← Quay lại trang sách

Hai Mươi Sáu

Ồ, bác sĩ Burton" Jack ngồi trong xe và áp sát điện thoại vào tai hơn. "Giờ thì tôi nhớ ra lý do tại sao mình lại ghi chú vào đây rồi. Thực ra tôi hỏi không phải cho tôi. Đó là cho một người bạn của tôi, người đã có một cuộc hẹn với bác sĩ.. ngày hôm qua. Anh dừng lại, quên họ của bác sĩ

"Burton," cô thư ký đỡ lời cho anh và anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại khác reo lên ở bên kia đầu dây. "Xin lỗi, xin anh giữ máy trong giây lát.”

"Vâng,” Jack chờ đợi, lắng nghe bản nhạc Duran Duran trên điện thoại trong khi anh cố gắng mường tượng ra một câu chuyện trong đầu. Anh viết vội tên bác sĩ Gregory Burton và địa chỉ vào sổ tay. Sau đó, anh sẽ kiểm tra các cuộc gọi nhỡ trong máy Sandy, cả các cuộc gọi đến và các cuộc gọi đi trong vài ngày qua và anh sẽ cố gắng ghép những chi tiết này với nhau để tìm xem cô đã đi đâu, ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc phải gọi cho tất cả mọi người trong danh bạ điện thoại của cô.

Cô thư ký quay trở lại điện thoại. "Xin lỗi anh, hôm nay ở đây rất bận rộn. Tôi có thể giúp được gì anh?"

"Liệu chị có thể cho tôi biết bạn tôi Sandy Shortt có đến cuộc hẹn ngày hôm qua không?”

"Xin lỗi, anh...”

Jack nghĩ nhanh. "Le Bon.” Không đủ nhanh. Le Bon.

"Xin lỗi, anh Le Bon, nhưng chúng tôi không thể tiết lộ thông tin khách hàng ra ngoài?'

"Ồ, tất nhiên cô không thể, tôi hiểu điều đó, nhưng tôi không hỏi bất kỳ thông tin cá nhân nào. Dạo gần đây bệnh của bạn tôi đã rất nặng, nhưng cô ấy sợ phải đối diện với sự thật, cô ấy sợ sẽ phát hiện ra bệnh còn nặng hơn cô ấy nghĩ. Đó là căn bệnh dạ dày, căn bệnh đã hành cô ấy nhiều tháng nay. Tôi đã đặt cuộc hẹn cho cô ấy và cô ấy khẳng định đã đến gặp bác sĩ Burton hôm qua nhưng tôi sợ cô ấv nói dối chúng tôi. Gia đình đang rất lo lắng. Ít nhất cô có thể cho chúng tôi biết liệu cô ấy có đến phòng khám không? Tôi không hỏi bất kỳ thông tin cá nhân nào cả."

Anh đang hỏi về Sandy Shortt?" Anh ngả người ra sau nhẹ nhõm, "Vâng, Sandy," anh vui vẻ trả lời. "Cuộc hẹn của cô ấy vào lúc 1 giờ.”

"Tôi biết, tôi sợ mình không thể giúp gì cho anh được vì đây không phải là trung tâm khám bệnh, anh Le Bon ạ. Đây là một trung tâm tư vấn, nên anh không thể đặt cuộc hẹn cho cô ấy về vấn dề dạ dày. Tôi có thể giúp anh được điều gì khác chăng." Giọng cô thư ký nghiêm lại, thậm chí tức giận.

“Uhm”, mặt Jack đỏ lên vì bối rối, "không?'

"Cảm ơn anh đã gọi điện.” Cô gác máy.

Anh nhìn chằm chằm vào cuộc hẹn lúc 1 giờ viết trong nhật ký của Sandy, bối rối. Đột nhiên, điện thoại di động của Sandy đổ chuông và tên "Gregory B” nhấp nháy trên màn hình. Tim Jack đập như đánh trống. Anh bỏ qua nhạc chuông, nhẹ nhõm khi cuối cùng tiếng chuông cũng tắt và tiếng bíp báo hiệu một tin nhắn. Anh nhấc điện thoại lên và gọi vào dịch vụ nhắn tin của cô.

"Chào Sandy. Gregory đây. Anh đã cố gắng gọi cho em vài lần nhưng không có ai nhấc máy. Anh đoán em lại lang thang vào sâu trong lòng đất. Anh gọi để báo cho em biết có một người đàn ông tên..” Ông quay ra khỏi điện thoại, "Carol, tên anh ta là gì?"

