Hai Mươi Mốt
Tôi tỉnh dậy, không rõ bao nhiêu tiếng đồng hồ đã trôi qua, cô bé con với mái tóc quăn đen hoang dại ngồi cạnh tôi trên tay ghế trường kỷ, ngắm nhìn tôi với đôi mắt đen láy như ông ngoại của cô.
Tôi giật mình.
Cô bé mỉm cười. Đôi lúm đồng tiền nổi rõ trên làn da vàng và đôi mắt chuyển màu nâu đen.
“Xin chào,” cô bé thỏ thẻ.
Tôi nhìn quanh căn phòng, giờ đây gần như tối đen như mực, chỉ còn le lói chiếc đèn màu cam từ dưới bếp hắt lên, chiếu sáng nền nhà chỉ vừa đủ để tôi nhận biết xung quanh và cô bé con mờ ảo trước mặt. Bầu trời bên ngoài ô cửa sổ phía trên bồn rửa mặt tối đen. Những ngôi sao, cũng giống như những ngôi sao tôi không bao giờ để mắt đến khi còn ở nhà, treo lơ lửng như những chiếc đèn Giáng sinh trang trí trong ngôi nhà đồ chơi.
“Ồ, có phải cô định chào con không?” Giọng nói thỏ thẻ đầy hân hoan.
Tôi thở dài; tôi không bao giờ có thời gian cho trẻ con và thậm chí xem thường chính mình khi còn là đứa trẻ.
“Xin chào,”tôi nói hờ hững.
“Cô thấy đấy? Nó không quá khó phải không nào?”
“Thật nhiều chuyện.” Tôi ngáp và duỗi thẳng người.
Cô bé nhảy khỏi ghế sofa và trèo lên phía cuối giường ôm lấy tôi nhưng lại đè lên chân tôi.
“Ối,” tôi kêu lên, co chân sát vào người.
“Nó không thế đau được.” Cô bé nghiêng đầu nhìn tôi đầy nghi hoặc.
“Con bao nhiêu tuổi rồi, 190 tuổi à?” Tôi hỏi, kéo mền đắp kín người như thể nó sẽ bảo vệ tôi khỏi cô bé.
“Nếu con 190 tuổi, con đã không còn sống trên đời này nữa.” Cô bé tròn xoe mắt.
“Và thật là xấu hổ làm sao nếu đó là sự thật.”
“Cô không thích con phải không?”
Tôi suy nghĩ về điều đó. “Không hẳn.”
“Tại sao chứ?”
“Vì con đã ngồi lên chân của cô.”
“Cô không thích con trước cả khi con ngồi lên chân của cô kia.”
“Đúng thế.”
“Hầu hết mọi người đều nghĩ con dễ thương,” con bé thở dài.
“Thật sao?” Tôi hỏi trong sự ngạc nhiên châm chọc. “Cô chẳng có chút ấn tượng nào như thế cả.”
“Sao lại không chứ?” con bé dường như không hề cảm thấy bị xúc phạm mà chỉ hào hứng thêm thôi.
“Vì con cao có một mét và chẳng có lấy một chiếc răng cửa.”
Tôi nhắm mắt, ước con bé sẽ bỏ đi, và nằm xuống chiếc ghế trường kỷ nghỉ ngơi. Cơn đau đầu đã không còn nữa, nhưng tiếng líu lo ở cuối chân ghế chắc chắn sẽ khiến cơn đau quay lại.
“Con sẽ không giống như thế này mãi mãi, cô biết đấy,” con bé nói như cố gắng làm vừa lòng tôi.
“Cô hy vọng vậy, như thế sẽ tốt cho con.”
“Con cũng nghĩ vậy,” con bé thở dài, và bắt chước tôi, con bé tựa đầu lên lưng ghế.
Tôi im lặng liếc nhìn con bé, hy vọng con bé hiểu ý và để tôi yên. Con bé nhìn tôi mỉm cười.
“Ấn tượng mà hầu hết mọi người có đối với cô là cô không muốn chủ động bắt chuyện với họ,” tôi gợi ý.
“Thật sao? Con chẳng thấy như thế,” con bé bắt chước tôi, nói một cách khó khăn với cái miệng không răng.
Tôi cười. “Con mấy tuổi rồi?”
Con bé đưa tay lên, giơ bốn ngón tay và một ngón cái.
“Bốn ngón tay và một ngón cái?” tôi hỏi.
Con bé cau mày và nhìn xuống tay, môi con bé mấp máy đếm.
“Có trường đặc biệt nào dành cho trẻ con dạy như thế ư?” Tôi hỏi. “Con không thể nói “năm” à?
“Con nói được “năm”.
“Vậy sao con không nói, con nghĩ đưa tay lên trông sẽ dễ thương hơn sao?”
Con bé nhún vai.
“Mọi người đâu cả rồi?”
“Đang ngủ. Có phải cô từng có một chiếc tivi? Ở đây cũng có tivi nhưng nó không hoạt động.”
“Thật nhảm nhí.”
“Đúng, nhảm nhí,” con bé thở dài đầy tâm trạng, nhưng tôi không nghĩ nó để tâm. “Bà ngoại con nói con có nhiều câu hỏi nhưng con nghĩ cô hỏi nhiều hơn con.”
“Con thích đặt câu hỏi ư?” Tôi bỗng thấy thích thú. “Những câu hỏi kiểu như thế nào?”
Con bé nhún vai. “Những câu thông thường.”
