← Quay lại trang sách

Chương 1 Về nhiệm sở

James Bond mở mắt. Bảy giờ đúng. Anh biết thế mà không cần nhìn đồng hồ báo thức cạnh giường. Ánh nắng sớm đã thấm vào trong phòng, luồn lách qua các khe hở trên bức rèm. Anh thấy chua miệng, dấu hiệu rõ ràng rằng tối qua đã quá độ một ly wisky. Anh đi ngủ lúc mấy giờ nhỉ? Rất lâu sau nửa đêm. Mà lên giường chưa hẳn là đi ngủ.

“Mấy giờ rồi anh?” Người đàn bà nằm bên anh tỉnh dậy. Giọng cô ngái ngủ và nhẹ nhàng.

“Bảy giờ.” Bond với tay vuốt ve mái tóc đen nhánh, cắt ngắn trên cổ rồi ngón tay dần lần xuống dưới.

“Thôi nào James. Em cần ngủ tẹo nữa. Còn sớm quá mà.”

“Với anh thì không.”

Bond nhảy xuống giường vào nhà tắm. Một trong những điểm đặc biệt của căn hộ trong tòa nhà Regency nơi anh sống, trên phố King khu Chelsea, là phòng tắm chính sáng choang, lát gạch men trắng có kích thước đúng bằng phòng ngủ. Có thể một phòng quá bé còn phòng kia lại quá lớn, nhưng Bond đã quen và chẳng có lý do gì để đảo lộn mọi thứ lên, tốn thời gian cho kiến trúc sư rồi thợ xây chỉ vì thói thường của người khác. Anh bước vào phòng tắm kính và vặn nước, cực nóng và sau đó cực lạnh trong năm phút, cách anh khởi đầu mỗi ngày.

Anh bước ra, quấn khăn tắm quanh người rồi tới chỗ chậu rửa mặt. Trong một cuộc đời mà chẳng có gì dự đoán trước được, khi ngay cả mạng sống cũng có thể bị đe dọa hoặc chấm dứt không lời cảnh báo, nghi lễ buổi sáng này rất quan trọng với anh. Cảm giác mọi thứ đều ở đúng chỗ của nó luôn là một khởi đầu tốt cho mỗi ngày. Anh cạo râu, dùng loại kem cạo râu có mùi cam và mùi cam bergamot mua ở hiệu Floris trên phố Jermyn rồi rửa mặt. Tấm gương bị hơi nước làm mờ, anh lau tay lên mặt kính để lộ ra đôi mắt xanh xám đang lặng lẽ đánh giá anh như mọi khi, khuôn mặt gầy và đôi môi mỏng có thể dễ dàng trở nên tàn nhẫn. Anh ngoái đầu kiểm tra vết bỏng trên gò má phải do một viên đạn bắn từ cự li gần trong chiếc khinh khí cầu Stratorcruiser trên bầu trời Đại Tây Dương. Thật may là nó đã gần như mờ hết. Bond đã có sẵn một vết sẹo vĩnh viễn trên mặt, và anh nhận ra rằng một vết thương có thể được xem là không may, nhưng hai vết thì gần như chắc chắn sẽ khiến người ta bình phẩm - việc hoàn toàn không mong muốn nếu như tính đến nghề nghiệp của anh.

Anh mặc chiếc quần đùi cotton hiệu Sea Island vào rồi quay lại phòng ngủ. Giường đã trống, vải trải giường vẫn ấm ký ức đêm hôm trước. Anh tới tủ quần áo, lấy một bộ vét sẫm màu, sơ mi lụa trắng và chiếc nơ xa tanh màu xám. Anh mặc quần áo nhanh chóng, đồng thời hài lòng nhận thấy mùi cà phê đang bay ra từ trong bếp. Cuối cùng anh đi đôi giày mocca da đen, thả vào túi trong hộp thuốc lá bằng thép súng và bước ra ngoài. Lúc này, vừa qua bảy rưỡi.