Jack nghe giọng cô thư ký nói, ông Le Bon?' "Đúng rói. Gregory quay trở lại trên điện thoại. "Một anh chàng Le Bon - Anh cho rằng đó không phải tên thật của anh ta,” ông cười - "gọi đến văn phòng tìm em. Anh ta thắc mắc liệu em có thực sự đến cuộc hẹn ngày hôm qua đế kiếm tra dạ dày?" Giọng nói của ông chùng xuống. “Hãy cấn thận, được chứ? Anh không nghĩ em sẽ cân nhắc việc tìm một công việc thực sự, bồi bàn hoặc gì đó. Sẽ có rất ít cơ hội cho những tên gàn dở muốn đuổi theo em. Em có thế đi đến từng nhà bán kinh thánh; thực tế có một người phụ nữ vận đồ bằng vải tuýt từ đầu đến chân rất đẹp gõ cửa nhà anh đêm qua, điều đó khiến anh ngay lập tức nghĩ về em, vì vây anh đã lấy danh thiếp của cô ấy cho em. Hãy suy nghĩ về việc gọi cho cô ấy nhé. Đó là một tấm thẻ nâng đỡ tinh thần với hình Chúa bị đóng đinh trên cây Thánh giá. Và nó được làm bằng giấy tái chế, vì vậy cô ấy hẳn phải rất nghiêm túc”, ông lại cười. "Dù sao, nếu em không nghĩ mình có thể chấp nhận loại công việc như thế, hãy tìm một công việc làm trong giờ hành chính. Anh không biết liệu em đã nghe nói về điều đó chưa, vế cái điều mà mọi người văn làm. Nó cho phép họ có một cuộc sống ngoài giờ làm việc. Đó là “cuộc sống”, C-U-Ộ-C S-Ô-N-G; khi nào có thời gian em thử tra từ điển, nhất định em sẽ hiểu từ này. Dù sao đi nữa..." ông thở dài, im lặng như đang cân nhắc lời nói, hoặc ông biết rõ điều muốn nói nhưng cân nhắc có nên nói ra hay không. Jack hiểu sự im lặng đó. "Phải,” giọng nói của ông đột ngột to hơn và nghiêm nghị hơn. "Sẽ nói chuyện với em sau.”

Một tiếng gõ lớn lên trên kính xe khiến.Jack giật mình, đánh rơi điện thoại. Anh nhìn lên thấy mẹ của Alan, bà có gương mặt tròn, quần áo lôi thôi, đang nhìn chằm chằm vào cửa sổ. Anh vươn người qua hạ kính xuống.

"Xin chào, bà O'connor?”

"Ai đó?” bà nghiến răng và chui đầu qua cửa kính.

Những sợi tóc thô và xoăn rớt ra từ hàm răng dưới của bà. Những chiếc răng giả như muốn rơi ra khỏi lợi và di chuyển xung quanh miệng khi bà nói. "Tôi quen cậu à?” bà hét lên, nước dãi văng lên môi Jack.

"Vâng, thưa bà O'connor.” Anh lau miệng và hét to, biết rằng bà bị nghễnh ngãng. "Cháu là Jack Ruttle, anh trai của Donal.”

"Chúa nhân từ anh trai của Donal bé bỏng. Cậu ngồi ở đây làm gì vậy? Hãy bước ra đây và cho tôi nhìn cậu chút nào.”

Bà mang đôi dép lê bằng nhung màu hạt dẻ quai hàm di chuyển khi nhìn anh từ đầu xuống chân, răng giả lạo xạo trong miệng. Bà mặc bộ quần áo giống như phục trang từ những năm bốn mươi. "Đừng bỏ đi mà hãy sửa lại" luôn là một phần quan niệm sống của nhà O'connor, tái chế vải vóc xung quanh nhà và may quần áo cho mười hai người con, những người con bà đã nuôi dạy mà không có cha của chúng, người cha đến và đi sau khi đạt được mục đích của mình. Jack nhớ lúc bé Alan mặc quần đùi trắng may từ vỏ gối đi chơi cùng Donal. Donal dường như chưa bao giờ quan tâm đến vẻ bề ngoài của Alan, cậu chẳng bao giờ chọc ghẹo bạn mình như những đứa khác. Không phải vì thế mà Alan chịu đựng những lời trêu chọc, thay vào đó cậu thường đánh lại những ai trêu chọc mình. Nhưng cậu ta lại bảo vệ Donal khỏi những người khác, và việc bạn mình biến mất đã khiến cậu rất đau buồn.

