← Quay lại trang sách

Hai Mươi Bốn

Vào buổi sảng thứ Ba, đúng hai ngày kể từ lúc Sandy không đến điểm hẹn, không lâu sau khi trở vế nhà với tập tài liệu về Donal của Sandy, Jack bước ra ngoài trời hít thở không khí trong lành của một buổi sáng tháng bảy và nhẹ nhàng khép lại cánh cửa phía sau. Xung quanh thị trấn, các công việc chuẩn bị cho Lễ hội Cà phê Ai-len đang được tiến hành. Biểu ngữ được dựng bên cạnh các cột điện, sẵn sàng đế treo lên, và các thùng xe tải được mở bung ra như một sân khấu tạm cho các buổi biểu diễn ngoài trời. Thị trấn giờ này hãy còn yên tĩnh, mọi người vẫn đang say giấc nồng và mơ về những thế giới khác. Jack khởi động xe, tiếng máy nổ lớn đền mức có thể đánh thức cả thị trấn trong không gian yên tĩnh của khu quảng trường và anh lái xe hướng về thành phố Limerick, nơi anh hy vọng sẽ gặp Sandy ở nhà Alan - bạn của Donal. Anh cũng muốn ghé thăm chị gái anh, Judith.

Judith là người anh gần gũi nhất trong số các anh chị em ruột. Chị đã lập gia đình và có năm con, chị là một người mẹ kể từ lúc được sinh ra. Lớn hơn Jack tám tuổi, chị đã biết về kỹ năng nuôi dưỡng trẻ và dạy chúng biết vâng lời, cũng như thực hành kỹ năng đó với tất cả những con búp bê và các em bé sống gần nhà. Có một câu đùa ở ngoài phố mà ai cũng biết là không có một con búp bê nào trong thành phố mà không ngồi ngay ngắn và ngoan ngoãn khi có Judith bên cạnh. Ngay sau khi Jack chào đời, chị toàn tâm toàn ý quan tâm tới anh, một em bé thực sự mà chị có thể làm mẹ và bao bọc từ đó cho đến giờ. Chị là người anh tìm đến khi cần một lời khuyên và chị luôn luôn sắp xếp được thời gian giữa bộn bề công việc như đến trường học, thay tã, cho con uống sữa để lắng nghe anh.

Khi anh bước lên bật thang trước nhà, cửa đã được mở sẵn và tiếng khóc của hàng nghìn đứa trẻ dội vào tai anh, gần như thổi tung tóc anh lên.

“Baaaaa-baaa,” một đứa bé hét lên.

Ba của nó xuất hiện ở cửa trong chiếc áo màu ngà nhăn nhúm, cổ áo không cài khuy và chiếc caravat nới lỏng nút thắt méo mó. Một tay giữ chén thức ăn, tay kia nắm chặt chiếc vali rách nát trong khi đứa trẻ có mái tóc bạch kim, mặc đồ ngủ hiệu Power Rangers và đôi dép hình con ếch hiệu Kermit bám chặt dưới chân ông.

"Ba đưưưừng điiiii”, con bé gào lên, vòng chặt chân và tay của mình quanh chân ông như thể cuộc sống của cô bé phụ thuộc vào việc ở lại của ông.

"Ba phải đi, con yêu. Ba còn phải làm việc.”

"Khoooông.”

Một cánh tay đưa ra từ phía sau cánh cửa, giúi một lát bánh mì nướng về phía Willie. “Ăn đi,” Judith nói, giọng át hết những tiếng la hét.

Willie cắn một miếng, uống thêm vài ngụm cà phê và nhẹ nhàng vỗ về Katie lúc này vẫn còn ngồi dưới chân ông. Ông biến mất khỏi cửa ra vào, hôn lên tay vợ, hét to: "Tạm biệt các con', và cửa đóng sập lại. Những tiếng la hét hãy còn vang vọng nhưng Willie vẫn mỉm cười. Lúc này đã là 8 giờ sáng và ông đã trải qua một hay hai tiếng đồng hồ mà với Jack chẳng khác gì một cuộc tra tấn. Tuy nhiên, ông vẫn mỉm cười.

"Chào, Jack.” Gương mặt tròn trịa của ông tươi cười.

"Chào buổi sáng, Willie," Jack nói, nhận thấy khuy áo sơ mi cài lệch ở bụng ông, một vết cà phê trên túi áo và kem đánh răng dính trên chiếc caravat hoa.

"Xin lỗi. Không nói chuyện với cậu được. Tôi phải trốn thôi, ông mỉm cười, vỗ vào lưng Jack và chui nhanh vào xe ô tô. Khí thải thoát ra sau tiếng máy nổ và ông tăng tốc.