Pussy Galore đang đợi anh trong bếp, trên người chẳng có gì ngoài chiếc sơ mi đàn ông ngoại cỡ. Khi anh vào, cô quay lại nhìn anh bằng đôi mắt tím thẫm đã thu hút anh ngay lần đầu họ gặp gỡ tại cái nhà kho ở thành phố Jersey hai tuần trước. Khi đó cô là người đứng đầu một tổ chức của phụ nữ đồng tỉnh, Thợ Trộn Xi Măng được Auric Goldfinger dựng nên để giúp hắn thực hiện vụ cướp thế kỷ. Như chuyện đã diễn ra, hai người họ đã trở thành đồng minh và sau đó thì, không thể tránh khỏi, thành tình nhân. Cuộc chinh phục thực sự làm Bond hài lòng, anh đã nhận thấy trong cô cái phẩm chất bất khả động chạm là luôn từ chối được yêu thương. Anh thèm khát cô ngay từ lúc nhìn thấy cô, đang đi về phía anh trong bộ vét cắt khéo, tự tin trong căn phòng tràn ngập lũ người băng đảng. Giờ thì anh đang dò đoán cô; mái tóc đen cắt vội, đôi môi mọng, gò má quyết đoán. Khó mà tin được cô gái này là người mà ngoài ngờ vực và căm thù thì không còn bất cứ cảm giác nào khác đối với đàn ông cho tới khi anh bước vào cuộc đời cô.

Cô rót hai ly cà phê - loại cà phê siêu nặng De Bry mà Bond thích - rồi đem ra bàn chỉ một quả trứng luộc. “Của anh đây,” cô nói. “Luộc ba phút hai mươi giây, đúng như anh thích.”

Còn cô không ăn gì. Cô đã pha cho mình một ly Bloody Mary với một lượng Smirnoff kha khá và đủ tương ớt Tabasco để đốt cháy dạ dày. Cô ngồi đó, lơ đăng khuấy ly rượu trước mặt bằng một cọng cần tây. “Vậy hôm nay anh định làm gì vậy Bond?” cô hỏi. “Anh đi làm lúc tám rưỡi. Trong nghề của em, không bao giờ em ra khỏi giường trước mười giờ. Em có thể nghĩ ra vô số thứ để làm trước bữa sáng, tùy vào chuyện em đang ở với ai. Em từng ở trong đủ chỗ xa xỉ của New York và, anh biết không, em đã đem đến cho dịch vụ giúp việc ý nghĩa hoàn toàn khác. Nhưng anh khác, đúng không? Trước bữa sáng anh đã cứu đất nước được ba lần rồi ấy chứ…”

Thực ra Bond đã đăng ký dùng trường bắn trong tầng hầm tòa nhà văn phòng của anh trong vòng một tiếng đồng hồ. Thời gian còn lại trong ngày anh sẽ dùng để xử lý đống giấy tờ chồng chất lên khi anh vắng mặt, có thể sẽ đi ăn trưa với Bill Tanner, chỉ huy đồng thời là bạn thân nhất của anh ở cơ quan. Nhưng anh không kể mấy chuyện đó với cô. Những gì xảy ra sau những bức tường của tòa nhà chín tầng gần Công viên Regent là công việc của riêng họ, không phải để trao đổi với bất kỳ ai ngoại đạo. Xét cho cùng thì, thực ra dễ nhất là không nói gì.

“Em thì sao?” anh hỏi.

“Em vẫn chưa quyết.” Cọng cần tây chạy thêm một vòng nữa quanh cốc. “Em thích thành phố của anh. Thật đấy. Em thích lắm. Mọi thứ anh chỉ cho em - Tòa Tháp, Cung Điện, cái Nhà Gì Gì Ấy nữa… Em chưa bao giờ nghĩ em sẽ đến London nhưng giờ thì em đã hiểu vì sao người Anh các anh lại tự hài lòng với bản thân mình đến vậy. Có thể em sống được ở đây đấy. Em có thể bắt đầu tìm một căn hộ. Anh nghĩ sao?”

“Cũng là một ý.”

“Ý tồi. Họ sẽ không bao giờ cho phép. Ai thèm một con mụ như em chứ? Ngoài anh ra, và hoàn toàn vì lý do sai lầm.” Cô thở dài. “Em không biết nữa. Em không còn hứng thú đi vãn cảnh nữa rồi. Đi một mình thì không.”

“Anh không nghỉ thêm được nữa đâu.”

“OK. Em sẽ đi mua sắm vậy. Các cô gái đến London chẳng phải để làm chuyện đó hay sao? Em sẽ mua một cái mũ.”

“Em đội mũ trông buồn cười lắm.”

“Ai nói là mua cho em?”

“Anh không về muộn đâu. Tối nay mình có thể ra ngoài. Để anh đặt bàn ở quán Scott.”

