Chương 18
Chuyện với Shiraha nhanh chóng lan khắp cửa hàng, mỗi lần gặp là cửa hàng trưởng lại nhai đi nhai lại câu: “Shiraha khỏe không!? Bao giờ thì nhậu được đây!?”
Tôi kính trọng cửa hàng trưởng thứ tám bởi sự nhiệt tình với công việc, còn tưởng người này là đồng chí tuyệt vời nhất, song giờ đây tôi thấy phát ngán chỉ vì lúc nào cũng một câu hai câu Shiraha.
Trước giờ mỗi lần chạm mặt, chúng tôi là nhân viên và cửa hàng trưởng, luôn thẳng thắn chia sẻ những câu chuyện có ý nghĩa, nào là dạo này ấm lên nên bánh kẹo sô cô la bán chậm, chung cư gần cửa hàng mới xây xong nên buổi chiều đông khách hơn, tuần tới có quảng cáo tăng cường cho sản phẩm mới nên chắc bán được đây. Vậy mà giờ có cảm giác trong mắt cửa hàng trưởng, tôi đã biến thành một con người giống cái hơn là một nhân viên.
“Chị Furukura, có vấn đề gì cứ tâm sự với tôi…!”
“Đúng đấy, đúng đấy, mà lần tới nhậu mình chị Furukura đến cũng được. Kể ra thêm cả Shiraha nữa thì càng hay…! Để tôi còn lên tinh thần cho nữa chứ…!”
Ngay đến cả Sugawara hay nói ghét Shiraha cũng đế vào: “Em cũng muốn gặp anh Shiraha! Chị bảo anh ấy đi!”
Hình như mọi người thỉnh thoảng vẫn uống với nhau, chỉ có tôi là không biết, cả chị Izumi bữa nào nhờ được chồng trông con cũng tới góp mặt.
“Chẹp, tôi muốn được một lần uống với chị Furukura lắm!”
Mọi người đều mong cơ hội lôi cổ được Shiraha tới bữa nhậu để sỉ vả cho anh ta một trận.
Bị mọi người “săn đón” kiểu này thì tôi cũng hiểu được tâm trạng “muốn ẩn mình” của Shiraha.
Cửa hàng trưởng còn lôi cả sơ yếu lý lịch của Shiraha đáng lẽ đã phải hủy lúc anh ta thôi việc ra, rồi cùng với chị Izumi bình phẩm: “Nhìn chỗ này này, bỏ dở đại học để vào trường trung cấp nghề nhưng rồi cũng thôi học ngay sau đó”, “Thời buổi này mà chỉ có mỗi cái chứng chỉ tiếng Anh sao? Ô vậy là không có cả bằng lái xe à?”
Mọi người sung sướng chuẩn bị tinh thần để sỉ vả Shiraha. Họ nói như thể đó là việc quan trọng đáng ưu tiên hơn cả việc giảm giá cơm nắm còn 100 yên, ra mắt loại xúc xích phô mai mới, hay phát coupon giảm giá toàn bộ đồ ăn nhanh vậy.
Điều đó giống như có tạp âm lẫn trong “âm thanh” của cửa hàng. Một thứ âm thanh khó chịu, lộn xộn, tựa như tất cả đang cùng hòa tấu một bản nhạc thì đột nhiên mỗi người lại lôi từ trong túi ra một nhạc cụ riêng và bắt đầu chơi.
Đáng sợ nhất lại là Toàn, nhân viên mới. Cậu ta hấp thụ toàn bộ cửa hàng, dần giống tất cả mọi người. Nếu là cửa hàng trước đây thì có lẽ không vấn đề gì nhưng Toàn lại phát triển thành một sinh vật hoàn toàn không giống với một “nhân viên”, chỉ vì mọi người đã thành ra như vậy.
Một cậu Toàn chăm chỉ đến thế mà giờ dừng tay làm xúc xích và nói: “Chồng chị, trước từng làm ở đây ạ…?”
Kiểu nói kéo dài cuối câu chắc nhiễm từ chị Izumi. Tôi đáp thật nhanh với Toàn.
“Không phải chồng. Mà hôm nay nóng nên đồ uống lạnh sẽ bán chạy đấy. Nước khoáng đóng chai nếu thấy còn ít thì bổ sung thêm ngay nhé, trong kho đã ướp lạnh sẵn thành từng thùng. Trà đóng hộp cũng bán được nên nhớ để ý liên tục chỗ bày hàng!”
“Chị Furukura ới , chị không đẻ coong hự ? Chị của em, lấy chồng, có hai coong rồi. Còn bé, dễ thương lám …”
Toàn không còn là một nhân viên nữa. Dù mặc cùng đồng phục và đang làm việc nhưng tôi có cảm giác mọi người không còn là nhân viên như trước đây nữa.
Chỉ có khách là vẫn đến cửa hàng và cần tới tôi như một “nhân viên”. Chỉ có khách hàng khiến tôi được tiếp tục là một nhân viên trong khi những người tôi vẫn nghĩ có cùng tế bào giống mình đang dần trở thành “con đực và con cái trong bộ tộc”.