Jack nhìn quanh những ngôi nhà chật hẹp và nhận thấy một cảnh tượng tương tự đang diễn ra trước mỗi ngôi nhà.

Anh mở cửa một cách do dự, hy vọng ngôi nhà hỗn độn này sẽ không nuốt chửng lấy anh. Anh bước vào bên trong và thấy cậu bé Nathan mới 15 tháng tuổi đang chạy xuống sảnh, miệng vẫn còn ngậm bình sữa và chẳng mặc gì ngoài chiếc tã phồng lên. Jack đi theo cậu bé. Katie, bốn tuổi, chỉ vài giây trước bám lấy cha mình như thể cả thế giới sắp đến hồi kết thúc, đang ngồi trước vô tuyến, chân bắt chéo, bát ngũ cốc đổ lênh láng trên tấm thảm ố màu, hoàn toàn bị mê hoặc bởi những chú bọ đang nhảy múa ca hát về khu rừng nhiệt đới.

“Nathan!” từ nhà bếp Judith gọi vọng lên trìu mến. “Mẹ cần thay tã cho con. Hãy quay lại đây nào, con yêu!”

Chị có sự kiên nhẫn của một vị thánh, trong khi vây quanh chị là những mớ hỗn độn. Đồ chơi vung vãi khắp nơi, những chữ viết nguệch ngoạc và những bản vẽ được dán trên tường hoặc vẽ trên các bức tường. Dọc bức tường là những giỏ quần áo bẩn, giỏ quần áo sạch và các cây phơi quần áo với rất nhiều quần áo khô đang phơi. Vô tuyến kêu ầm ĩ, một đứa trẻ đang gào khóc, nồi niêu va đập vào nhau loảng xoảng. Đó là một đám hỗn loạn: ba bé gái và hai bé trai, một 10 tuổi, một 8 tuổi, một 4 tuổi, một 15 tháng tuổi và một 3 tháng tuổi, tất cả đang loạn lên đòi hỏi sự quan tâm, trong khi Judith ngồi ở bàn ăn trong nhà bếp, mặc áo choàng giống màu tóc, mái tóc rối tung chưa được chải gỡ, đồ đạc vương vãi khắp nơi và gương mặt chị vẫn hiện lên sự thanh thản.

"Chào Jack.” Chị ngước lên ngạc nhiên. "Làm thế nào mà cậu vào được?"

"Cửa mở, và em đi theo sau người giữ cửa của chị để Vào. Anh hất đầu về phía Nathan lúc này đang ngồi trên sàn nhà, chiếc tã thì bẩn và đang gõ liên hồi lên nồi bằng chiếc muỗng gỗ. Cô bé Rachel ba tháng tuổi giật mình, mắt cô mở to và đôi môi hé mở như sẵn sàng phì ra các bong bóng. "Chị cứ ngồi yên đấy.” Jack vươn người qua chiếc cũi của Rachel hôn Judith.

"Nathan con yêu, mẹ đã dặn con không được mở khóa cửa khi không có sự cho phép của mẹ cơ mà," Judith nhẹ nhàng nhắc nhở. "Thằng bé luôn tay nghịch ổ khóa,” Judith giải thích với Jack.

Nathan ngừng gõ và ngước nhìn mẹ bằng đôi mắt to màu xanh, chiếc cằm chẻ dính nước dãi thòng thòng. "Baaaba”, cậu bé ríu rít phản ứng.

"Đúng rồi, con rất giống ba,” Judith trả lời, đứng dậy. "Chị có thể làm gì cho cậu đây, Jack? Một tách trà, cà phê, bánh mì nướng, nút bịt lỗ tai?"

"Cho em xin trà và bánh mì nướng. Em uống đủ cà phê rồi,” Jack trả lời, xoa mặt một cách mệt mỏi như thể không chịu nổi tiếng gõ nồi.

“Nathan, thôi đi nào,” Judith nghiêm giọng, bật ấm đun nước. “Lại đây để mẹ thay tã cho con.”

Chị bế thằng bé vào chiếc cũi thay tã đặt trong bếp, đưa lại chùm chìa khóa nhà cho Nathan chơi.

Jack nhìn xa xăm, không còn cảm giác đói.

“Vậy tại sao cậu không đi làm?” Judith hỏi, tay giữ chặt hai bàn chân mập và ngắn như thể chị đang chuẩn bị làm thịt con gà tây.

“Em nghỉ một ngày.”

“Lại nghỉ?”

Anh không trả lời.

“Hôm qua, chị có nói chuyện với Gloria. Cô ấy nói cậu vừa mới xin nghỉ phép,” Judith giải thích.