“Ừ, chắc rồi.” Giọng cô nghe chán nản. “Chỉ cần anh đừng có bắt em ăn thêm hàu nữa. Em nghĩ em có thể qua được buổi tối mà không phải tống đầy mồm thứ nhớt nhát ấy.”

Cô đợi Bond ăn hết quả trứng rồi châm hai điếu thuốc - không phải loại Morland được làm riêng cho anh và anh ưa thích mà là loại Chesterfield của riêng cô. Cô đưa nó cho anh và Bond rít một hơi thật sâu, thấy rằng điếu thuốc đầu tiên trong ngày luôn ngon hơn khi nó được châm trên đôi môi của một người phụ nữ đẹp.

Họ im lặng một lúc. Đó là một sự im lặng nặng nề đầy những ý nghĩ tăm tối và những lời không nói ra.

Bond uống cà phê và liếc nhìn trang nhất của tờ Thời báo mà cô đã đem từ ngoài cửa vào. Không có gì về những ồn ào ở Mỹ. Những câu chuyện này đã bị trượt khỏi trang đầu. Chỉ có một bài về phân biệt chủng tộc. Hội đồng Nghiên cứu Y khoa khẳng định rằng họ đã tìm thấy mối quan hệ giữa hút thuốc và ung thư phổi. Bond liếc nhìn đốm lửa nhấp nhoáng trên tay trái. Chậc, anh hút thuốc đâu phải vì nghĩ việc đó tốt cho anh, nên nếu ung thư có ý tưởng hay họ nào đó về chuyện giết chết anh thì cứ việc chọn lấy một chỗ mà xếp trong hàng chờ. Phía bàn bên kia Pussy đã uống hết chỗ Bloody Mary. Bond dẹp tờ báo sang một bên, đứng dậy và hôn phớt vào môi cô. “Gặp em sau nhé.”

Bất ngờ cô ôm lấy anh, ánh mắt cô cứng rắn. “Anh biết không - nếu anh muốn em ra đi thì chỉ cần nói ra thôi.”

“Anh không muốn em ra đi.”

“Không? Thế thì nhớ nhé - anh là người mời em đến đây. Em hoàn toàn ổn khi không có anh và em nghĩ giờ em cũng chẳng cần anh.”

“Rút móng vuốt lại đi Pussy. Anh vui vì em ở đây.” Nhưng anh vui thật ư? Ngồi sau tay lái chiếc Bentley động cơ 4.5 lít của mình, im lặng đi về hướng công viên Hyde Park, Bond nghĩ về những điều anh nói và tự hỏi liệu anh có thực sự có ý đó không.

Điều bắt đầu từ một vụ điều tra thường lệ về buôn lậu vàng đã trở thành một trong những nhiệm vụ nguy hiểm nhất - và tuyệt vời nhất - trong sự nghiệp của Bond. Bằng cách nào đó anh thấy mình ở giữa một âm mưu đã tập hợp được giới tinh hoa của các nghiệp đoàn tội phạm Mỹ bao gồm Máy Cái, Thợ Trộn Xi Măng - và Unione Siciliano - Nghiệp Đoàn Sicillia. Đó cũng là lúc anh gặp Pussy Galore và cô đã đồng hành cùng anh tới tận phút cuối khi Bond phải đối mặt với Goldfinger và hạ chiếc khinh khí cầu của hắn. Thực sự thì cô chẳng làm gì mấy để giúp anh, nhưng anh cũng phải ghi nhận rằng biết được có cô ở đó, rằng vì có một người bạn trong căn cứ của kẻ thù, anh đã được tiếp sức để thực hiện vụ trốn chạy dựng tóc gáy của mình.

Câu hỏi chỉ xuất hiện sau đó - anh phải làm gì với cô? Anh đã rời nước Mỹ trong bão táp khi báo giới đòi hỏi được biết nhiều hơn. FBI và Lầu Năm Góc được đặt trong tình trạng báo động tối đa. Việc Goldfinger chút nữa đã sử dụng vũ khí hóa học trên đất Mỹ đã khiến những tầng lớp cao nhất chấn động và giận dữ. Goldfinger đã nói với Bond rằng hắn đã giết bốn tay trùm bang hội lớn nhưng điều đó còn phải được xác nhận, trong khi ấy bè đảng của chúng vẫn đang bị truy đuổi và bắt bớ trên toàn quốc. Pussy Galore đã hoàn thành vai trò của mình trong âm mưu. Cô là một tội phạm nổi tiếng đã được đào tạo từ trộm vặt lên tới tội phạm có tổ chức. Cô đã tham gia mưu sát ngài Helmut M. Springer của Băng Màu Tím. Đây là một vụ quá sát ván và người Mỹ không hề có tâm trạng để chấp nhận ngoại lệ. Nếu rơi vào tay họ, cô coi như xuống bùn.

