gì để tiếp tục, chẳng có gì cho thấy cô ta đang gặp nguy hiểm.”

“Tôi biết, tôi biết.” Jack dụi mắt mệt mỏi.

“Tôi chỉ khuyên cậu một câu, hãy cẩn thận với loại người này. Những công ty dịch vụ như công ty của Sandy Shortt chỉ mở ra với mục đích làm tiền, cậu biết chứ? Tôi sẽ không lấy làm ngạc nhiên nếu cô ta đóng vai kẻ chạy trốn. Chẳng có gì họ có thể làm mà chúng tôi chưa từng làm. Chẳng còn nơi cần tìm kiếm mà chúng tôi chưa tìm đến.”

Sandy chưa bao giờ đòi lấy một cắc, vì biết rằng Jack chẳng có lấy một xu dính túi.

“Tôi phải làm một vài việc,” đó là tất cả những gì anh đáp lại. Anh không thích cách Graham nói về Sandy. Anh không tin cô là kẻ lừa đảo, anh không tin cô chỉ đi dạo mà không đem theo điện thoại, tài liệu, quyển sổ nhật ký công việc và xe, hoặc vẫn chạy bộ vào lúc nửa đêm. Những điều Graham nói không thuyết phục, nhưng Jack cũng chẳng nói được gì hợp lý. Anh sẽ làm theo bản năng, cái bản năng xuất hiện sau khi Donal biến mất và sau những cuộc điện thoại hàng đêm với người phụ nữ mà anh chưa từng gặp mặt.

“Tôi hiểu,” Graham đáp. “tôi cũng sẽ làm điều giống vậy nếu tôi ở trong tình huống tương tự.”

“Thế còn những tài lieuj của tôi bị bỏ lai trong xe cô ấy thì sao?” Jack giả bộ.

“Tài liệu gì?”

“Tôi gửi cho cô ấy tài liệu về Donal và một vài thứ khác. Tôi tìm thấy chúng trong xe. Nếu cô ấy lấy tiền của tôi và chạy trốn, thì ít nhất tôi muốn lấy lại những gì thuộc về mình.”

“Trong việc này tôi không thể giúp gì được cho cậu, Jack, nhưng tôi sẽ không thắc mắc nếu vào lúc trời sáng những gì thuộc về cậu trở về với cậu.”

“Cảm ơn anh, Graham.”

“Đó là tất cả những điều tôi có thể giúp.”

Một vài giờ sau, khi mặt trời mọc ở cửa sông, chiếu ánh sáng màu cam xuống những ngọn sóng đen lăn tăn, Jack ngồi trong xe của Sandy, đọc lướt qua tài liệu của Donal và những trang báo cáo của Cục Cảnh sát cho thấy chỉ có Sandy mới có thể lấy được thông tin thông qua những mối quen biết của cô. Sổ nhật ký công việc ghi kế hoạch đến thành phố Limerick vào ngày hôm đó để thăm một trong những người bạn của Donal, Alan O’Connor, người đã đi cùng Donal vào đêm cậu ta biến mất. Hy vọng gặp cô ở đó nhen nhóm trong anh. Chiếc xe chật chội nồng nặc mùi hương vani của chiếc túi lọc khử mùi treo trên chiếc gương chiếu hậu trong xe, pha lẫn với mùi cà phê lâu ngày bốc lên từ chiếc ly xốp ở phía dưới. Chẳng có gì trong chiếc xe mang lạ cho anh một chút manh mối về con người của Sandy. Không một giấy tờ bọc nào sót lại, không một đĩa CD hay băng cát sét để giúp anh biết về gu âm nhạc của cô. Chỉ là một chiếc xe cũ kỹ, lạnh lẽo với những giấy tờ liên quan đến công việc và tách cà phê nguội sót lại.

Những vật vô tri vô giác; cô ấy đã đem linh hồn của chngs đi cùng.