Chương 2 Không chắc chắn
Phòng Thông tin Liên lạc của Sở Mật vụ chiếm hết tầng bảy của tòa nhà, trước đó thì nó được đặt dưới tầng hầm. Nó bị buộc phải di chuyển vì một trong những chỉ thị được M gửi đi một tuần sau khi ông nhậm chức giám đốc Tình báo. Chính M là người muốn đưa ít nhất một phần chương trình rèn luyện thể chất cho điệp viên của mình vào trong tòa nhà và ông đã ép buộc Sở Nội vụ huy động ngân sách cho một trường bắn hiện đại, tối tân với đầy đủ nhân viên phục vụ. Nhưng khi người ta nói với ông rằng Phòng Thông tin Liên lạc đang chiếm diện tích ông yêu cầu, ông đã gửi đi một trong những tín hiệu ngắn gọn mà sau đó đã trở thành thương hiệu của ông: Dọn ngay. Và thế là nó biến đi.
Có lẽ do lưu luyến quá khứ, Phòng Thông tin Liên lạc vẫn giữ lại hầu hết bản chất âm u dưới lòng đất của nó. Rèm cửa lúc nào cũng đóng và đèn trần dù có nhưng đều cổ tình mở yếu, như thế việc đó sẽ góp phần tăng tính bí mật cho những công việc được thực thi ở đây. Nhân viên - chủ yếu là nữ - thích ánh sáng chói chang, cô đặc chiếu ra từ những cây đèn chụp ống kim loại cổ dẻo hiệu Artek được gắn chặt vào bàn làm việc của họ hơn. Âm thanh liên tục duy nhất trong phòng phát ra từ những chiếc máy viễn ấn đặt quanh phòng. Một chiếc bàn tròn đặt ở đầu kia của gian phòng, và đó là nơi sĩ quan trực liên lạc ngồi và đọc qua thông tin được gửi đến trước khi chuyển tới những bộ phận liên quan. Cạnh anh ta là một hàng ống khí nén dẫn đến các phòng ban, mỗi khi có bản tin nào đến anh ta sẽ ra lệnh cuộn chúng lại, cho vào một ống hình trụ để đưa vào một trong những cái ống khí nén khi đóng mở phát ra âm thanh xì xì. Một bản sao dự phòng được lưu lại trên bàn của anh ta.
Tối hôm trước khi Bond ra khỏi tòa nhà, một trong những cô gái đến và đưa cho sĩ quan trực bản tin cô ta vừa giải mã.
“Lại là trạm P, thưa sếp,” cô ta nói.
Sĩ quan trực tên là Henry Fraser, một người đàn ông đẹp trai kiểu tăm tối, vai rộng và mang những nét rắn chắc của cầu thủ bóng bầu dục. Anh ta đã được ra trận lần đầu vào năm mười chín tuổi, là thành viên đáng tự hào của phòng 00 cho tới khi vụ ở Lisbon thất bại thảm hại và anh ta trở về nhà với một viên đạn găm vào cột sống. Giờ thì anh ta ngồi xe lăn. Mật vụ Anh không giỏi chăm sóc những sĩ quan thương binh của mình và ý định đầu tiên của lãnh đạo là cho họ nghỉ hưu sớm, về nơi nào đó khuất mắt. M cương quyết có yêu cầu khác - và một lần nữa ông lại đạt được mục đích. Giờ thì Fraser đã là một thành viên quý giá của nhóm, một người đàn ông đầy tiềm năng, một người chưa để mất thứ gì ngoài vẻ phong độ. Cô gái nào cũng muốn chăm sóc cho anh ta… và vài cô còn có những ý nghĩ ít lành mạnh hơn thế. Fraser đọc bản tin và huýt sáo. Anh ta gật đầu và cô gái liền cuộn nó lại cho vào trong một cái ống đặt bên cạnh. “Tin này sẽ gây khó chịu lắm đây,” anh ta nói.
Một tiếng xì nữa và cuộn tin biến mất, bước vào giai đoạn tiếp theo của cuộc hành trình đưa nó đến tầng chín chỉ trong vài giây.
