Năm Mươi Hai
Tôi đã nghĩ về giây phút ở bên cạnh Jenny-May hàng ngày hàng giờ, hàng đêm nhưng tôi đã không nói được từ nào vào cái ngày chúng tôi ở cạnh nhau. Có cái gì đó quá lớn, không thể nói thành lời. Nó quan trọng hơn lời nói, nó có nhiều ý nghĩa mà lời nói không diễn tả được.
Chúng tôi trốn xa khỏi ngôi nhà, để mặc Bobby,Helena, Daisy và Luc - chồng của Jenny-May, nói chuyện với nhau. Chúng tôi có rất nhiều chuyện để kể cho nhau nghe. Để tường thuật lại cuộc đối thoại giữa chúng tôi trong khoảnh khắc thì chẳng có ý nghĩa gì cả vì thực ra chúng tôi không nói gì với nhau. Còn để diễn đạt tâm trạng của tôi vào lúc ấy, khi tôi tận mắt nhìn thấy phiên bản trưởng thành của cô bé xinh đẹp trên tấm hình mà tôi luôn lưu giữ trong ký ức của mình, thì lại không thể diễn tả hết niềm hạnh phúc lởn lao trong tôi. Hạnh phúc - từ đó cũng chưa đủ diễn tả. Nhẹ nhõm, vui mừng, sướng mê - vẫn không từ nào chính xác.
Tôi kể cho Jenny-May nghe về những người trong làng mà cô biết, những người không quan tâm tới một ai khác ngoài cô. Cô kể cho tôi về gia đình mới, cuộc sống của cô, tất cả những việc cô đã làm kể từ lần cuối tôi nhìn thấy cô. Còn tôi kể về cuộc sống của tôi. Không một lần nào chúng tôi đả động đến cách cô ta đã từng đối xử với tôi. Việc này dường như hơi kỳ cục? Không. Thực ra điều đó không quan trọng. Không một lần chúng tôi nói về cái nơi chúng tôi đang đứng. Dường như điều này cũng là kỳ cục. Có thể, nhưng điếu ấy cũng không quan trọng nốt. Những gì đã xảy ra và xảy ra ở đâu không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là hiện tại. Tại thời điểm này, ngày hôm nay. Chúng tôi không còn biết bao nhiêu giờ đã trôi qua, chúng tôi không thấy mặt trời lặn và trăng lên. Chân tôi không hề cảm thấy hơi nóng ban ngày đã tan biến và những cơn gió se lạnh buổi tối thổi đến. Chúng tôi không cảm thấy gì, không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì ngoài những câu chuyện, âm thanh và hình ảnh mà chúng tôi kể cho nhau nghe. Có thể những điều ấy chẳng là gì đối với người khác nhưng với tôi chúng giá trị vô cùng.
Có lẽ vào đêm hôm đó một phần con người tôi đã được giải phóng, tôi cảm nhận được, chính là nhờ câu chuyện về Jenny-May. Tất nhiên chúng tôi không bao giờ nói ra. Nhưng chúng tôi đều biết.