Năm Mươi Mốt
“Jack,” cảnh sát Graham Turner hỏi đầy ngạc nhiên, "anh làm gì ở đây vậy' Phải vài ngày nữa chúng tôi mới nhận được kết quả từ bên pháp y và tôi đã hứa là sẽ lien lạc ngay với anh khi có tin mới.”
Thời gian đã tàn phá thi thế Donal không một chút thương tiếc. Cậu vẫn chưa chính thức được nhận dạng dù trong thâm tâm Jack và gia đình biết chắc chắn đó là Donal. Những bó hoa tươi và héo do Alan mang đến mỗi tuần được tìm thấy xung quanh nơi Donal nằm. Alan đã thú nhận toàn bộ sự thật với cảnh sát vào đêm hôm trước nhưng từ chối tiết lộ tên của đám côn đồ dính líu. Cậu ta sẽ phải ra trước tòa trong vài vài tháng tới Và Jack mừng là mẹ anh không phải nhìn mặt người mà bà đã có công nuôi dạy lại góp một phần trong việc giết con bà.
Sau khi bàn bạc những sự kiện xảy ra tối hôm trước với gia đình, Jack quay trở lại Foynes khi trời còn tờ mờ sáng. Thị trấn vẫn đang ăn mừng lễ hội với tất cả sinh lực của giờ mở màn. Anh tảng lờ tiếng nhạc và tiếng hát rộn ràng xung quanh, đi thằng vào phòng ngủ nơi Gloria đang ngon giấc. Anh ngồi bên mép giường và nhìn cô, bờ mi đen dài của cô phủ rợp trên đôi má hồng hào. Đôi môi cô hơi hé mờ, tiếng thở nhè nhẹ phát ra khiến khuôn ngực trắng muốt khẽ phập phồng. âm thanh và hình ảnh ấy như thôi miên anh, khiến anh bất giác làm cái việc mà cả năm nay anh đã không làm. Anh vươn tay chạm vào vai cô và khẽ đánh thức cô dậy, cuối cùng cũng mở lòng để cô đến với thế giới của anh. Họ đã nói chuyện cả đêm về quãng thời gian một năm vừa qua và những gì anh đã trải qua tuần rồi. Sau cuộc nói chuyện anh cảm thấy mệt vô cùng và cùng cô vùi vào giấc ngủ.
"Tôi đến đây không phải vì Donal," Jack giải thích khi ngồi trong Cục Cảnh sát vào chiều chủ nhật. "Chúng ta cần tìm ra Sandy Shortt."
"Jack,” Graham dụi mắt mệt mỏi. Bàn làm việc của anh ta và cả những bàn xung quanh chất đầy giấy tờ, điện thoại réo inh ỏi. "Chúng tôi vẫn đang tìm hiểu vụ này.”
"Nhưng các anh không có đầy đủ chi tiết. Giờ hãy nghe tôi. Có thể Sandy đã gặp Alan và làm cậu ta hoảng sợ. Anh không thể biết điều đó. Có thể họ đã hẹn gặp nhau và cậu ta lo lắng khi thấy Sandy gần nắm được sự thật và có thể cậu ta đã làm gì đó với cô ấy. Tôi không biết. Tôi không hề nói về giết chóc ở đây. Tôi biết Alan không đủ can đảm để làm điều đó nhưng-” anh dừng lại, "thực tế là,” mắt anh long lên giận dữ, "có thể cậu ta đã làm, có thể cậu ta hoảng loạn và -"
"Cậu ta không làm gì cả,” Graham ngắt lời. "Tôi đã tra hỏi cậu ta rất nhiều lần. Cậu ta không biết một chút gì về Sandy, chưa bao giờ nghe đến tên cô ấy. Cậu ta còn không hiểu tôi nói về điều gì. Tất cả những gì cậu ấy biết là qua anh nói rằng có một người phụ nữ không quen biết đang giúp anh tìm kiếm Donal. Tất cả chỉ có thế.” Viên cảnh sát nhìn vào mắt Jack và hạ giọng. "Làm ơn Jack, quên chuyện này đi”
“Quên đi? Giống như tất cả mọi người đã nói thế khi tôi cố gắng tìm kiếm Donal?”
Graham cựa quậy một cách không thoải mái trên ghế.
"Alan là người bạn thân nhất của Donal và cậu ta đã nói dối về những gì đã xảy ra với Donal trong một năm trời. Cậu ta gặp đủ rắc rối rồi - anh có nghĩ cậu ta sẽ lại kể với chúng ta những điều cậu ta rất có thể đã làm với một người phụ nữ cậu ta không hề quan tâm? Anh thấy tôi nói có đúng về Alan ngay từ lần đầu tiên không?” Jack cao giọng nói.
Graham im lặng một lúc rất lâu, cắn cái móng tay đã bị mòn vì gặm nhấm rồi nhanh chóng đưa ra quyết định. "Được rồi, được rồi.” Anh ta nhắm nghiền đôi mắt mệt mỏi và nhấn mạnh. "Chúng tôi sẽ bắt đầu tìm kiếm tại nơi chiếc ô tô bị bỏ lại.”