Còn vào lúc này, một ngày sau, Bond đi theo nó dọc theo đường hành lang dài vô danh dẫn đến văn phòng nhân viên của M. Xung quanh chẳng có ai, chỉ có tấm thảm mềm mại nuốt chửng âm thanh phát ra từ bước chân anh. Anh tới một cánh cửa màu xanh lá đứng đơn độc cuối hành lang và mở ra mà không gõ. Nó dẫn vào văn phòng của cô Moneypenny, thư ký riêng của M. Cô đang tưới cây tỏi rừng trồng trong chậu - một hạng mục mới trên bàn làm việc của cô. Cô ngẩng lên nhìn và mỉm cười. Cô thích Bond và cũng không phản đối việc anh biết điều đó.
“Em không nói với anh là em có khiếu trồng cây đấy, Penny,” Bond nói.
“Ước gì em không có.” Cô cau mặt. “Tuần trước là sinh nhật em. Tình cờ em phát hiện ra là em chẳng nhận được gì của anh cả.”
“Người ta sẽ tặng gì cho cô gái có mọi thứ bây giờ nhỉ?”
“Không phải một chậu cây. Mấy bạn thư ký khác tặng chung nên em để nó ở đây phòng khi họ nhìn nhưng em vẫn hy vọng là nó sẽ chết.”
“Thế em còn tưới nó làm gì?”
“Em đổ nước vào nó đấy chứ. Em đang cố dìm chết cái thứ của nợ này. Nhưng có vẻ như nó không quan tâm.” Cô để bình tưới xuống. “Anh phải vào ngay đi.”
Bond đi qua cánh cửa nối hai phòng, đóng nó lại sau lưng mình. M đang ngồi gập người trên bàn, một tay cầm tẩu tay kia cầm bút máy mài sồn sột lên cuối một tờ giấy hồng có nghĩa là Khẩn để ký tên. Ông không ở một mình. Bill Tanner, tham mưu trưởng của ông cũng đang ở đó và gật đầu khi Bond vào - một tín hiệu cho thấy có lẽ đó không phải tình huống sống chết: chiến tranh vẫn chưa được tuyên bố. Bầu không khí trong căn phòng rộng, vuông vắn với tấm thảm màu xanh lá sẫm và cái bàn làm việc đặt ở giữa, khá thư giãn, gần như thân mật. Ở đây Bond đã từng biết đến một bầu không khí trái ngược hoàn toàn.
“Vào đi 007,” M lẩm bẩm. “Ngồi đi. Tôi xong ngay đây.” Ông ký tài liệu khác và đẩy cả hai vào khay. Rồi nhận thấy tẩu đã tắt, ông nhồi thuốc lá bằng ngón tay và châm lại. Cuối cùng ông nhìn lên, đôi mắt xám sáng trong đòi hỏi sự trung thành tuyệt đối và sẽ nhận ra ngay tức khắc kẻ nào không đáp ứng được điều đó. “Tôi nhớ hình như lúc trước cậu thích đua xe. Gần đây có đua lần nào chưa?
Bond bị bất ngờ nhưng anh đã thận trọng không để lộ ra. Khi M hỏi anh một câu, ông kỳ vọng nhận được câu trả lời chứ không phải một câu hỏi khác. “Không có gì ghê gớm cả, thưa ngài,” anh nói. “Nhưng tôi vẫn luôn muốn giữ phong độ.”
“Ờ, thế chắc là cậu biết hết về chiếc xe Nga vừa được chế tạo. Tôi được biết rằng họ sẽ chạy nó lần đầu trên đường đua Đức - đường Nürburgring - tại giải vô địch châu Âu.”
“Chiếc Krassny phải không?” Bond có trí nhớ tốt, phần cốt yếu trong kho vũ khí tâm lý của anh, và anh moi móc lại những gì mình đã đọc, đồng thời băn khoăn tự hỏi không biết câu chuyện rồi sẽ đi đến đâu. “Họ muốn gọi nó là Hỏa Tiễn Đỏ. Mười sáu xi lanh chia làm hai cụm tám. Tăng áp hai tầng, phanh đĩa, toàn những thứ đồ chơi mới nhất. Hẳn là nó sẽ chạy ngon.”
“Cậu có muốn thử vận may của nó ở Nürburgring không?”