Trong hoàn cảnh này Bond thấy mình không có lựa chọn nào khác. Anh đã đưa cô theo, biện minh cho hành động của mình bằng cách báo cáo (sai sự thật) rằng cô đã đồng ý hợp tác và có thể có thông tin giúp Ngân hàng Anh quốc truy tìm được số vàng bị mất của họ. Pussy Galore chưa bao giờ đến London. Cô không có chỗ nào để ở. Có vẻ như để cô ở căn hộ của anh là điều hợp lý nhất… ít nhất là cho tới khi mọi thứ lắng xuống và họ quyết định được sẽ phải làm gì…

Giờ thì anh đang thấy hối tiếc rồi. Pussy cần anh. Nhưng có gì đó trong anh không muốn mình được cần đến, thậm chí còn căm ghét ý tưởng đó. Và thực tế là rời xa những con phố Harlem, cô như cá lên cạn. Mối quan hệ cũng đã mất đi sự hấp dẫn, giống như một bộ vét được ưa thích nhưng đã bị mặc đi mặc lại nhiều lần.

Bond biết mình không công bằng nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy hoàn toàn thoải mái khi chia sẻ cuộc đời mình với một người đàn bà. Anh nhớ thời gian với Tiffany Case, nhớ nó đã kết thúc bằng các cuộc tranh cãi vô nghĩa ra sao, hai người đã gay gắt với nhau thế nào trước khi cô chuyển ra khách sạn ở và cuối cùng là bỏ đi thực sự. Anh vẫn còn thèm Pussy Galore nhưng anh không muốn cô. Thậm chí cả quả trứng mà cô làm cho anh vào bữa sáng cũng làm anh thấy khó chịu thế nào đó. Phải, anh có những sở thích kỳ quặc riêng. Anh thích các thứ được làm theo một cách nhất định. Nhưng anh không thích bị nhắc nhở về điều đó và chắc chắn là anh căm ghét cái thoáng nhạo báng trong giọng cô.

Anh không biết phải làm gì với cô. Họ đã có những ngày tháng tuyệt vời bên nhau, cùng đi thăm vài danh lam thắng cảnh của London và cô yêu mọi thứ với một cảm giác nhẹ nhàng con trẻ của người vừa thoát khỏi nguy hiểm. Cô cương quyết đòi đi thuyền trên sông và khi cùng ngồi bên nhau trên boong, ngắm nhìn những chiếc cầu lướt qua trên đầu, họ giống như mọi cặp đôi khác, hai con người bình thường cùng tận hưởng thời khắc bên nhau và sau đó là tận hưởng nhau. Mặc dù vậy chuyện đó vẫn không thể kéo dài mãi mãi. Bond đã bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Mới đêm trước thôi anh còn âm thầm thích thú khi bắt gặp ánh mắt một người quen ở Savoy lướt trên người đàn bà đẹp trong tay anh. Nhưng sau đó cô đã phá hỏng cảm giác ấy khi tự giới thiệu bản thân. Pussy Galore. Cái tên có vẻ thách thức và phù hợp khi anh gặp cô tại cuộc gặp mặt của lũ băng đảng ở thành phố Jersey lại nghe có vẻ ngây ngô, gần như ngớ ngẩn, trong một khách sạn nghiêm túc ở London.

Anh thấy mừng rằng May, người quản gia già của anh, tháng này lại đi vắng để chăm sóc bà chị gái đau ốm tận Arbroath. Nếu còn ở lại bà ấy sẽ nói gì về món hàng mới này? Bond gần như có thể nghe thấy giọng bà khi anh lái xe vào Hyde Park Corner và rẽ sang Park Lane. Cứ như thể bà đang ngồi ngay cạnh anh. “Thế cũng được, anh James. Anh cứ làm những gì anh muốn, tôi đâu có quyền ngăn cản. Nhưng nếu anh hỏi, tôi sẽ nói là tốt hơn nếu có một tiểu thư Anh quốc chăm sóc cho anh. Mà nếu có cô Scotland nào thì còn hay hơn. Mà anh biết họ nói gì rồi đấy. Chọn vợ chọn lúc ở nhà! Anh phải lưu ý đến…”

