Chương 23
Trở mình vì nóng và khó ngủ, tôi nằm trong chăn he hé rướn mắt lên.
Chẳng còn biết hôm nay là thứ mấy, giờ là mấy giờ nữa. Lần rờ tay tìm điện thoại dưới gối, nhìn đồng hồ chỉ 2 giờ. Tôi chui ra khỏi hốc tủ, trong đầu vẫn mơ màng không biết thời gian đang đêm hay chiều, ánh sáng ban ngày rọi qua lớp rèm cho tôi biết đang là 2 giờ chiều.
Nhìn chỗ hiển thị ngày, tính ra đã gần 2 tuần trôi qua kể từ khi tôi nghỉ việc ở cửa hàng tiện ích. Tôi vừa cảm thấy thời gian qua thật dài mà cũng thấy như thời gian đã ngưng đọng.
Shiraha chắc đang đi mua đồ ăn nên không có ở trong phòng. Trên chiếc bàn có thể gấp gọn lại đang bày ra giữa nhà vẫn còn nguyên vỏ hộp mì ăn liền tối qua.
Từ hồi nghỉ làm, tôi không biết mình nên dậy lúc mấy giờ, thành ra sinh hoạt theo kiểu cứ buồn ngủ là ngủ, ngủ dậy lại ăn. Chẳng làm gì khác ngoài việc viết sơ yếu lý lịch theo lệnh của Shiraha.
Tôi không còn biết vận động cơ thể dựa trên tiêu chuẩn gì nữa. Trước giờ cơ thể tôi vẫn thuộc về cửa hàng ngay cả trong thời gian không làm việc. Ngủ nghỉ, giữ sức khỏe, nạp dinh dưỡng cũng là để khỏe mạnh làm việc. Tất cả đều thuộc công việc của tôi.
Shiraha vẫn ngủ trong bồn tắm, ban ngày thì ở trong phòng để ăn hoặc xem quảng cáo tuyển người, hoạt động liên tục trông còn hoạt bát hơn cả lúc còn đi làm. Còn tôi thì buồn ngủ bất kể ngày đêm nên trải luôn chăn đệm trong hốc tủ, lúc nào đói mới chui ra ngoài.
Cảm thấy khát nước, tôi vặn vòi lấy đầy cốc, uống sạch một hơi. Chợt nhớ ra từng nghe đâu đó rằng, nước trong cơ thể con người sẽ thay mới trong vòng hai tuần. Nước mua ở cửa hàng mỗi sáng chắc đã trôi ra khỏi cơ thể tôi, độ ẩm trên da, nước trên giác mạc cũng không còn là nước của cửa hàng nữa.
Lông tơ mọc lên lún phún trên cả ngón tay cầm cốc lẫn cánh tay. Trước giờ phải giữ cơ thể sạch sẽ vì cửa hàng, nhưng giờ nghỉ làm rồi nên tôi tự thấy không cần thiết phải cạo sạch chúng nữa. Soi vào gương treo trong phòng, râu cũng đã mọc lưa thưa.
Ngay cả nhà tắm công cộng trước giờ ngày nào cũng đi, bây giờ 3 ngày tôi mới đi một lần, nếu Shiraha nhắc.
Người từng nhận định mọi việc hợp lý hay không dưới góc độ của cửa hàng như tôi đang trong tình trạng đánh mất tiêu chuẩn. Tôi không biết lấy gì để đánh giá hành động này có hợp lý hay không. Trước khi làm nhân viên bán hàng chắc chắn tôi từng phải tự phán đoán, vậy mà tôi đã quên mất khi đó mình lấy gì làm kim chỉ nam mất rồi.
Bất chợt có tiếng thiết bị điện tử vang lên, ngó quanh thì hóa ra là điện thoại của Shiraha đang rung trên chiếu. Chắc anh ta bỏ đây mà ra ngoài rồi. Tôi định mặc kệ nhưng tiếng chuông mãi không chịu ngừng.
Nghĩ có việc gì khẩn cấp, nhòm vào màn hình thì thấy hiển thị dòng chữ “Em dâu quái vật”. Ấn vào nút “nghe” theo trực quan, y như rằng tiếng em dâu của Shiraha quát lên.
“Anh, tôi phải gọi mấy lần anh mới nghe hả!? Tôi biết anh ở đâu đấy, tôi đến tận nơi đấy!”
“A lô, xin chào. Tôi là Furukura đây.”
Biết người nghe máy là tôi, em dâu Shiraha đổi ngay giọng bình thản, “À, là chị à!”
