← Quay lại trang sách

Chương 7

Sáng nào dậy sớm tôi thường xuống trước một ga rồi đi bộ từ đó tới cửa hàng. Tôi sẽ đi từ con phố có nhà chung cư và hàng quán ăn uống xếp san sát sang con phố chỉ toàn tòa nhà văn phòng để tới cửa hàng.

Cảm giác như thế giới chầm chậm chết dần mới thật dễ chịu làm sao. Quang cảnh chẳng thay đổi gì so với lần đầu tôi đi lạc tới đây. Sáng sớm, họa hoằn lắm mới thấy bóng dáng nhân viên văn phòng mặc vest bước vội qua đây còn lại hầu như không thấy sự xuất hiện của sinh vật nào cả.

Một nơi chỉ có văn phòng làm việc thế này, vậy mà từ hồi vào làm ở cửa hàng tiện ích tôi lại gặp cả khách trông như dân ngụ quanh đây nên cứ thắc mắc không rõ họ sống ở đâu. Tôi mơ màng nghĩ về những vị khách đang say giấc ở đâu đó kia trong lúc dạo bước giữa thế giới tựa như xếp đầy xác ve này.

Khi đêm xuống, ánh sáng khu văn phòng chuyển thành từng khối hình học đặt cạnh nhau. Khác hoàn toàn với nơi chỉ có những khu nhà tập thể rẻ tiền tôi đang sống, ánh sáng cũng lạnh lẽo, chỉ một màu đồng nhất.

Đối với nhân viên bán hàng, đi dạo xung quanh khu vực cửa hàng cũng là để thu thập thông tin hữu ích. Nếu hàng ăn quanh đó có bán cơm hộp thì sẽ ảnh hưởng tới doanh thu, còn nếu có công trình mới nào ở gần thì lượng khách sẽ tăng. Năm thứ tư mở cửa hàng, cửa tiệm đối thủ gần đó phá sản, chúng tôi xoay như chong chóng. Khách nơi đó đổ xô đến khiến chúng tôi phải tăng ca vào giờ cao điểm buổi trưa. Lượng cơm hộp không đủ bán, cửa hàng trưởng bị công ty mẹ khiển trách vì không điều tra kỹ. Để tránh lặp lại tình huống đó, với tư cách một nhân viên, tôi quyết định phải đi nghiên cứu thật kỹ con phố này.

Hôm nay không có biến động gì lớn, chỉ có một tòa nhà gần đây sắp hoàn thiện nên lúc khánh thành chắc khách sẽ đông lên. Ghi nhớ điều này vào đầu cũng vừa lúc tới cửa hàng, tôi mua bánh sandwich và trà, bước vào phòng nhân viên phía sau thì gặp cửa hàng trưởng phải làm ca đêm đang ngồi gò lưng nhập số liệu vào máy tính.

“Chào cửa hàng trưởng!”

“À, chị Fufukura đấy à, hôm nay chị cũng đến sớm thế!”

Cửa hàng trưởng là nam giới, 30 tuổi, rất hoạt bát. Nói năng tuy thô lỗ nhưng chăm chỉ, là cửa hàng trưởng thứ tám ở đây.

Người cửa hàng trưởng thứ hai có tật trốn việc, người thứ tư thì chăm chỉ thích lau chùi dọn dẹp, người thứ sáu lập dị không được lòng mọi người nên gặp phải cú phốt toàn bộ nhân viên ca chiều xin thôi việc. Cửa hàng trưởng thứ tám được nhân viên làm thêm quý mến, lại luôn tỉ mẩn làm việc nên ai nhìn vào cũng nể nang. Người thứ bảy yếu đuối quá không nói được mấy người làm ca đêm khiến cửa hàng lao đao, cho nên tôi thấy cửa hàng trưởng hiện tại nói năng có thô lỗ chút nhưng lại dễ làm việc.

