← Quay lại trang sách

Chương 19

Em gái tôi tới nhà mắng Shiraha vào một ngày Chủ nhật, một tháng sau khi tôi gọi điện.

Con bé là đứa ôn hòa, hiền lành nhưng cứ khăng khăng “Em phải nói vì chị!” rồi cứ xồng xộc đến.

Tôi nói Shiraha ra ngoài nhưng anh ta bảo “Kệ, có sao đâu” rồi vẫn ở trong phòng. Thật bất ngờ vì anh ta vốn ghét bị mắng mỏ.

“Chồng em trông Yutaro cho rồi. Thỉnh thoảng cũng phải thế chứ.”

“Thế hả. Nhà hơi chật, em ngồi tạm.”

Lâu lâu mới gặp lại em gái không bế đứa bé nào, tôi thấy như nó để quên mất thứ gì đó.

“Cần gì em phải mất công tới thế này, cứ gọi là chị lại đến nhà chơi như mọi lần cơ mà.”

“Không sao, không sao, hôm nay em muốn nói chuyện thong thả với chị mà… Em không làm phiền đấy chứ?”

Con bé nhìn khắp phòng nói: “Chị, người ở cùng chị… không có nhà hả? Hay là ngại em…”

“Gì cơ? À không, có nhà mà.”

“Vậy sao? Anh ấy ở đâu ạ? Để em chào…!”

Tôi nói với em gái đang vội vàng đứng lên: “Không cần chào hỏi đâu. À… cũng tới giờ cho ăn rồi…” tiếp đó tôi cho cơm, khoai tây và bắp cải đã luộc chín trong nồi vào chậu rửa mặt để trong bếp rồi mang vào trong nhà tắm.

Shiraha đang ngồi trên tấm đệm trải kín bồn tắm để nghịch điện thoại, anh ta chỉ im lặng đón lấy khi tôi đưa thức ăn.

“Trong nhà tắm…? Anh ấy đang tắm hả?”

“Ừ, ở cùng phòng thì hơi chật nên chị để anh ấy ở đó.” Thấy em gái ngớ ra tôi liền giải thích cặn kẽ.

“Là thế này, em cũng thấy đấy nhà chị cũ quá rồi. Anh Shiraha còn bảo thà ra nhà tắm công cộng còn hơn tắm trong cái nhà tắm cũ rích này. Nên anh ta đưa chị chút tiền tắm và tiền ăn. Hơi phiền toái nhưng cho cái thứ đó ở trong nhà lại hóa hay. Mọi người rất mừng cho chị, lại còn chúc phúc nào là ‘tốt quá rồi’, ‘chúc mừng cậu’ nữa chứ. Họ tự hiểu và không còn can thiệp vào chuyên của chị nữa. Nên chị thấy cũng tiện.”

Em gái gật đầu như đã hiểu những lời giải thích cặn kẽ của tôi.

“À quên, chị có mua caramen bán thừa hôm qua đây. Ăn không?”

“Em không ngờ lại là thế này…”

Em tôi nói giọng run rẩy, tôi quay sang nhìn thì thấy nó đang khóc.

“Sao vậy!? À, để chị lấy khăn giấy!”

Đột nhiên tôi nói kiểu của Sugawara rồi đứng dậy thì em gái tôi mở miệng.

“Chị, đến khi nào thì chị mới khỏi chứ…?”

Nó không mắng tôi câu nào mà lấy tay ôm mặt.

“Em hết chịu nổi rồi… Làm gì thì chị mới bình thường được đây? Em phải chịu đựng tới bao giờ hả?”

“Ôi em đang phải chịu đựng sao? Nếu thế thì không cần cố đến thăm chị đâu!”

Tôi nói thẳng thì em gái vừa khóc vừa đứng dậy.

“Chị ơi, em xin chị, chị cùng em tới gặp bác sĩ tư vấn được không? Để họ chữa cho chị đi, chỉ còn cách đó thôi.”

“Hồi bé chị đã đi rồi mà có ăn thua gì đâu. Mà chị cũng không biết mình phải chữa cái gì nữa.”

