Chương 16
Từ lúc nuôi Shiraha, công việc của tôi ở cửa hàng lại càng thuận lợi hơn. Tuy nhiên phải tốn thêm tiền ăn cho cả anh ta. Nghĩ cần xin làm thêm cả thứ Sáu và Chủ nhật trước giờ vẫn là ngày nghỉ khiến cơ thể tôi làm việc hăng hơn.
Dọn rác bên ngoài rồi đi vào phòng nhân viên, đúng lúc cửa hàng trưởng vừa xong ca đêm đang ngồi lên lịch làm, tôi bèn lên tiếng.
“Cửa hàng trưởng này, thứ Sáu và Chủ nhật đã đủ người chưa ạ? Tôi muốn kiếm thêm nên nếu có thể đi làm cả những ngày đó thì tốt quá.”
“Sao vậy chị Furukura? Đáng nể thật đấy! Quá chăm chỉ! Nhưng một tuần phải nghỉ một ngày không thì phạm luật mất. Hay chị làm ở cửa hàng khác đi? Cửa hàng nào cũng thiếu người nên chắc sẽ mừng lắm!”
“Thế thì tốt quá!”
“Đừng cố quá đấy. À, phiếu lương tháng này đây.”
Nhận phiếu lương từ tay cửa hàng trưởng, tôi bỏ vào trong túi, đột nhiên nghe tiếng cửa hàng trưởng thở dài: “Haizz… phải gọi cho cả Shiraha nữa. Anh ta còn để lại đầy tư trang đồ dùng kia kìa mà có liên lạc được đâu…”
“Ủa, điện thoại không liên lạc được sao?”
“Có thấy chuông kêu mà không bắt máy. Anh ta tệ chính ở điểm ấy. Đã nói không được mang đồ cá nhân đến thế mà vẫn chất đống trong tủ.”
“Hay để tôi mang đi cho?”
Ngày mai sẽ có một cậu nhân viên mới vào làm ca đêm. Tôi buột miệng vì sợ hết tủ trống.
“Sao cơ? Chị nói mang đi là mang đến nhà Shiraha á? Trời đất, chị Furukura vẫn liên lạc với anh ta sao?”
Cửa hàng trưởng ngạc nhiên hỏi, tôi gật đầu nhưng bụng nghĩ “thôi chết”.
“Cô muốn nói gì về tôi với người tôi không quen biết cũng được nhưng đừng để lộ với người ở cửa hàng đấy.” Shiraha đã yêu cầu vậy.
“Tôi muốn trốn khỏi tất cả những người biết tôi. Tôi chẳng làm gì ảnh hưởng tới ai mà mọi người cứ ngang nhiên can thiệp vào cuộc đời tôi. Tôi chỉ muốn được yên thân thôi.”
Tôi đang nhớ lại những lời Shiraha nói như độc thoại thì có tiếng chuông cửa tự động phát ra từ máy camera.
Quay ra nhìn màn hình camera an ninh tôi thấy một nhóm khách nam vừa vào cửa hàng. Bên trong cửa hàng đột nhiên trở nên náo nhiệt, thấy chỉ có cậu Toàn, nhân viên mới vào tuần trước, đứng ở quầy tính tiền, tôi toan chạy vội ra.
“Sao vậy sao vậy? Sao phải chạy trốn thế?”
Cửa hàng trưởng vui vẻ kêu lên, tôi chỉ tay vào màn hình camera an ninh nói: “Quầy tính tiền sắp đông kìa!” rồi chạy luôn ra ngoài.
Lúc ra tới quầy thì đã có khoảng ba khách xếp hàng, Toàn đang thao tác tính tiền trông khá bối rối.
“À, cái này là…”
Hình như cậu ấy đang lúng túng trong việc xử lý phiếu mua hàng. Tôi vừa nhanh tay làm vừa chỉ: “Cái này là phiếu mua hàng có thể trả lại tiền thừa đấy. Nhớ đưa lại tiền thừa cho khách!” rồi bản thân cũng quay qua một máy tính tiền khác.
“Xin lỗi để quý khách phải đợi! Xin mời tính tiền ở bên này ạ!”
Vị khách nam trông có vẻ hơi khó chịu vì phải đợi lâu bước tới quầy.
“Cái cậu kia là người mới đấy à? Đang vội thì chớ.”
Ông ta nói kiểu bực bội nên tôi cúi đầu: “Rất xin lỗi quý khách ạ!”
Toàn vẫn chưa quen việc nên bình thường phải có chị Izumi đứng cạnh trông. Nhưng hình như chị Izumi đang tập trung đặt hàng đồ uống đóng hộp nên không nhận ra quầy tính tiền đông lên.
Cuối cùng quầy cũng vãn, thấy chưa bày món gà xiên chiên giòn, hàng giảm giá của hôm nay, tôi quáng quàng chạy đến tủ trữ đông trong phòng nhân viên.