Mười tám năm, qua bao đời cửa hàng trưởng nhưng tôi vẫn ở đây. Mỗi người mỗi khác nhưng có lúc tôi thấy tất cả như hợp lại thành một sinh vật.

Cửa hàng trưởng thứ tám có giọng nói to, lúc nào cũng sang sảng trong phòng nhân viên.

“À, hôm nay chị làm cùng anh nhân viên mới Shiraha nhé! Anh ấy mới thực tập ca đêm xong, đây là lần đầu tiên làm ca ngày đấy. Giúp đỡ anh ấy nhé…”

“Vâng!”

Tôi vui vẻ trả lời khiến cửa hàng trưởng liên tục gật gù, tay vẫn không dừng nhập số liệu.

“Phù… Có chị Furukura tôi yên tâm hẳn. Cậu Iwaki sắp rút hẳn nên sắp tới chắc có chị Furukura, chị Izumi, Sugawara và anh Shiraha nhân viên mới, 4 người đảm nhiệm ca ngày thôi, nhờ mọi người nhé! Còn tôi sẽ chỉ làm ca đêm thêm một thời gian nữa…”

Tông giọng hoàn toàn khác nhau nhưng cả cửa hàng trưởng và chị Izumi đều có tật kéo dài cuối câu. Cửa hàng trưởng vào sau chị Izumi nên chắc bị nhiễm của chị, hoặc do ảnh hưởng cách nói của cửa hàng trưởng, chị Izumi càng kéo dài cuối câu ra hơn. Vừa nghĩ vậy tôi vừa trả lời bằng kiểu nói của Sugawara.

“Vâng, không sao! Hy vọng sớm có thêm người mới!”

“Ừm. Tôi cũng đang tuyển và nhờ cô bé nhân viên làm ca đêm hỏi xem có bạn bè muốn làm không. Chị Furukura làm ca ngày 5 buổi 1 tuần như thế đỡ cho tôi lắm…”

Cửa hàng tiện ích thiếu người làm cũng có cái hay: “Ta vẫn sẽ là nhân viên của cửa hàng bất luận thế nào”. So với chị Izumi hay Sugawara tôi chẳng phải nhân viên xuất sắc gì nhưng khoản hằng ngày đi làm đúng giờ, không nghỉ buổi nào thì không thua kém ai nên cũng được coi là “hàng quý”.

Đúng lúc đó có giọng nói rụt rè từ phía cửa “Xin lỗi…”

“À, Shiraha đấy à? Vào đi vào đi! Tôi không nhắc anh đi làm trước 30 phút sao? Anh đến muộn rồi đấy…!”

Cánh cửa khẽ mở sau câu nói của cửa hàng trưởng, một người đàn ông cỡ hơn lm80, dáng lòng khòng như cái mắc áo bằng dây thép khúm núm bước vào.

Bản thân đã giống mắc áo vậy mà anh ta còn đeo cặp kính trông như sợi dây thép bám lấy mặt. Áo trắng, quần đen đúng quy định của cửa hàng nhưng vì gầy quá nên trông áo rộng quá cỡ, cổ tay thì lòi ra, phần bụng lại nhăn nhúm một đống rất bất thường.

Hơi giật mình trước vóc người chỉ có da bọc xương của Shiraha nhưng tôi cũng kịp cúi đầu chào.

“Xin chào! Tôi là Furukura, làm ca ngày. Mong anh giúp đỡ!”

Kiểu nói này hình như hơi giống cửa hàng trưởng. Mặt Shiraha rúm ró trước giọng nói sang sảng của tôi, miệng lúng búng: “Vâng…”

“Kìa anh Shiraha, cũng chào lại đi chứ. Ấn tượng ban đầu rất quan trọng đấy, anh chào hỏi cho cẩn thận vào!”

“Vâng… chào chị…”

Shiraha nói lí nhí.