“Làm thế nào mà cô ấy biết được?”

Judith kéo một chiếc khăn giấy ướt dành cho em bé từ trong hộp. “Bây giờ không phải là lúc để bắt đầu nhận ra người bạn đời thông minh ở bên em tám năm trời là người ngu ngốc. Ồ, mà đó có phải là điều chị đã được nghe không nhỉ?” Chị đưa tay lên tai, nhìn xa xăm. Nathan ngưng lắc chùm chìa khóa và ngước nhìn mẹ. “Ồ, không, chị không còn nghe thấy điều đó nữa nhưng chị đã từng nghe âm thanh của tiếng chuông cưới và tiếng lộp cộp của những đôi bàn chân bé nhỏ.”

Nathan cười và tiếp tục lắc chùm chìa khóa. Judith đặt Nathan xuống sàn nhà, những âm thanh phát ra từ đôi chân cậu bé đi trên sàn gạch giống như tiếng lạch bạch của một chú vịt đi lên vũng nước.

"Jack, cậu cứ lẳng lặng mà đi thế à,” anh để ý thấy chị vừa rửa tay ở bồn rửa chén trong nhà bếp - nơi chứa cả đống chén đĩa và ly tách bẩn vừa nói một cách châm biếm.

"Giờ không phải lúc để nói về việc đó,” Jack mệt mỏi nói, túm lấy cái thìa bằng gỗ của Nathan, cậu bé la lớn làm Rachel tỉnh giấc và bắt đầu la theo, con bé Katie đang ngồi trong phòng khách cũng vặn to âm lượng của chiếc vô tuyến ngay lập tức. "Bên cạnh đó, nhìn cảnh tượng nơi này thôi cũng đủ để em bỏ ý định có con rồi.”

"Đúng vậy, khi chị kết hôn với người đàn ông tên là Willie, chị biết khá rõ chị sẽ nhận được gì.” Gần như ngay lập tức, Judith lấy lại bình tĩnh, đặt lên bàn trước mặt Jack một tách trà và một lát bánh mì nướng. Cuối cùng thì chị cũng ngồi xuống, bế Rachel ra khỏi cũi, vén chiếc áo khoác sang một bên cho con bú, những ngón tay nhỏ bé của Rachel xòe ra, khép lại giữa không trung, như thể đang gảy một chiếc đàn hạc vô hình với đôi mắt lim dim.

“Em nghỉ phép một tuần,” Jack giải thích. “Vừa mới quyết định sáng nay lúc trên đường đến đây.”

“Cậu đã làm gì?” Judith nhấp ngụm trà. “Họ cho cậu thêm ngày nghỉ phép sao?”

“Với một chút thuyết phục.”

“Thế thì tốt. Cậu và Gloria cần dành nhiều thời gian bên nhau hơn.” Nhưng chị có thể đọc thấy trên khuôn mặt của anh rằng đó không phải là mục đích của đợt nghỉ phép này. “Jack, điều gì đang xảy ra vậy?”

Anh thở dài, rất muốn kể cho chị nghe nhưng lại e ngại.

“Nói cho chị nghe nào,” chị nhẹ nhàng nói.

“Em tình cờ gặp một vài người,” anh bắt đầu. “Một công ty.”

“Thế à?” chị hỏi nhỏ như vẫn thường hỏi mỗi khi anh từ trường học trở về nhà sau khi gây rối và bị buộc phải giải thích những việc đại loại như: tại sao cả đám lại lột trần truồng Tommy McGovern và buộc cậu ta vào cột lưới đá bóng ở sân trường.

“Đó là một công ty tìm kiếm người mất tích.”

“Ồ, Jack,” chị thì thầm, đưa tay ôm miệng.

“Đúng, điều đó thì có gây hại gì chứ, Jude? Có gì thiệt hại nếu có thêm một người cùng tìm kiếm?”

“Đây là thiệt hại, Jack. Cậu, nghỉ làm thêm một tuần, Gloria gọi cho chị, tìm cậu.”

"Cô ấy gọi à?"

"Mười giờ tối qua.”

"Vì vậy, nói tiếp đi nào, nói cho chị biết về cái công ty ấy đi.”

"Không.” Anh ngả người tựa lưng vào ghế, thất vọng. "Không, giờ thì em không muốn bị làm phiền.”

"Jack, hãy thôi cư xử như một đứa con nít và nói cho chị biết đi.”

Anh đợi cho cơn giận nguôi xuống trước khi tiếp tục. "Em đã xem quảng cáo trong quyển Những Trang Vàng và em gọi điện thoại cho cô ấy.”

“Ai?”

