Chương 12
Tôi tình cờ nhận ra Shiraha đang ở ngoài cửa hàng.
Buổi đêm trong góc khu phố văn phòng vắng tanh bỗng lù lù một bóng người khiến tôi nhớ ra trò nhân bóng hay chơi hồi nhỏ, phải đưa tay dụi dụi mắt. Đến gần hơn thì hóa ra là Shiraha đang luống cuống khom lưng cố giấu mình vào góc tòa nhà.
Có vẻ anh ta đang canh me vị khách nữ mà mình muốn biết địa chỉ nhà. Tôi nhớ cửa hàng trưởng từng nói có cô gái trên đường tan sở về nhà luôn ghé cửa hàng mua trái cây sấy nên anh ta cứ luẩn quẩn trong phòng nhân viên tới tận giờ đó.
“Anh Shiraha, lần này tôi gọi cảnh sát thật đấy!”
Tôi vòng ra sau lưng để không bị phát hiện rồi lên tiếng. Shiraha giật mình run rẩy quay lại, khi nhận ra tôi anh ta lại cau mặt.
“Giời ạ… Ra là cô Furukura đấy à.”
“Anh đang rình phải không? Gây phiền hà cho khách là điều tối kỵ của nhân viên.”
“Tôi có phải nhân viên của cửa hàng nữa đâu!”
“Nhưng tôi là nhân viên nên không thể bỏ qua được. Cửa hàng trưởng cũng cảnh cáo nghiêm khắc anh rồi đúng không? Anh ấy đang ở đây để tôi gọi ra nhé?”
Shiraha đứng thẳng lưng nhìn tôi ra vẻ cứng rắn.
“Cái tên làm thuê mạt hạng ấy thì làm được gì chứ. Mà tôi cũng chẳng thấy việc mình làm có gì sai. Thấy người con gái vừa mắt thì muốn biến thành của mình thôi. Điều này là truyền thống nam nữ từ xa xưa rồi còn gì.”
“Anh Shiraha, ngày trước anh từng nói người đàn ông giỏi giang sẽ có được người phụ nữ của mình đúng không? Anh đang mâu thuẫn với chính mình đấy!”
“Đúng là giờ tôi không làm việc nhưng tôi có tầm nhìn. Chỉ cần khởi nghiệp là bọn con gái sẽ bám theo cả đàn.”
“Thế thì trước tiên anh phải được như thế đã rồi sau đó chọn lấy một cô trong đám ấy, vậy mới đúng trình tự chứ?”
Shiraha cúi gằm mặt ngượng nghịu, nói một câu không ăn nhập gì, “Chỉ là mọi người chưa nhận thấy thôi. Giờ có khác gì thời Jomon đâu. Vốn dĩ chúng ta cũng là động vật cả. Nói thẳng ra thì thế giới này bị lỗi. Tại thế giới không hoàn thiện nên tôi mới bị đối xử thiếu công bằng.”
Tôi nghĩ có lẽ đúng thế và cũng không thể hình dung ra thế giới hoàn thiện sẽ như thế nào. Tôi càng không hiểu cái gọi là “thế giới” rốt cuộc là gì. Thậm chí tôi có cảm giác nó chỉ là giả tưởng.
Shiraha nhìn tôi đang im lặng, đột nhiên anh ta ôm lấy mặt. Tưởng anh ta sắp hắt hơi thì từ kẽ tay rớt xuống giọt nước, tôi nhận ra hình như anh ta khóc. Khách hàng nhìn thấy cảnh này thì không hay lắm nên tôi bảo: “Thôi, vào đâu ngồi đi.” Tôi kéo tay Shiraha đi tới quán ăn gần đó.