“Hôm nay anh đã kết thúc đợt đào tạo và chính thức trở thành nhân viên ca ngày rồi đấy! Tôi mới hướng dẫn anh cách dùng máy tính tiền, dọn dẹp và làm đồ ăn nhanh cơ bản thôi, vẫn còn phải học nhiều lắm… Chị Furukura đây là nhân viên từ hồi khai trương cửa hàng! Có gì anh cứ hỏi chị ấy!”

“Vâng…”

“Mười tám năm rồi đấy! Haha, choáng không Shiraha? Đại sư tỉ nhỉ!?”

“Dạ?” Shiraha tỏ vẻ khó hiểu trước câu nói của cửa hàng trưởng. Đôi mắt trũng càng lõm sâu hơn.

Tôi đang nghĩ phải làm sao với tình huống khó xử này thì cánh cửa bật tung, Sugawara xuất hiện.

“Chào mọi người!”

Bước vào phòng nhân viên với hộp đàn đeo sau lưng, nhận ra sự có mặt của Shiraha, Sugawara liền cất giọng chào cởi mở.

“À, lính mới hả…? Mong anh giúp đỡ nhé!”

Tôi thấy giọng của Sugawara càng ngày càng to hơn kể từ khi có cửa hàng trưởng thứ tám. Đang nghĩ cũng hơi rờn rợn thì cả Sugawara và Shiraha đã chuẩn bị xong từ lúc nào.

“Nào, hôm nay tôi làm giao ban nhé…”

Cửa hàng trưởng nói.

“Trước tiên là những mục cần chú ý hôm nay! Trước hết, anh Shiraha đã xong đợt đào tạo và từ ngày hôm nay sẽ làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều! Anh Shiraha, cố gắng nói to lên… có gì không hiểu thì cứ hỏi hai người đây! Cả hai đều là nhân viên kỳ cựu đấy… Giờ cao điểm buổi trưa anh cũng thử đứng tính tiền luôn nhé…!”

“À, vâng…”

Shiraha gật đầu.

“Ngoài ra hôm nay có bán giảm giá xúc xích nên nhớ chuẩn bị thật nhiều! Mục tiêu là 100 cây! Đợt giảm giá hôm trước bán được 83 cây nên bữa nay chắc chắn bán được đấy! Làm thật nhiều luôn cũng được… Chị Furukura để ý nhé!”

“Vâng!”

Tôi trả lời to rõ ràng.

“Cảm nhận nhiệt độ của cơ thể rất quan trọng khi bán hàng. Nhiệt độ chênh nhiều so với hôm qua nên hôm nay đồ uống lạnh sẽ bán chạy, để ý thấy nước uống ít đi là phải thêm vào ngay! Hôm nay sẽ chủ yếu rao giảm giá xúc xích và món tráng miệng flan xoài mới ra nhé!”

“Rõ ạ!”

Sugawara cũng phấn chấn trả lời.

“Nội dung cần chú ý chỉ có vậy, tiếp theo cùng nhau đọc to sáu câu tiếp khách và khẩu hiệu. Nào, nói theo tôi!” Chúng tôi lặp lại những câu nói to, rõ ràng của cửa hàng trưởng.

“Chúng tôi xin phục vụ khách hàng một cách tốt nhất, quyết tâm trở thành cửa hàng được khách hàng trong vùng tin yêu và lựa chọn!”

“Chúng tôi xin phục vụ khách hàng một cách tốt nhất, quyết tâm trở thành cửa hàng được khách hàng trong vùng tin yêu và lựa chọn!”

“Kính chào quý khách!”

“Kính chào quý khách!”

“Vâng thưa quý khách!”

“Vâng thưa quý khách!”

“Xin Cảm ơn quý khách!”

“Xin Cảm ơn quý khách!”

Cả ba cùng đồng thanh. Đang nghĩ giao ban có cửa hàng trưởng nghiêm túc hơn hẳn thì tôi nghe Shiraha lầm bầm.