“À, nhưng tất cả còn phụ thuộc vào tay lái - nhất là trên đường đua khó như thế với rất nhiều chỗ cua. Tôi có thể nói rằng chúng ta và người Ý, cũng có thể là người Đức sẽ tiễn họ ra về. Nhưng không thể nói gì chắc chắn về người Nga. Họ có nhiều bất ngờ lắm, rất nhiều.”
“Đúng thế. Và họ không muốn thất bại trước công chúng.” M bập tẩu và Bond nhận ra mùi Capstan Navy Flake, cũng là loại thuốc M luôn hút từ khi ông bập vào thói quen này lúc còn là một sĩ quan trẻ tuổi phục vụ ở Dardanelles. Làn khói trắng xám cuộn quanh đầu ông. “Cậu có ngạc nhiên không khi biết SMERSH đã được điều động để tìm cách tăng cơ hội cho những chiếc xe của Nga?”
SMERSH. Smiert Spionam - hay Tử hình Gián điệp. Đó là một cục bí mật của chính quyền Xô viết nhưng mà Bond thì biết rõ. Đã có bao nhiêu konspiratsia từng khởi sinh từ tầng hai của tòa nhà buồn tẻ trên phố Sretenka ở Mátxcova ấy? Mọi thứ họ động đến đều đem lại sự đổ nát và cái chết. Gần như không thể hình dung được là họ lại liên quan gì đến thế giới tươi sáng, hiện đại của môn đua xe hơi. Đúng là một cú va chạm của những nền văn hóa.
“Ôi trời, thưa sếp!” Bond giật mình. “SMERSH làm gì ở đây? Họ tính sẽ ám hại tất cả các đối thủ hay là gì nữa?”
“Chậc, chuyện này đúng là lạ,” M công nhận. “Nhưng có vẻ như đội Nga đã luyện tập ở Tiệp Khắc và bầu không khí trong doanh trại của họ thì tuyệt đối bí mật. Không nhà báo nào được lại gần. Chỉ ra đường đua khi trời tờ mờ sáng. Cứ như thể họ chuẩn bị chiến tranh chứ không phải đua xe.”
“Chúng ta có tin từ một trong những nhân viên đổ xăng thay lốp,” Bill Tanner góp lời. “Anh ta từng chiến đấu cùng với RAF trong chiến tranh và thấy tò mò vì những gì đang diễn ra. Anh ta đã liên lạc với Trạm P.”
Không lực Hoàng gia.
“Đúng thế. Anh ta phát hiện ra rằng người Nga vô cùng quyết tâm chiến thắng. Họ đã nghiên cứu kỹ lĩnh vực này và khá tự tin sẽ đánh bại tất cả trừ người của chúng ta, nhà vô địch Anh Lancy Smith trên chiếc Vanwall. Nói thật thì tôi tin đó chỉ là những lời đồn đại ta thường nghe được trong trạm đổ xăng thay lốp. Nhưng nguồn của chúng ta, tay người Tiệp, còn quan tâm đến một tay đua cụ thể. Số Ba. Hắn không phải thành viên thường trực của đội Nga nhưng là át chủ bài và ai cũng có vẻ sợ hắn. Mà rất có lý do.”
“Hắn là ai?”
“Ivan Dimitrov.” Tanner lấy ra một bộ hồ sơ. Một tấm ảnh gắn trên đó, chụp bằng máy ảnh ẩn. Trong ảnh là một người đàn ông hốc hác, mặt mũi cau có đứng cạnh chiếc xe đua và giơ một tay lên. Đôi mắt hắn ta là hai vạch đen nhìn chằm chằm vào ống kính. “Hắn là tay đua hạng nhất cho tới khi bị cấm đua hai năm trước. Hắn đã cố ý chèn một tay lái khác ra khỏi đường đua, đẩy anh ta bật ra ở một góc cua. Hắn nói đó là một tai nạn nhưng các quan chức lại nghĩ khác. Người đàn ông kia phải nhập viện trong tình trạng nguy kịch. Nhưng anh ta đã may mắn qua khỏi. Từ đó tới nay Dimitrov chưa đua lại.”
“Thế thì liên quan gì tới SMERSH?”
