Chương 11
Bỗng dưng muốn nghe thấy những âm thanh trong cửa hàng tiện ích nên trên đường từ nhà Miho về, tôi quyết định ghé vào cửa hàng.
“Ồ, có chuyện gì vậy cô Furukura?”
Cô bé nữ sinh cấp ba làm ca tối đang dọn dẹp mỉm cười khi nhận ra tôi.
“Hôm nay cô nghỉ cơ mà?”
“Ừ, cô vừa về qua nhà bố mẹ nhưng định đến nhập nốt số lượng hàng cần đặt…”
“Ồ… Cô chăm chỉ thật đấy!”
Cửa hàng trưởng đến sớm đã ngồi trong phòng nhân viên.
“Cửa hàng trưởng đến chuẩn bị làm ca đêm ạ?”
“Ồ, chị Furukura, có chuyện gì vậy?”
“À, tôi xong việc sớm, đi ngang qua đây nên định vào nhập nốt số lượng hàng cần đặt…”
“À, hàng bánh kẹo phải không? Lúc nãy tôi nhập rồi nhưng chị cứ sửa lại cũng được.”
“Cảm ơn cửa hàng trưởng.”
Cửa hàng trưởng sắc mặt hơi kém, không biết có phải do thiếu ngủ.
Tôi thao tác trên máy tính để đặt hàng.
“Ca đêm thế nào ạ? Liệu có tuyển thêm được người không?”
“Ôi… chán lắm… Có một người đến phỏng vấn nhưng tôi loại luôn rồi. Sau vụ Shiraha, tôi muốn tuyển ai làm được việc chút.”
Cửa hàng trưởng hay dùng từ “được việc” nên tôi lại nghĩ không biết mình có được việc hay không. Có lẽ tôi đang làm việc để mong thành một công cụ “được việc”.
“Người đó thế nào ạ?”
“Ừm… Người thì tốt đấy. Nhưng có tuổi rồi. Đã nghỉ hưu, vì đau lưng nên mới nghỉ chỗ làm trước. Nên nếu làm ở cửa hàng mình thì bác ấy cũng muốn được nghỉ những lúc lưng đau. Nếu biết trước thì còn xoay được chứ nghỉ đột xuất thì chẳng thà tôi vẫn làm ca đêm còn hơn.”
“Ra thế.”
Công việc lao động chân tay nếu sức khỏe yếu thì coi như “phế phẩm”. Có chăm chỉ, cố gắng đến mấy mà cơ thể già nua, thì chắc tôi cũng thành phế phẩm ở cửa hàng này.
“À chị Furukura này, Chủ nhật này chị làm buổi chiều được không? Sugawara vướng buổi biểu diễn…”
“Vâng, tôi làm được.”
“Thật hả? Ôi may quá!”
Bây giờ tôi vẫn là dụng cụ “được việc”. Mang trong lòng sự yên tâm lẫn bất an, tôi mỉm cười, nói kiểu của Sugawara: “Có gì đâu, tôi cũng muốn kiếm thêm nên còn mừng ấy chứ…”