“… Cứ như là giáo phái nhỉ.”

Phải rồi, lòng tôi thầm trả lời theo phản xạ.

Bây giờ chúng tôi sẽ hóa thân thành “nhân viên”, những sinh vật tồn tại vì cửa hàng tiện ích này. Shiraha vẫn chưa quen nên chỉ mấp máy miệng chứ không nói thành tiếng.

“Giao ban kết thúc! Hôm nay mọi người cùng cố gắng nhé!”

“Vâng!” Tôi và Sugawara đáp lời.

“Vậy có gì không hiểu anh cứ hỏi tự nhiên nhé!”

Tôi vừa nói thì Shiraha cười nhạt.

“Hơ, không hiểu? Công việc ở cái cửa hàng tiện ích này á?”

Shiraha cười bằng mũi nên ở đó phát ra tiếng phì phì sau mỗi nhịp cười, tôi nhìn thấy cả nước mũi đóng màng dưới cánh mũi anh ta.

Hóa ra dưới lớp da khô quắt như giấy của Shiraha cũng có nước như một lớp màng, tôi đang phân tâm bởi sợ lớp màng sẽ vỡ thì Shiraha nói nhanh và nhỏ.

“Chắc không có gì đâu. Tôi hiểu hết rồi.”

“Ồ, hay anh từng làm công việc này rồi chăng?”

“Ơ? À không.” Shiraha lí nhí trả lời câu hỏi của Sugawara.

“Thôi thôi, vẫn còn nhiều điều phải học lắm đấy…! Chị Furukura, bắt đầu từ bày hàng nhé, nhờ chị hướng dẫn anh Shiraha! Tôi phải về ngủ đã!” Cửa hàng trưởng nói.

“Vâng!”

“Em ra quầy tính tiền ạ!” Sugawara chạy đi luôn.

Còn tôi dắt Shiraha đến quầy đồ uống đóng hộp, nói với anh ta bằng giọng bắt chước từ Sugawara.

“Nào, trước tiên anh bày hàng đi! Đồ uống đóng hộp bán chạy vào buổi sáng nên phải bày thật đẹp. Vừa bày hàng vừa kiểm tra xem bảng giá đã gắn chưa nhé! Làm việc nhưng cũng đừng quên rao hàng và chào khách. Nếu có khách muốn lấy hàng thì phải đứng gọn sang một bên để không làm vướng khách!”

“Vâng, vâng.”

Shiraha trả lời uể oải và bắt đầu bày đồ uống.

“Tôi sẽ chỉ cả cách dọn dẹp vệ sinh nữa nên anh làm xong thì gọi tôi nhé!”

Anh ta không nói gì mà chỉ im lặng tiếp tục công việc.

Đứng ở quầy tính tiền một lúc, qua giờ cao điểm buổi sáng tôi đi ngó xem tình hình ra sao thì không thấy Shiraha đâu. Đồ uống thì xếp lộn xộn, chỗ xếp nước cam lại có lẫn hộp sữa tươi.

Đi tìm thì bắt gặp anh ta đang đọc quy định trong phòng nhân viên với vẻ uể oải.

“Sao vậy? Có chỗ nào anh không hiểu à?”

Shiraha vừa lật lật quyển quy định vừa nói với giọng kẻ cả.

“Trời, quy định của những cửa hàng theo chuỗi kiểu này đều trật lất, hay đúng hơn là chả ra làm sao. Tôi nghĩ phải làm tốt cái này trước thì công ty mới cải thiện được.”

“Shiraha, anh vẫn chưa bày hàng xong à?”

“Đâu, xong rồi mà?”

Shiraha không chịu rời mắt khỏi quyển hướng dẫn nên tôi đến gần và nói rành rọt.

“Anh Shiraha, bây giờ cần bày hàng chứ không phải lúc đọc quy định. Bày hàng và rao hàng là cơ bản của cơ bản. Anh không hiểu thì để tôi làm cùng!”

