Chương 24
Ngày hôm đó có buổi phỏng vấn xin việc đầu tiên của tôi. Shiraha đắc ý bảo dù là công việc phái cử nhưng người chỉ có kinh nghiệm làm bán thời gian 36 tuổi như tôi mà nhoi được vào tới vòng phỏng vấn thật là một kỳ tích. Đã gần một tháng kể từ ngày nghỉ việc ở cửa hàng tiện ích.
Tôi mặc bộ vest từ hơn chục năm trước, đã được giặt là ở tiệm, chỉnh trang lại đầu tóc.
Lâu rồi tôi mới lại ra khỏi nhà. Số tiền tích góp ít ỏi đã giảm đi đáng kể.
“Nào đi thôi Furukura!”
Shiraha bảo đưa tôi tới chỗ phỏng vấn. Còn phấn chấn nói sẽ đợi ở ngoài cho tới khi phỏng vấn xong.
Bên ngoài, trời đã chuyển hè.
Tôi lên tàu điện tới chỗ phỏng vấn. Cũng lâu rồi tôi không đi tàu.
“Đến hơi sớm nhỉ. Vẫn còn hơn 1 tiếng nữa.”
“Thế à.”
“À, tôi đi toa-let đã. Cô đợi ở đây nhé!”
Shiraha nói rồi bước đi. Gần đây chắc cũng có nhà vệ sinh công cộng nhưng Shiraha lại đi tới một cửa hàng tiện ích.
Tôi cũng đuổi theo Shiraha vừa bước vào cửa hàng để đi vệ sinh. Ngay khi cửa tự động mở ra là tiếng chuông báo quen thuộc.
“Xin chào quý khách!”
Cô bé đang đứng trong quầy tính tiền nhìn về phía tôi chào to.
Trong cửa hàng mọi người đang xếp hàng dài. Nhìn đồng hồ thì sắp 12 giờ rồi. Đúng giờ đông khách buổi trưa.
Trong quầy tính tiền chỉ có hai cô gái trẻ, một người đeo biển “thực tập”. Có hai máy tính tiền, cả hai đều tất bật thao tác ở mỗi máy.
Đây là khu văn phòng nên khách hầu hết là nam giới mặc vest và nữ giới có vẻ là dân văn phòng.
Đúng lúc đó, “tiếng nói” của cửa hàng chảy vào trong tôi.
Tất cả âm thanh trong cửa hàng rung lên đầy ý nghĩa. Rung động ấy trực tiếp nói với từng tế bào của tôi, vang lên như một giai điệu.
Theo bản năng hơn là động não, tôi hiểu được cửa hàng này đang cần gì.
Quay nhanh sang nhìn tủ giữ lạnh, đập vào mắt là tấm biển quảng cáo “Hôm nay giảm giá 30 yên toàn bộ mì Ý!”. Vậy mà mì Ý lại bị xếp lẫn với mì Nhật xào cùng bánh xèo kiểu Nhật nên không hề nổi bật chút nào.
Thấy không ổn, tôi liền chuyển mì Ý sang chỗ nổi bật hơn cạnh mì lạnh. Vị khách nữ nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, nhưng khi tôi ngẩng lên nhìn và nói “Xin mời quý khách!” thì cô yên tâm tôi là nhân viên mà với lấy món mì trứng cá tôi vừa xếp gọn gàng xong.
Vừa thở phào thì lần này quầy bán sô cô la lại đập vào mắt. Vội vàng lấy điện thoại ra để xem ngày. Hôm nay là thứ Ba, là ngày bán những mặt hàng mới. Tại sao tôi lại có thể quên mất ngày quan trọng nhất trong tuần với một nhân viên bán hàng được chứ.
Thấy sô cô la mới chỉ được xếp một hàng ở giá dưới cùng, tôi suýt thì thét lên. Sô cô la trắng sản xuất số lượng giới hạn, một mặt hàng làm mưa làm gió nửa năm trước vì liên tục cháy hàng lại bị xếp ở chỗ tầm thường thế này thì thật không thể chấp nhận được. Tôi nhanh tay sửa lại chỗ bày, xếp những bánh kẹo không bán chạy nhưng chiếm nhiều chỗ thành một hàng, bày sản phẩm mới thành ba hàng ở giá trên cùng, gắn bảng “sản phẩm mới!” đang kẹp ở chỗ bánh khác vào đó.