“Từ hồi làm việc ở cửa hàng tiện ích chị lại càng lạ lùng hơn. Đến cách nói lúc ở nhà cũng sang sảng như đang ở cửa hàng vậy, nét mặt cũng kỳ cục lắm. Em xin chị hãy bình thường lại đi.”

Nó càng khóc to hơn. Tôi hỏi cô em gái còn đang sụt sùi.

“Thế chị nghỉ làm sẽ khỏi hả? Hay làm thì mới khỏi? Đuổi Shiraha ra khỏi nhà thì có khỏi không? Hay cho ở đây thì mới là khỏi? Đó, em nói đi, gì chị cũng theo hết. Nói cho rõ vào.”

“Thật không thể nào hiểu nổi…”

Em gái tôi khóc nấc lên không trả lời.

Nó không nói khiến tôi chẳng biết làm gì. Tôi bèn lấy caramen từ trong tủ lạnh ra vừa ăn vừa nhìn em gái khóc nhưng mãi nó vẫn không chịu nín.

Đúng lúc ấy có tiếng mở cửa nhà tắm. Giật mình quay lại thì Shiraha đã đứng đó.

“Xin lỗi, chẳng là chúng tôi đang cãi nhau. Thật xấu hổ quá. Chắc em thấy bất ngờ lắm nhỉ.”

Tôi điếng người nhìn Shiraha đột nhiên nói năng rất trơn tru.

“Tại tôi liên lạc với người yêu cũ qua Facebook. Rồi cùng đi nhậu. Thế nên Keiko mới nổi cáu bảo không thể ngủ chung giường nữa rồi nhốt tôi vào trong nhà tắm ấy mà.”

Em gái tôi nhìn chằm chằm vào Shiraha một lúc lâu như để gặm nhấm từng ý anh ta nói, sau đó thì vịn vào Shiraha đứng lên với vẻ mặt của một con chiên vừa gặp được đức cha tại nhà thờ.

“Ra là thế….! Phải thế chứ, phải thế chứ…”

“Nghe hôm nay có em gái cô ấy đến nên tôi trốn vì thấy ngại. Tôi sợ sẽ bị mắng.”

“Chứ còn gì nữa! Nghe chị nói anh không công ăn việc làm, lại đến ăn nhờ ở đậu, em cứ lo chị ấy bị gã đểu giả nào lừa… đã thế anh lại còn bắt cá hai tay nữa! Thật không chấp nhận nổi!”

Em gái tôi mắng Shiraha nhưng trông mừng hơn bao giờ hết.

Ra là vậy. Người ta chỉ mắng vì người nào đó “cùng bên” với mình. Cho nên em tôi mới vui khi có một người chị đầy vấn đề nhưng “cùng bên” hơn là một người chị không gây ra chuyện gì nhưng lại ở phía “bên kia”. Với em tôi, như thế mới là một thế giới bình thường, dễ hiểu.

“Anh Shiraha! Em thật sự rất giận đấy!”

Tôi thấy cách nói của em mình thay đổi chút ít so với trước đây. Không biết bây giờ xung quanh nó là những con người như thế nào. Có lẽ cách nói của nó giống những người đó.

“Tôi hiểu mà. Từ từ rồi tôi sẽ tìm việc, tất nhiên là cũng muốn nhanh nhanh đăng ký kết hôn nữa.”

“Cứ tình trạng này thì em không thể báo lại với bố mẹ đâu…!”

Chắc em ấy không chịu đựng được nữa. Chẳng ai mong tôi tiếp tục là một nhân viên bán hàng cả.

Đứa em gái từng vui mừng bao nhiêu khi tôi trở thành nhân viên bán hàng giờ đây lại bảo chị nó phải thôi làm cái công việc ấy đi mới là bình thường. Nó đã thôi khóc nhưng nước mũi vẫn sụt sùi rớt xuống. Nó cũng chẳng thèm lau mà vẫn tiếp tục nổi cáu với Shiraha bằng tâm trạng phấn chấn. Tôi cũng chẳng thể lau nước mũi cho nó, chỉ biết chăm chăm nhìn hai người, trên tay còn nguyên cốc caramen đang ăn dở.