Tôi dắt Shiraha đang khó chịu quay lại quầy đồ uống đóng hộp, vừa giải thích cho anh ta hiểu, vừa luôn tay xếp lại hàng cho thật đẹp mắt.

“Anh phải bày hàng quay mặt về phía khách như thế này này! Còn chỗ để thì anh không được tự ý thay đổi, đã quy định chỗ này để nước rau củ, chỗ này để sữa đậu nành rồi…”

“Công việc này không hợp với bản năng của đàn ông chút nào!” Shiraha lẩm bẩm. “Từ thời Jomon* đã vậy rồi. Đàn ông đi săn bắt, đàn bà ở nhà hái lượm đợi chồng về. Công việc này xét theo cấu tạo não bộ chỉ hợp với phụ nữ thôi.”

“Anh Shiraha! Giờ là thời hiện đại! Đã là nhân viên cửa hàng thì nam hay nữ đều như nhau thôi! À, ở phòng nhân viên có hàng dự trữ, để tôi chỉ anh cách sắp đồ ở đó luôn thể!”

Tôi lôi đồ uống từ trong kho ra, chỉ cho Shiraha cách sắp xếp rồi nhanh chóng quay lại công việc của mình.

Lúc tôi bung xúc xích ra quầy thì thấy Sugawara đang vừa cho thêm cà phê vào máy vừa cau mày nói. “Anh ta bị làm sao thì phải? Vừa đào tạo xong, hôm nay coi như là ngày làm việc đầu tiên đúng không? Vẫn còn chưa tính tiền cho khách ra hồn mà đã bảo em để cho anh ta làm đơn hàng đấy!”

“Vậy sao?”

Tôi còn đang nghĩ cách thức đâu quan trọng miễn sao có hứng thú làm là được thì Sugawara cười, hai gò má tròn đầy.

“Chị Furukura chả bao giờ cáu nhỉ!”

“Thế á?”

“Không, ý em là chị tài thật đấy. Em thì chịu với kiểu người đó, nổi đóa lên ngay ý. Nhưng chị Furukura chỉ nổi cáu theo em và chị Izumi thôi chứ cơ bản là chưa bao giờ thấy chị phàn nàn câu nào. Em chưa thấy chị nổi cáu với nhân viên mới bao giờ.”

Tôi giật thót.

Cảm giác như vừa bị nói chị là đồ dỏm, tôi vội vàng chỉnh lại nét mặt.

“Làm gì có chuyện đó chứ, chị không thể hiện ra mặt thôi!”

“Ui… thế ạ? Bị chị mắng chắc em sốc lắm đấy…!”

Sugawara cười khanh khách. Trước mặt Sugawara đang vui vẻ, tôi cẩn thận gạn lọc từng lời, tiếp tục vận động cơ mặt.

Có tiếng đặt giỏ ở quầy tính tiền, tôi quay nhanh lại thì thấy vị khách nữ quen đang chống gậy đứng đợi.

“Xin chào quý khách!”

Bắt đầu thoăn thoắt quét mã hàng thì vị khách nheo mắt nói.

“Ở đây chẳng thay đổi gì nhỉ.”

Tôi im lặng trong giây lát rồi trả lời.

“Dạ vâng!”

Cửa hàng trưởng, nhân viên, đôi đũa, cái thìa, đồng phục, tiền xu, hay chai sữa vừa mới qua máy quét, trứng gà, cả cái túi nylon đựng đống đồ này nữa, những thứ có từ khi mới mở tiệm hầu hết đều không còn ở đây. Cửa hàng vẫn luôn có những thứ ấy, chỉ là chúng đã dần được thay bằng những loại mới.

Có thể như vậy là “không thay đổi” chăng. Tôi vừa nghĩ vừa nói bằng giọng dõng dạc với vị khách nữ.

“Hết 390 yên ạ!”