“Anh Shiraha hình như đang ra ngoài mua đồ ăn. Chắc cũng về ngay thôi.”
“Vừa hay, chị nhắn với anh ấy giùm được không?
Tuần trước anh ta có gửi trả tôi 3.000 yên, sau đó thì im bặt. 3.000 yên là sao hả? Anh ta giỡn với tôi đấy à?”
“Vâng, tôi xin lỗi.”
Tôi xin lỗi đại thì cô em dâu bực bội nói: “Thật, chị phải xem thế nào đi chứ. Tôi có cả giấy nợ đây này. Chị bảo anh ta, tôi sẽ làm cho ra ngô ra khoai đây!”
“Vâng, anh ấy về tôi sẽ nói lại.”
“Chị nhớ đấy! Anh ta đúng là cái loại nhập nhèm tiền bạc mà, không chấp nhận nổi!”
Bên kia đầu dây cô em dâu đang phẫn nộ, tôi nghe thấy cả tiếng trẻ con khóc.
Tôi chợt nhận ra mất đi tiêu chuẩn cửa hàng thì giờ đây nhận định tính hợp lý theo tiêu chuẩn động vật có lẽ lại đúng. Tôi là động vật có tên con người nên nếu được thì sinh con để tăng nòi giống có lẽ là con đường đúng đắn chăng.
“Xin lỗi, tôi hỏi chút được không, tôi phải sinh con thì mới là vì nhân loại đúng không?”
“Hả!?”
Đầu bên kia, cô em dâu lạc cả giọng nên tôi giải thích tỉ mỉ.
“Thì bởi chúng ta vốn là động vật nên càng làm gia tăng nòi giống càng tốt phải không? Chị có thấy tôi và anh Shiraha phải năng giao phối, cùng nhau kết hợp làm nhân loại đông đúc lên không?”
Một hồi lâu không thấy có âm thanh gì, cứ tưởng điện thoại bị ngắt thì vang lên tiếng thở dài lớn như thể cả một bầu không khí ngán ngẩm phun trào ra từ ống nghe.
“Cho tôi xin… Toàn đi làm công với thất nghiệp sinh con ra làm gì? Anh chị thôi ngay cho. Đừng để lại gen di truyền như anh chị làm gì, đấy mới là vì nhân loại!”
“À… thế ạ.”
“Hãy giữ cái gen thối nát ấy đến lúc chết mà mang lên thiên đường, đừng để lại dù một mẩu bé tí tẹo trên đời này, thật đấy!”
“Tôi hiểu rồi…”
Tôi gật gù thán phục cô em dâu thật là người có suy nghĩ thấu đáo.
“Thật tình, nói chuyện với chị tôi cũng muốn khùng cái đầu, phí thời giờ nữa, tôi dập máy nhé? À, vụ tiền nong chị nhớ phải nhắn lại đấy!”
Cô em dâu nói rồi ngắt điện thoại.
Xem ra tôi và Shiraha không giao phối là hợp lý. Cũng may, tôi chưa từng quan hệ tình dục nên có phần kinh sợ và e dè. Phải thật chú ý, không sơ sảy để lại gen di truyền của mình ở đâu đó và kết thúc nó lúc nhắm mắt xuôi tay vậy. Quyết thế rồi nhưng tôi vẫn cảm thấy bất lực. Cho tới lúc đó tôi biết phải sống thế nào đây?
Có tiếng cửa mở, Shiraha đã về. Tay anh ta xách túi nylon của cửa hàng 100 yên gần nhà. Loạn giờ giấc sinh hoạt, cũng chẳng mấy khi luộc rau lẫn làm thức ăn nữa nên Shiraha thay tôi đi mua đồ đông lạnh ở cửa hàng 100 yên.
“Ồ… cô dậy rồi hả?”
Cùng sống trong căn hộ chật hẹp nhưng lâu lắm chúng tôi mới chạm mặt nhau vào bữa trưa thế này. Nồi cơm điện luôn để ở nấc giữ ấm, mở ra là có cơm nên tôi sinh hoạt kiểu tỉnh dậy lúc nào thì nhồi nhét cơm vào miệng rồi lại quay về hốc tủ để ngủ.
Chạm mặt nhau rồi nên cùng ăn cơm luôn. Shiraha rã đông món xíu mại và thịt gà rán. Tôi xếp ra đĩa, im lặng đưa vào miệng.
Tôi không biết phải hấp thụ dinh dưỡng để làm gì nữa. Không thể nào nuốt nổi cơm và xíu mại đã nhai thành nhão nhoét trong miệng.