Cô bé đang gõ máy tính tiền nhìn tôi lấy làm lạ lắm. Có lẽ cô ấy nhận ra hành động của tôi nhưng khách đông nên không chạy ra được. Thấy vậy tôi bèn giơ thẻ đeo ở ngực lên rồi cất tiếng rao “Xin chào quý khách!” bằng giọng vừa phải để không làm phiền đến khách và cúi chào.
Nét mặt cô bé yên tâm hơn, cúi nhẹ chào tôi rồi lại tập trung vào tính tiền cho khách. Chắc cô bé nghĩ tôi là nhân viên của công ty mẹ. Bị lừa dễ thế này xem ra quản lý an ninh chưa được tốt. Nếu tôi là người xấu, lẻn vào phòng nhân viên, mở két hay trộm tiền thì không hiểu họ sẽ tính sao.
Tôi thu lại ánh nhìn, định bụng sẽ nhắc nhở họ sau thì bắt gặp hai khách nữ cầm món hàng tôi vừa mới xếp trên tay đầy phấn khích: “Ơ, đã bán sô cô la trắng rồi này!”
“Tớ vừa mới thấy trên quảng cáo hôm nay luôn! Ăn thử xem sao mới được!”
Cửa hàng 24 giờ không đơn giản chỉ là nơi khách mua những thứ cần thiết theo kiểu văn phòng mà phải là nơi tạo ra sự thú vị, niềm vui khi khách phát hiện ra món hàng yêu thích. Tôi vừa gật gù mãn nguyện vừa rảo nhanh bước quanh tiệm.
Hôm nay oi bức mà nước khoáng chưa được bổ sung. Trà lúa mạch loại bình 2 lít cũng bán chạy mà chỉ còn 1 bình, lại đặt ở chỗ khuất tầm mắt.
Tôi nghe thấy “tiếng nói” của cửa hàng. Hiểu rõ như lòng bàn tay cửa hàng cần gì, muốn như thế nào.
Khách xếp hàng đã vãn, cô bé đứng trong quầy thu ngân chạy về phía tôi.
“Oa, tuyệt quá! Như thể phép mầu vậy!”
Cô nhìn chỗ bán khoai tây chíp tôi vừa sắp xếp lại rồi nói.
“Hôm nay bọn em vắng mất một nhân viên làm thêm, lại không liên lạc được với cửa hàng trưởng nên bọn em đang bí quá. Vì có mỗi em và một bạn mới vào…”
“Vậy hả. Nhưng các em làm ở quầy tốt lắm, rất lễ phép. Lúc nào đỡ bận thì bổ sung thêm đồ uống lạnh nhé. Nóng rồi, kem que vị thanh bán rất chạy nên em xem thay đổi lại chỗ bán cho hợp lý. Với lại giá để đồ tạp hóa bụi quá. Em nên bỏ hàng xuống rồi lau chùi lại đi nhé.”
Nghe được “tiếng nói” của cửa hàng nên tôi không hãm lại. Cửa hàng muốn được như thế nào, cần gì, những điều này vang vọng trong tôi. Không phải tôi mà là cửa hàng đang nói. Tôi chỉ truyền đạt lại lời của cửa hàng mà thôi.
“Dạ vâng!”
Cô bé trả lời bằng giọng đầy tin tưởng.
“Còn nữa, cửa tự động dính nhiều vết vân tay quá. Nhìn thấy ngay nên em cũng nhớ lau luôn chỗ đó nhé. Với lại đông khách nữ nên nếu thêm nhiều chủng loại xúp miến ăn liền nữa thì càng tốt. Em nói lại với cửa hàng trưởng nhé. Còn…”
Đang truyền đạt lại “tiếng nói” của cửa hàng cho cô bé nhân viên thì có tiếng nạt nộ.
“Cô đang làm cái gì vậy!”
Shiraha đã ra khỏi toa-let từ khi nào và tóm lấy tay tôi mà quát.
“Thưa quý khách, có chuyện gì thế ạ?”
Tôi trả lời theo phản xạ thì bị quát thêm “Đừng có vớ vẩn!” rồi bị lôi xềnh xệch ra ngoài.
“Hừ, cô đang làm cái quái gì vậy!”
Tôi bèn nói với Shiraha đã lôi tôi ra tận đường mà quát.
“Tại tôi nghe thấy ‘tiếng nói’ của cửa hàng.”