“Về điều gì chứ?”
“Về mọi thứ.”
“Con mà cứ tiếp tục hỏi những câu như thế, Wanda, có thể con sẽ phải ra khỏi đây.” “OK.”
Im lặng.
“Tại sao con lại muốn ra khỏi đây chứ?”
Cuối cùng thì không còn là những câu hỏi thông thường nữa. “Con thích nơi này chứ?”
Con bé nhìn quanh căn phòng, “Con thích phòng riêng của mình hơn.”
“Không, ý cô là ngôi làng này,” tôi chỉ ra ngoài cửa sổ, “nơi con sống.”
Con bé gật đầu.
“Hàng ngày con làm gì?”
“Chơi đùa.”
“Thật mệt mỏi làm sao.”
Con bé gật đầu. “Đôi khi, nhưng con sẽ sớm đi học thôi.”
“Ở đây có trường học sao?”
“Không, ở đây thì không.”
Con bé vẫn không thể rời căn phòng này. “Ba mẹ của con làm gì?”
“Mẹ làm việc cùng ông ngoại.”?
“Mẹ con cũng là thợ mộc à?”
Con bé lắc đầu. “Nhà con không có xe ô tô.”
“Ba của con làm gì?”
Con bé lại nhún vai. “Mẹ và ba không còn thích nhau nữa rồi. Cô đã có bạn trai chưa?”
“Chưa”.
“Đã từng có rồi chứ?”
“Ừ, nhiều hơn một.”
“Cùng một lúc?”
Tôi không trả lời.
“Tại sao bây giờ cô lại không có ai?”
“Vì cô không còn thích họ.”
“Tất cả à?”
“Gần như tất cả.”
“Ồ, điều đó chẳng hay chút nào.”
“Không…” Tôi nghĩ vẩn vơ. “Cô cho là không.”
“Điều đó có làm cô buồn không? Chúng khiến mẹ con buồn.”
“Không, nó không làm cô buồn.” Tôi cười một cách ngượng nghịu, cảm thấy không thoải mái với cái nhìn chằm chằm và cái lưỡi trơn tuột của con bé.
“Nhìn cô có vẻ buồn.”
“Làm sao cô có thể buồn khi cô đang cười kia chứ?”
Con bé lại nhún vai. Đó là lý do tại sao tôi ghét trẻ con; có quá nhiều chỗ trống trong đầu chúng và những câu trả lời không bao giờ là đủ, đó chính là lý do tại sao tôi từng ghét chính mình khi còn nhỏ. Đó là chuyện luôn thiếu kiến thức về sự việc đang diễn ra và hiếm khi tôi gặp được một người lớn có thể khai sáng tôi.
“Wanda, những người đặt nhiều câu hỏi thường không có nhiều câu trả lời.”
“Câu hỏi của con phong phú hơn của cô,” con bé giận dữ. “Con biết nhiều câu trả lời.”
“Như…” con bé suy nghĩ nghiêm túc, “lý do ông Ngambao ở nhà kế bên không làm việc ngoài đồng là vì ông bị đau lưng.”
“Cánh đồng ở đâu?”
Con bé chỉ tay ra ngoài cửa sổ. “Hướng đó. Đó là nơi thức ăn được trồng và sau đó mọi người đến căng tin ba lần mỗi ngày để ăn uống.”
“Cả làng ngồi ăn cùng nhau à?”
Con bé gật đầu. “Mẹ của Petra làm việc ở đó nhưng khi lớn con không muốn đến đó hay ra đồng làm việc. Con muốn làm việc với Bobby,” con bé nói một cách mơ màng. “Bố của bạn Lacey làm việc ở thư viện.”
Tôi ngẫm nghĩ về sự quan trọng trong câu nói của con bé nhưng lại chẳng thấy gì. “Có ba giờ mọi người suy nghĩ họ nên sử dụng thời gian một cách khôn ngoan hơn, như cố gắng thoát khỏi nơi này chẳng hạn?”. Tôi hỏi một cách khéo léo, như thể đang hỏi chính mình.
“Mọi người cố gắng ra đi,” con bé nói, “nhưng họ không thể. Không có lối thoát, nhưng con thích nơi này nên con không quan tâm.” Con bé ngáp. “Con mệt rồi. Con đi ngủ đây. Chúc cô ngủ ngon.” Con bé trèo khỏi ghế trường kỷ và đi về phía cửa, kéo theo chiếc mềm rách phía sau. “Cái này có phải của cô không?” con bé dừng lại, cúi xuống nhặt cái gì đó trên sàn nhà. Con bé giơ lên và tôi thấy nó lấp lánh như thể ánh sáng lách qua khe cửa chiếu thẳng vào.
“Đúng vậy,” tôi thở dài, nhận lại chiếc đồng hồ từ tay con bé.
Cánh cửa mở ra, ánh đèn cam tràn ngập căn phòng khiến tôi nhắm mắt lại, và rồi tôi nghe tiếng cửa đóng lại và bỏ mặc tôi cô đơn trong bóng đêm với những câu nói của một đứa bé năm tuổi vẫn văng vẳng bên tai.
Người ta cố gắng rời khỏi đay nhưng họ không thể. Chẳng có lối thoát nào cả… Đó lại là một điều tôi ghét ở những đứa con nít: chúng luôn nêu ra chính xác vấn đề bạn biết, nhưng không muốn thừa nhận, và hầu như chắc chắc rằng không bao giờ muốn nghe.