“Mátxcova đã gây sức ép với FIA để tay này được đua lại,” M nói. “Và chắc chắn họ không phải làm thế cho vui. Vả lại vẫn còn một chuyện nữa. Ba hôm trước người bạn Tiệp Khắc của chúng ta đã gửi báo cáo. Anh ta nói đã nhìn thấy Dimitrov đang luyện đâm xe và rằng anh ta tin là họ đang có kế hoạch loại Lancy Smith và chiếc Vanwall ra khỏi cuộc đua - lao vào anh ấy. Anh ta muốn tiếp cận tay lái này, Số Ba, gần hơn và tìm hiểu thêm về hắn ta. Tôi đã định giải tán hết. Tôi đồng ý, chuyện này nghe không giống SMERSH. Nhưng tối qua ta lại có tin mới. Người của ta đã chết. Anh ta chết trong một vụ tai nạn xe hơi. Cảnh sát địa phương nói đây là một vụ đâm xe rồi bỏ trốn nhưng xem ra có quá nhiều sự trùng hợp. Tôi nghĩ ta phải chấp nhận rằng Lancy Smith có thể là mục tiêu.” M ngừng lòi một lúc. “Cậu nghĩ sao? Liệu có khả năng dàn dựng một tai nạn ở tốc độ như vậy không? Họ có thể làm vậy rồi khiến cho mọi thứ trông có vẻ vô tội không?”
Bond suy nghĩ một lúc. “Cũng có vài cách để họ làm được chuyện đó, sếp ạ.” Anh nói. “Nhưng không dễ. Smith thắng ở Monaco năm ngoái - và cả ở Monza. Anh ấy sẽ không để mình bị vượt mặt đâu.”
“Vậy cách khả dĩ nhất là gì?” Tanner hỏi.
“À, tôi cho rằng Dimitrov có thể thử chèn anh ấy ở góc cua, nhưng hắn đã làm thế một lần và như vậy thì quá lộ liễu. Tốt hơn là tới từ phía sau Smith đúng lúc anh ấy bắt đầu lên tốc độ trung bình, khoảng 120, 140 ki lô mét một giờ. Tôi đoán hắn sẽ bắt đầu làm vậy tương đối sớm trong cuộc đua, khi tất cả các tay đua còn tương đối gần nhau và tranh chấp vị trí. Nếu hắn huých vào phía trong bánh sau của Smith đúng lúc anh ấy bắt đầu vào cua thì sẽ làm cho xe của Smith bị dư lái và anh ấy chắc chắn sẽ bị loại.” Bond lắc đầu, hình dung cú va chạm, những mảnh kim loại xoay tít, khả năng tàn phá.
M hạ tẩu thuốc, buông nắm tay lên mặt bàn làm việc. Trong một thoảng ánh mắt ông dán vào nõ tẩu như thể ông có thể phân định được tương lai trong đám khói và tàn thuốc âm ỉ. Khuôn mặt ông không biểu hiện gì nhưng Bond biết ông đang cân nhắc mọi khả năng. Liệu người Nga có tạo ra một vụ đụng xe có thể gây ra cái chết của một tay đua vô địch, chưa kể đến một số người xem vô tội - chỉ để thể hiện sự vượt trội của kỹ thuật Xô Viết không? Bond không hề nghi ngờ điều đó. Đó chỉ là một trong những ví dụ của sự lạnh lùng và khinh bạc siêu đẳng có vẻ như đã được cấy sâu trong chủng tộc Xlavơ.
“Và tôi cho là, 007 này,” M nói tiếp, “khi Dimitrov cố gắng làm vậy với Smith, nếu chúng ta có đúng người trong đúng xe, anh ta cũng có thể làm như thế…”
“… đụng hắn trước khi hắn đụng Smith,” Tanner bổ sung.
Bond thấy ngay tức khắc câu chuyện sẽ đi đến đâu. Và khi đó anh không ngần ngại. “Phải, có thể làm như vậy. Với điều kiện có đúng người đúng xe.”
M và tham mưu trưởng của ông nhìn nhau nhưng cả hai đều đã quyết định. “Tôi nhớ hình như anh từng đua bằng chiếc Bentley cũ của anh,” Tanner nói. “Anh có nghĩ là mình sẽ ổn trên một chiếc xe hiện đại không?”