Nghe lời tôi nói mà đôi mắt của Shiraha như đang nhìn thấy thứ gì kinh khủng lắm. Lớp da mỏng xanh rót bọc lấy khuôn mặt của Shiraha nhăn nhúm như thể bị vò lại.
Dẫu vậy tôi vẫn không khuất phục.
“Tiếng nói của cửa hàng vang lên trong tôi nên tôi không dừng được. Tôi sinh ra là để nghe thấy tiếng nói ấy.”
“Cái gì…”
Nét mặt Shiraha chuyển sang run sợ, tôi tấn công tiếp.
“Tôi đã hiểu ra rồi. Một khi là con người thì tôi phải là nhân viên cửa hàng tiện ích. Tôi không trốn chạy khỏi điều đó, dù có là một con người méo mó, dù không có ăn mà chết bờ chết bụi. Tất cả tế bào trong cơ thể tôi tồn tại là vì cửa hàng tiện ích.”
Shiraha im lặng, giữ nguyên khuôn mặt nhăn nhúm, tóm lấy cổ tay tôi toan kéo đi đến chỗ sắp phỏng vấn.
“Cô điên rồi. Thế giới không chấp nhận loại sinh vật như thế. Cô đang đi ngược lại quy định của bộ tộc đấy! Tất cả sẽ đàn áp cô và đời cô sẽ đơn độc một mình. Thay vì điều đó hãy làm việc vì tôi đây này. Như thế mọi người sẽ yên tâm hơn và chấp nhận. Đó mới là cách sống khiến tất cả hạnh phúc.”
“Tôi không đi với anh được. Tôi là động vật có tên nhân viên cửa hàng tiện ích . Tôi không thể làm trái với bản năng của mình.”
“Ai cho phép cô chứ!”
Tôi đứng thẳng người như lúc đọc khẩu hiệu, đối mặt trực diện với Shiraha.
“Không, kể cả không ai cho phép tôi cũng là nhân viên cửa hàng tiện ích. Nếu là con người, có anh Shiraha chắc sẽ tốt hơn, gia đình bạn bè cũng yên tâm, chấp nhận. Nhưng một động vật có tên nhân viên cửa hàng tiện ích như tôi thì hoàn toàn không cần tới anh.”
Thật phí phạm thời gian khi nói thế này. Tôi phải giữ gìn sức khỏe vì cửa hàng. Phải cải tạo lại toàn bộ cơ thể để hoạt động nhanh, chính xác hơn, để bổ sưng đồ uống, lau chùi sàn nhanh hơn, để tuân theo hoàn toàn “tiếng nói” của cửa hàng.
“Thật ghê tởm. Loại như cô không phải là người!”
Shiraha nói như sổ toẹt. Vừa nghĩ “thì tôi đã nói với anh khi nãy còn gì”, tôi gỡ mãi mới bỏ được tay Shiraha đang tóm lấy tay mình, ôm chặt tay dưới ngực.
Đôi bàn tay quý giá để trả tiền thừa cho khách, để gói đồ ăn nhanh. Giờ bị dính mồ hôi nhớp nháp của Shiraha khiến tôi thấy khó chịu, chỉ muốn rửa thật nhanh để không thất lễ với khách hàng.
“Chắc chắn cô sẽ phải hối hận, chắc chắn luôn!”
Shiraha quát lên rồi một mình quay lại phía ga. Tôi lôi điện thoại từ trong túi ra. Trước tiên phải báo với chỗ phỏng vấn không đến được vì mình là nhân viên cửa hàng 24 giờ, sau đó sẽ tìm một cửa hàng mới.
Tôi chợt ngắm nhìn dáng mình phản chiếu trên cửa kính cửa hàng vừa ra khỏi. Cứ nghĩ bàn tay này, đôi chân này tồn tại là vì cửa hàng, lần đầu tiên tôi thấy bản thân bên trong cửa lánh là một động vật có ý nghĩa.
“Kinh chào quý khách!”
Tôi nhớ lại khung cửa kính bệnh viện nơi gặp đứa cháu trai mới chào đời. Bên kia cửa kính tôi nghe thấy vọng lên giọng nói vui vẻ rất giống mình. Toàn bộ tế bào trong tôi đáp lại tiếng nhạc đang vang lên đằng sau cửa kính, tôi cảm nhận rõ chúng đang rần rật dưới làn da.
- end -