"Sandy Shortt. Em đã giải thích cho cô ấy nghe về trường hợp của Donal và cô ấy nói trước đâu cô ấy đã từng tìm ra những trường hợp tương tự như vậy. Tuần vừa rồi, tối nào chúng em cũng trao đổi với nhau qua điện thoại. Cô ấy từng làm cảnh sát và tham gia nhiều vụ mà chúng ta không bao giờ được biết.”

Judith nhướng mày.

"Cô ấy không đòi một xu nào, Judith à, và em tin cô ấy. Em tin cô ấy muốn giúp đỡ và tin cô ấy có thể tìm ra Donal. Cô ấy làm đúng luật, điều đó không có gì phải nghi ngờ.” ------“Tại sao cậu lại nói về cô ta như thể cô ta đã chết vậy?” chị mỉm cười, và rồi ngừng lại, nhìn anh cảnh giác. “Cô ấy không phải là người đã chết đấy chứ?”

“Không,” Jack lắc đầu, “nhưng em không biết cô ấy ở đâu. Chúng em hẹn gặp vào sáng Chủ Nhật ở Glin. Chúng em đã tình cờ gặp nhau ở một trạm xăng, nhưng về sau em mới biết đó là cô ấy.”

Trán Judith nhăn lại.

“Chị biết đấy, chúng em chỉ mới trao đổi qua điện thoại.”

“Vậy làm sao cậu biết đó là cô ấy?”

“Em tìm thấy xe của cô ấy ở cửa sông.”

Judith nhìn thậm chí còn bối rối hơn.

“Chúng em dự định sẽ gặp nhau và cô ấy để lại tin nhắn qua điện thoại vào đêm trước, báo rằng cô ấy trên đường từ Dublin, nhưng cô ấy đã không xuất hiện ở chỗ hẹn. Vì vậy, em đã tìm kiếm quanh thị trấn, hỏi tất cả các nhà nghỉ và khách sạn, và khi em không thể tìm thấy cô ấy, em đi bộ xuống cửa sông. Đó là lúc em tìm thấy chiếc xe.”

“Sao em dám chắc đó là xe của cô ấy?”

Jack mở chiếc túi bên cạnh mình. “Bởi vì cái này được đặt trong xe.” Anh đặt tập tài liệu tìm thấy trên xe lên trên bàn. “Cả cái này nữa”, anh đặt cuốn nhật ký của cô lên, "và cái này,” cái sạc pin điện thoại của cô ấy. “Cô ấy dán nhãn tất cả mọi thứ, chắc chắn là tất cả mọi thứ. Em đã xem qua chiếc túi của cô ấy - tất cả từ quần áo, tất tất cả đểu được dán nhãn. Như thể cô ấy sợ mất chúng vậy.”

Judith im lặng. "Cậu đã lục túi xách của cô ấy?” Chị lắc đầu cảm thấy khó hiểu. "Nhưng cậu lấy những thứ này ra khỏi chiếc xe bằng cách nào? Jack, có thế cô ấy chỉ đi dạo. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô ấy trở lại xe và tất cả tư trang của cô đều biến mất? Cậu điên đấy à, lấy tất cả các thứ này?"

“Thì em sẽ xin lỏi nhưng đã hai ngày trôi qua rồi. Đó hẳn là một cuộc đi bộ dài.”

Im lặng bao trùm khi cả hai cùng nhớ lại mẹ của họ đã lo lắng như thế nào sau hai ngày không có tin tức của Donal.

“Em đã gọi cho Graham Turner.”

"Anh ta nói gì?" chị đưa tay ôm mặt. Lần nào cũng vậy.

"Anh ta nói sự việc xảy ra chưa quá 24 tiếng đồng hồ và vì cũng như hành vi thông thường của cô ấy nên anh ta không cho là có bất kỳ lý do gì để lo lắng.”

"Tại sao, cô ấy vẫn hay hành xử như vậy à?”

“Là cô ấy đến rồi đi khi cô ấy muốn, giữ mọi chuyện cho riêng mình và không nói cho ai biết cô đi đâu,” Jack mệt mỏi giải thích.

“Ồ.” Judith thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng điều đó không có nghĩa là một người nào đó đậu xe giữa rừng cây ở cửa sông và phơi nắng nó trong hai ngày. Điều đó hơi khác với việc đến và đi khi cô ta thích.”

“Vì vậy, hãy để chị nhìn nhận vấn đề một cách thẳng thắn,” Judith nsoi chậm rãi. “Người đi tìm người mất tích đang mất tích?”

Im lặng.

