Chương 15
Để Shiraha ở lại nhà mình mà tôi cứ có cảm giác như đang cho kẻ lừa đảo ở nhờ, nhưng những điều anh ta nói cũng khá đúng.
Anh ta ở cùng có khi lại hay. Và tôi không mất thời gian để nhận ra điều này.
Sau em gái, lần thứ hai tôi kể về Shiraha là lúc tụ tập ở nhà Miho. Lúc mọi người quây quần ăn bánh kem, tôi nhắc đến việc Shiraha đang sống ở nhà mình không chút ngại ngần.
Vẻ mừng rỡ thái quá của các bạn khiến tôi nghĩ không biết đầu óc họ có tỉnh táo không nữa.
“Ôi, gì cơ, từ lúc nào!? Từ lúc nào vậy!?”
“Anh ta là người thế nào?”
“Tốt rồi…! Làm tớ lo không biết Keiko sẽ ra sao nữa… thật tốt quá rồi!!”
Lấy làm lạ trước đà phản ứng của mọi người, tôi chỉ nói “cảm ơn”.
“Này này, công việc thì sao? Anh ấy làm việc gì?”
“Chẳng làm gì cả. Anh ấy nói muốn khởi nghiệp nhưng có vẻ chỉ nói miệng vậy thôi. Toàn thấy quanh quẩn ở nhà.”
Mọi người thay đổi sắc mặt, nhoài người ra hỏi chuyện của tôi.
“Kiểu đàn ông vậy có đấy… Nhưng càng người như thế lại càng chăm chỉ, hiền lành, có sức hút nữa chứ. Tớ thì không biết thế nào nhưng có cô bạn tớ cũng thích kiểu người đó lắm.”
“Bạn tớ cũng vậy, để trả thù vì bị phản bội, cô ấy lao vào một ông ăn bám. Chịu đỡ việc nhà thì còn gọi là ông chồng nội trợ, đằng này chẳng động chân tay gì luôn. Nhưng đến khi bạn tớ có bầu thì người kia thay đổi hẳn, bây giờ hạnh phúc lắm!”
“Phải phải, với loại ấy có bầu là thượng sách!”
Mọi người phấn khởi hơn lúc tôi nói chưa từng yêu ai và tán chuyện bằng thứ giọng như biết cả rồi. Họ đã đôi lúc tỏ ra khó hiểu với việc tôi chưa có kinh nghiệm tình trường lẫn giường chiếu, hay chưa từng đi phỏng vấn xin việc, nhưng giờ đây khi cho Shiraha ở cùng thì họ nói cứ như thấy rõ cả tương lai của tôi vậy.
Nghe họ xôn xao bàn chuyện của tôi và Shiraha mà tôi như đang được nghe chuyện của ai đó. Mọi người tự dựng nên câu chuyện, ở đó chỉ có nhân vật là trùng tên với tôi và Shiraha chứ nội dung chẳng liên quan gì.
Mấy lần định nói chen vào nhưng tất cả cứ rôm rả nào là “Thôi thôi, đã bảo cậu nên nghe lời bọn tớ cảnh báo mà lại!”, “Đúng đúng, Keiko còn non nớt lắm, bọn tớ đây nghe đến phát chán về kiểu đàn ông đó rồi”, “Miho hồi trẻ cũng có một lần vậy rồi còn gì!” nên tôi đành ngồi im, ngoại trừ trả lời những thông tin được hỏi.
Lần đầu tiên các bạn nói chuyện như tôi đã thực sự thành người “cùng hội” với họ. Cảm giác như mọi người chào đón tôi về với phía bên ấy.
Vừa thấy đau lòng vì trước giờ bị coi là người của “phía bên kia”, tôi vừa gật gù lia lịa “Có lý!” bằng kiểu nói của Sugawara trước những điều mọi người đang liến thoắng.