"Hãy đến đây với ta, không phải là tất cả các con đều đã trưởng thành rồi sao?" Bà xoa tay Jack và vuốt tóc anh như ngày anh còn là một thiếu niên. "Cháu rất giống cha mình, Chúa cứu rỗi linh hồn ông ấy," bà cầu nguyện.

"Cảm ơn bà, bà O'connor. Trông bà cũng rất tuyệt," anh noi dối.

"A, ta thì không đâu,” bà xua tay và bắt đầu lê chân lên căn hộ ở tầng trệt của tòa nhà cao tầng. Hai phòng ngủ và mười hai đứa trẻ - anh tự hỏi làm thế nào bà có thể làm được việc đó. Đó là lý do Alan dành nhiều thời gian ở nhà Ruttles, để được ăn uống thỏa thuê những thức ăn mà mẹ Jack nấu.

“Alan có ở đây khôn ạ? Cháu đến gặp Cậu ấy.”

"Không, nó không có ở đây. Cuối cùng nó đã chuyển đến ở với người phụ nữ trẻ đó. Trong cùng một nhà, cháu không biết à. Nó ở cùng cô ta chỉ vì ngôi nhà nhưng cô ta chấp nhận nó chỉ vì đứa con, cháu nhớ chứ. Những căn nhà sang trọng mà họ nhận được thời nay, các bà mẹ đơn thân. Vào thời của tôi, tôi chẳng có gì - không phải vì tôi là một ba mẹ đơn thân nhưng tôi đã là bà mẹ tốt và đã làm những điếu tốt hơn thế,” bà vừa nói vừa lê chân đến cửa.

Jack cười. Alan luôn dính vào một việc gì đó nhưng rồi lại hạ cánh một cách an toàn dù bất kể trong trường hợp nào. Donal gọi cậu ta là "Mèo”.

"Cháu sẽ không làm phiến bà nữa, bà O'connor. Nếu được cháu sẽ ghé qua nhà Alan.”

"Cháu nghĩ nó đã làm điều gì sai trái ư?" Bà nhìn anh lo lắng.

"Cho dù có thì cũng không phải với cháu," Jack mỉm cười và bà gật đầu, sự nhẹ nhõm hiện lên gương mặt nặng nề.

Chắc hẳn Alan đã nhận được điện thoại của mẹ vì cậu ta ra chờ sẵn ở ngoài đường cao tốc. Trông cậu có vẻ gầy – gầy hơn bình thường - và khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt, xanh xao hơn và nhợt nhạt hơn bình thường. Nhưng không phải là mọi người cũng thế sao, không phải tất cả mọi người và mọi việc đều bị ảnh hưởng bởi sự biến mất của Donal đó sao? Khi cậu rời khỏi buổi tiệc đêm hôm đó, chếnh choáng say, chân đá vào khung cửa, cậu định tông gãy trục quả đất, khiến nó quay với tốc độ chóng mặt theo một hướng khác trên con đường khác. Tất cả mọi việc đều không nằm đúng chỗ của nó.

Họ chào hỏi nhau bằng một cái ôm. Alan ngay lập tức bắt đầu khóc và Jack kiềm chế để không khóc theo.Thay vào đó, anh đứng yên để người đàn ông trẻ khóc trên vai mình, cố gắng giấu đi những nghẹn ngào trong cổ họng, nuốt những giọt nước mắt vào trong và tập trung vào khung cảnh xung quanh anh, tất cả đều thực và anh có thể chạm vào, tất cả mọi thứ trừ Donal.

Họ ngồi trong phòng khách. Tay của Alan run lên khi cậu ta gạt tàn thuốc lá vào một trong những lon bia rỗng xếp dọc theo chiếc đi văng. Căn phòng chìm trong sự im lặng chết chóc; Jack ước gì họ có thể bật ti vi lên để khuấy động bầu không khí.

"Tôi đến đây để xem liệu có người phụ nữ nào đã ghé qua gặp cậu ngày hôm nay. Cô ấy đang giúp tôi tìm kiếm Donal.

Khuôn mặt Alan sáng lên. "Thật sao?”

“Cô ấy chỉ muốn hỏi cậu một vài điều về cái đêm hôm đó - cậu biết đó, xem xét tất cả mọi việc lần nữa."