Hai tiếng sau, người đầy mùi thuốc súng, Bond bước ra khỏi thang máy trên tầng 5 trụ sở Cục Mật vụ và đi tới cánh cửa ngoài cùng bên phải. Nó dẫn tới một phòng chờ có một phụ nữ trẻ đang ngồi, phân loại thư tín. Cô ta không đứng dậy khi anh bước vào, khiến anh ngay tức khắc biết rằng cô ta đang bực bội với anh. Loelia Ponsonby là một thư ký hoàn hảo xét trên mọi khía cạnh. Thận trọng, trung thành, được việc, ngoài ra cô ta còn tình cờ lại rất đẹp - anh thật không thể hình dung nổi chuyện phải làm việc với một phụ nữ tuềnh toàng hay thiếu hấp dẫn. Thường thì cô ta hay rối rít khi thấy anh, đỡ áo khoác và cung cấp cho anh mọi thứ chuyện tầm phào mới nhất trong văn phòng. Nhưng cô ta đã thu xếp việc đi lại của anh khi đi Mỹ về. Cô ta đã đánh máy các báo cáo của anh. Rõ ràng cô ta đã nhận thấy Bond không về một mình và cái ả P. Galore kia giờ đang thoải mái ở Chelsea. Loelia Ponsonby không ghen. Tính cách này không nằm trong bản chất xúc cảm của cô ta. Nhưng ở quá lâu trong một thế giới được tạo thành từ, đúng nghĩa đen của nó, là Bí mật và Dịch vụ (Mật Vụ), phần nào đó trong sự khắc khổ của nó đã thấm vào và cô ta không chấp nhận chuyện một điệp viên - nhất là từ phòng 00 - nhảy cẫng lên với một kẻ mà trong trường hợp tốt nhất thì có thể gây phân tâm còn tệ nhất thì chính là một nguy cơ an ninh rõ rệt.

“Có tin nhắn gì không?”

“Ông Dickson gọi điện. Ông ta nói tuần sau sẽ đến và muốn gặp anh ở Swinley.”

Bond cười thầm. Dickson là một trong những cái tên mà Điệp viên 279, người đang hoạt động tại Trạm H ở Hong Kong sử dụng. Mỗi năm anh ta về Anh nửa tháng, trốn khỏi văn phòng chật chội, không có cửa sổ của anh ta trên bờ nước. “Ơn Chúa - hai tuần tránh xa Hương Cảng” anh ta sẽ nói vậy. Một phần của nghi lễ là anh ta sẽ mời Bond chơi cùng một trận golf mặc dù anh ta là golf thủ kém nhất hành tinh này, cứ vung gậy thật lực, bóng bay thẳng rồi kết thúc ở hết bên trái lại bên phải mục tiêu cùng một dòng thác lũ những lời chửi thề. Nhưng ở Hong Kong chỉ có một câu lạc bộ golf”… và cỏ được lấy từ châu Phi, cậu có tin được không?” Anh ta thích sự đổi thay cảnh quan. Điều đó làm anh ta thấy mình đang ở nhà.

“Còn gì nữa không?” Bond hỏi.

“Giấy tờ sự vụ thôi.” Có chút hối lỗi trong giọng cô ta. Cô ta biết anh nghĩ gì về giấy tờ sự vụ.

Bond bước vào phòng làm việc, trong đó có ba cái bàn - hai trong số đó để trống như thường lệ - và ngồi xuống. Loelia Ponsonby đã xếp hai tập hồ sơ màu nâu thành chồng và anh biết cô ta sẽ để những hồ sơ cần giải quyết gấp trên cùng. Anh lấy hộp thuốc lá và châm điếu thứ năm trong ngày, hít sâu và với tay lấy hồ sơ.

Tay anh chưa kịp kéo tập hồ sơ về phía mình thì điện thoại reo, tiếng chuông ầm ĩ một cách thô lỗ trong căn phòng trần cao ốp gỗ. Là Tham mưu trưởng của M. “Cậu có thể lên đây không?” ông ta hỏi. “M muốn trao đổi chút.”

Chỉ vậy thôi. Mười một từ ấy có thể mang mọi ý nghĩa: thay đổi nhiệm vụ, một lời mời, nhu cầu về một cái chết tức thì. Bond hút thêm một hơi thuốc, vứt nó đi và tới gặp định mệnh của anh.