← Quay lại trang sách

Chương 8

Thứ Sáu, ngày nghỉ làm, tôi đến nhà em gái đang sống ở Yokohama.

Em tôi sống trong chung cư mới xây nằm trước nhà ga khu dân cư mới. Chồng nó làm ở công ty điện lực, lúc nào cũng đêm khuya mới về.

Căn hộ không rộng lắm nhưng mới và đẹp, thiết kế hợp lý, tiện dụng.

“Chị vào đi. Yutaro vừa mới ngủ.”

Tôi bảo “Chị vào nhé!” rồi khẽ bước vào trong. Đây là lần đầu tiên tôi tới nhà em gái kể từ khi em sinh con.

“Nuôi con thế nào, mệt không?”

“Cũng mệt nhưng em quen quen rồi. Buổi đêm cũng ngủ được nên ổn chị ạ.”

Cháu tôi trông như một sinh vật hoàn toàn khác với lúc tôi nhìn qua khung cửa kính bệnh viện, cơ thể căng tròn trông giống con người hơn, tóc cũng mọc dày hơn.

Tôi uống trà đen, còn em gái uống hồng trà Nam Phi không caffein, rồi cùng nhấm nháp bánh tôi mang đến.

“Ngon quá. Có Yutaro em không ra ngoài được mấy nên cũng chẳng được ăn những thứ như thế này.”

“Ừ…”

“Được chị mua cho đồ ăn thế này em lại nhớ hồi nhỏ.”

Em gái tôi cười ngượng nghịu.

Em bé ngủ say, ấn ngón tay trỏ vào má có cảm giác mềm mại kỳ lạ như thể đang xoa lên bọc mụn nước.

“Nhìn Yutaro em có cảm giác như là động vật ấy.”

Em gái tôi vui vẻ nói. Thằng bé yếu, hay sốt nên em gái tôi lúc nào cũng phải kè kè ở bên. Dù biết trẻ con như vậy là bình thường nhưng hễ thằng bé sốt là nó lại cuống hết cả lên.

“Chị dạo này sao rồi? Công việc vẫn ổn chứ?”

“Ừ. Chị vẫn làm hăng lắm. À phải rồi, dạo trước chị có về nhà gặp hội Miho đấy!”

“Ui lại nữa à? Thích thế. Thế chị cũng phải tới chơi với cháu mình nhiều hơn chứ.”

Em gái tôi cười, còn tôi thấy con của Miho hay cháu tôi đều như nhau cả, nên chẳng hiểu được lý do sao phải đến thăm cháu nhiều hơn. Chắc em bé này cần được quan tâm hơn chăng? Với tôi chúng cũng như mèo hoang, tuy nhìn có khác đôi chút nhưng đều thuộc cùng một loài động vật có tên “em bé” mà thôi.

“À phải rồi. Asami, em có lý do gì hay hơn không? Dạo này cứ nói mỗi lý do sức khỏe yếu lại thành ra bị nghi ngờ.”

“… Ừm, để em nghĩ nhé. Chị đang trong thời gian trị liệu nên viện cớ người yếu cũng có phải nói dối hay ngụy biện đâu. Cứ đường đường chính chính mà nói.”

“Nhưng những người tự cho họ là bình thường lại nghĩ chị kỳ quặc, rồi cứ bới lông tìm vết mà hỏi ấy. Chị muốn tránh rắc rối đó nên có lý do nào khác thì đỡ hơn.”

Ai cũng nghĩ mình có quyền nhảy bổ vào những chuyện họ cho là bất bình thường và tìm hiểu nguyên nhân. Với tôi điều đó thật phiền toái, ngạo mạn và phát ngán. Thấy phiền quá nên từng có lúc tôi muốn phang cho một xẻng để họ dừng lại giống như hồi tiểu học vậy.

Nhớ ra mình tùng vô tư tâm sự với em gái làm nó suýt khóc nên tôi im lặng.

Tôi không muốn làm đứa em gái thân thiết từ tấm bé phải buồn nên đổi chủ đề vui vẻ hon: “À, nói mới nhớ lâu lâu gặp lại Yukari nó bảo chị trông khác đấy!”

“Ừm, đúng là chị có khác so với trước mà.”

“Thật á? Nhưng em cũng khác đấy. Thấy người lớn hơn ngày xưa.”

“Cái gì? Em người lớn từ lâu rồi!”

Em gái tôi cười tít mắt, cách nói chuyện của nó nhẹ nhàng hơn trước, trang phục cũng đơn điệu hơn. Tôi nghĩ giờ xung quanh em chắc có nhiều người giống như vậy.

Thằng bé con khóc. Em gái tôi vội vàng dỗ dành cho nó nín.

Tôi vừa nhìn con dao nhỏ dùng để cắt bánh đặt trên bàn vừa nghĩ, muốn thằng nhỏ trật tự thì rất đơn giản thôi, vậy mà em tôi vất vả quá. Em gái tôi vẫn đang cố ôm chặt con vào lòng. Tôi vừa nhìn vừa quệt kem dính trên miệng.