"Tôi đã làm như thế cả triệu lần với cảnh sát và cả triệu lần mỗi ngày với chính bản thân mình.” Alan rít sâu một hơi thuốc lá và dụi các ngón tay nhuốm nicotin lên đôi mắt mệt mỏi.

“Tôi biết, nhưng có một cái nhìn mới mẻ và nghe lại tất cả mọi việc một lần nữa vẫn tốt hơn. Có thể có điều gì đó họ đã bỏ qua.”

"Có thể,” cậu ta nói nhỏ, nhưng Jack nghi ngờ việc cậu ta tin vào khả năng này. Anh nghi ngờ liệu có một lúc nào đó trong buổi tối hôm ấy, Alan đã không phân tích, đã phân tích kỹ và sau đó mổ xẻ đi mổ xẻ lại. Nói với cậu ta rằng có thể cậu ta đã quên một chi tiết nào đó chắc chắn là một sự xúc phạm đối với cậu ấy.

"Cô ấy không đến đây à?"

Alan lắc đầu. "Tôi ở đây cả ngày, cả ngày hôm qua cũng vậy và tôi sẽ ở đây cả ngày mai nữa,” cậu ta giận dữ nói.

“Điều gì xảy ra với công việc vừa qua của cậu vậy?"

Mặt cậu ta trở nên khó chịu và Jack biết không nên hỏi bất kỳ câu nào nữa.

"Cậu sẽ làm giúp tôi một việc chứ?” Jack đưa Alan điện thoại của mình. "Gọi cho số này và đặt một cuộc hẹn cho tôi với bác sĩ Burton. Tôi không muốn họ nhận ra giọng của tôi.”

Alan vẫn là Alan, không yêu cầu bất kỳ một sự giải thích nào. "Xin chào, tôi muốn đặt một cuộc hẹn với bác sĩ Burton,” cậu ta vừa nói vừa mở một lon bia khác.

Cậu ta nhướng mày và nhìn Jack. "Đúng vậy, cho một buổi tư vấn.”

Jack gật đầu.

"Tôi muốn hẹn khi nào á?" cậu ta lặp lại câu hỏi của cô thư ký, nhìn Jack.

"Càng sớm càng tốt," Jack thì thầm.

"Càng sớm càng tốt," Alan lặp lại. Cậu ta lắng nghe và nhìn Jack. "Tháng tới?"

Jack lắc đầu nguầy nguậy.

"Không, tôi cần sớm hơn. Đầu của tôi đang rối bời, cô không thể biết những gì tôi có thể làm."

Jack tròn xoe mắt.

Vài giây sau cậu ta gác máy. "Anh có được một cuộc hẹn thay vào một cuộc hẹn bị hủy vào trưa ngày thứ Năm.”

"Thứ Năm?" Jack hỏi, nhảy ra khỏi ghế như thể đi ngay bây giờ thì anh sẽ đến đó đúng hẹn.

"Đúng, anh nói càng sớm càng tốt mà," Alan nói, trả lại điện thoại. "Điều đó có liên quan gì đến việc tìm Donal, có cơ hội nào không?"

Jack nghĩ đến điều đó. "Theo một cách nào đó, thì có đấy.”

"Tôi hy vọng anh tìm thấy cậu ấy, Jack." Mắt cậu ta tươi tỉnh trở lại. "Tôi nghĩ đi nghĩ lại về cái đêm định mệnh đó, ước gì tôi đã đi cùng cậu ấy. Tôi thực sự nghĩ rằng cậu ấy sẽ không sao khi đi xuống lối đó bắt taxi, anh biết đấy?" Đôi mắt nhìn như bị tra tấn và bàn tay run lên. Quanh chân cậu ta, trên sàn nhà, tàn thuốc lá rơi vãi kháp nơi, ngón tay cái nhuốm màu nicotin dập tàn thuốc đều đặn.

"Cậu đâu có biết," Jack an ủi cậu ta. "Đó không phải lỗi của cậu.”

"Tôi hy vọng anh tìm thấy cậu ấy," Alan lặp lại, mở lon bia khác và hớp một ngụm.

Jack bỏ lại cậu ta ngồi đó trong ngôi nhà vắng lặng trống trải, nhìn chăm chăm vào khoảng không, biết rằng cậu đang nghĩ lại, hồi tường lại đêm hôm đó lần nữa, tìm kiếm các mảnh bằng chứng quan trọng mà họ đã bỏ qua. Đó là tất cả những gì họ có thể làm