Judith cho phép ý nghĩ này của mình quẩn quanh trong đầu, dịch chuyển nó cho đến khi nó tìm thấy một nơi thoải mái để trú ngụ. chị vừa ăn vừa chiêm nghiệm ý nghĩ của mình.

Sau đó chị hít một hơi và cười rộ lên.

Jack ngồi lại trên ghế và khoanh tay trước ngực, cảm thấy bị xúc phạm khi Judith cười như nắc nẻ trước mặt anh. Rachel ngưng bú, ngước nhìn mẹ đang đưa tay lau nước mắt. Nathan dừng nghịch các khối hình, đứng dậy nhìn mẹ. Mặt cậu bé hớn hở vừa cười vừa vỗ đôi tay mập mạp ngắn ngủi của mình và quỳ gối nhún nhảy. Cuối cùng thì Jack cảm thấy khóe môi của mình cũng bắt đầu run lên, anh cười sung sướng trước tình huống vui nhộn nhớ ngẩn và cảm thấy nhẹ nhõm sau một thời gian dài, thậm chí chỉ trong giây lát. Khi họ bình tĩnh trở lại, Judith nhẹ nhàng xoa lưng Rachel, khiến mắt Jack cũng muốn lim dim theo.

"Judith, có thể Graham đúng. Có thể cô ấy chỉ bỏ đi. Có thể cô ấy nghĩ, hãy bỏ lại tất cả, bỏ lại chiếc xe, bỏ lại điện thoại, nhật ký công việc, cuộc sống và bỏ cuộc.

Có thể cô ấy là người phụ nữ khùng điên, người lúc nào cũng biến mất và rồi sẽ trở lại sau một thời gian. Có thể cô ấy thật sự bỏ đi, nhưng em sẽ tìm ra cô ấy, cô ấy sẽ tìm ra Donal và sau đó cô ấy có thể bỏ việc. Sau đó, em sẽ để cô ấy ra đi.”

"Cậu thực sự cho rằng người phụ nữ này có thể tìm thấy Donal ư?" Judith suy tư.

"Cô ấy tin rằng cô ấy có thể.”

“Còn cậu?”

Anh gật đầu.

"Nghĩa là nếu cậu tìm thấy cô ấy, cô sẽ giúp tìm ra Donal.” Chị suy nghĩ cặn kẽ. "Cậu biết đấy, tối qua Willie và chị xem lại album hình cùng bọn trẻ và Katie chỉ vào Donal hỏi chú này là ai?" Đôi mắt chị mọng nước. "Cả Katie hoặc Nathan đều không nhớ cậu ấy - chúng sẽ không bao giờ có cậu ấy trong trí nhớ - và Rachel, chị nhìn xuống đứa con đang nằm trong vòng tay mình, "Con bé thậm chí không biết đến sự tồn tại của người cậu này. Cuộc sống vẫn diễn ra mà không có Donal và thằng bé đang bỏ lỡ tất cả những điều này.” Chị lắc đầu.

Jack đã không thể nghĩ ra bất cứ điều gì để nói, không nghĩ rằng có gì để nói. Những ý nghĩ tương tự xuất hiện trong đầu anh mỗi giây, mỗi ngày.

“Điều gì khiến cậu chắc chắn người phụ nữ mà cậu chưa bao giờ gặp, và không biết gì về cô ấy, lại có khả năng tìm ra Donal?”

“Niềm tin mù quáng,” anh mỉm cười.

“Cậu có suy nghĩ đó từ lúc nào vậy?”

“Từ khi em nói chuyện với Sandy qua điện thoại,” anh thành thật trả lời.

“Không có gì…” Chị ngưng lại và rồi quyết định hỏi, “Không có gì xảy ra giữa hai người đấy chứ?”

“Có, nhưng nó chẳng là gì cả.”

“Từ lúc nào mà có cũng lại như không?”

Anh thở dài và quyết định né tránh câu hỏi. “Gloria không biết về Sandy – điều đó không có nghĩa là có điều gì cần biết về cô ấy – nhưng em không muốn cô ấy hoặc ai đó trong gia đình biết về việc này.”

Judith tỏ vẻ không hài lòng.

“Làm ơn đi Jude.” Anh nắm lấy tay chị. “Em không muốn mọi người, lại một lần nữa, phải bận tâm về tất cả những việc này. Em chỉ muốn tự mình cố gắng. Em cần phải thế.”

“Được rồi, được rồi.” Chị gạt đi, không phản đối thêm. “Vậy giờ cậu định làm gì?”

“Đơn giản thôi.” Anh đặt tập tài liệu, nhật ký và điện thoại của Sandy vào lại trong chiếc túi. “Em sẽ bắt đầu tìm cô ấy.”