“Bây giờ chúng chạy nhanh gấp đôi ngày xưa” Bond trả lời. “Nhưng nếu là những loại như Vanwall hay Ferarri thì tất nhiên yếu tố an toàn cũng tăng lên cùng với tốc độ. Phanh tốt hơn, lái tốt hơn, hợp kim làm khung tốt hơn. Nếu luyện thêm một chút thì tôi nghĩ nếu may mắn tôi có thể chạy một đoạn kha khá.”
“May mắn không phải là thứ duy nhất cậu cần đâu,” M cằn nhằn. “Một tuần nữa là đua rồi và tôi muốn cậu luyện tập thật nghiêm túc. Chúng tôi đã tìm được người đồng ý giúp. Một tay đua chuyên nghiệp, tên là Logan Fairfax, làm việc ở đường đua gần Devizes.”
“Cậu có khoảng ba bốn ngày thực hành,” Tanner tiếp lời. “Còn lâu mới đủ nhưng vẫn tốt hơn không có gì - và nếu, như cậu vừa nói, Dimitrov định giở trò gì đó lúc đầu cuộc đua, có thể cậu nghĩ ra được mấy mẹo để xử lý. Dẫu sao thì điều quan trọng là bảo vệ cho Lancy Smith. Anh chàng này gần như là anh hùng dân tộc và báo giới yêu quý anh ta. Anh ta có chút gì đó giống với những phi công trong Cuộc chiến Anh quốc mà tất cả chúng ta còn nhớ mãi, và thành thực mà nói, dạo này chúng ta cũng cần những người hùng của mình còn sống khỏe.” Ông ta mỉm cười. “Các cô gái cũng thích bu lấy anh ta.”
Nhận xét sau cùng là dấu hiệu để M tiếp lời. “Tôi hiểu là cậu vẫn để người phụ nữ trẻ kia ở chỗ cậu,” ông nói, không giấu sự thô lỗ trong giọng nói. Với M, đời tư của điệp viên là chuyện riêng của họ - cho tới khi chúng vướng vào những bản báo cáo trên bàn làm việc của ông.
“Cô Galore?” Bond vờ ngây thơ. “Tôi thấy tôi phải để tâm đến cô ấy cho tới khi cô ấy thấy ổn. Cô ấy đã khá hữu ích với tôi.”
“Tôi có đọc báo cáo. Nhưng người Mỹ không thích chuyện này lắm. Mới hôm qua thôi đã có hai người từ đại sứ quán đến văn phòng tôi. Ít nhất là họ nói thế. Nhưng rõ ràng là người của CIA. Họ có mấy câu hỏi cho cô ta và tôi thì không chắc là chúng ta có bảo vệ được không nếu như họ muốn đưa cô ta về.”
“Tôi có thể nói chuyện với cô ấy.”
“Tôi nghĩ cậu nên làm thế, 007. Cô gái này là một thành viên nhận thù lao của một băng nhóm tội phạm, ta không nên quên chuyện đó. Có những sắp xếp khác cho cô ta có thể không phải là ý tốt đâu.”
“Vâng, thưa sếp.”
Bond cảm thấy khó chịu. Nhưng trên đường về văn phòng mình anh vẫn phải công nhận sự thông thái trong những điều M đã nói và thầm tự rủa bản thân vì đã đồng ý cho Pussy Galore đi cùng. Thật lạ lùng là Loelia Ponsonby có vẻ biết gió thổi chiều nào. Có lẽ cô ta biết được từ bàn phấn, kênh thông tin phi pháp bắt đầu từ phòng vệ sinh nữ. Dù sao thì, cô ta đã tỏ ra chu đáo hơn bình thường và đến hết ngày thì Bond đã có cảm giác mọi thứ đang dần vào đúng chỗ của nó. Đó là thế giới của anh. Đó là mọi điều quan trọng với anh và mọi thứ khác - tình bạn, thậm chí cả tình yêu - đều là thừa thãi. Cho tới khi lên xe lái xuyên qua thành phố London về nhà thì anh đã quyết định. Anh có công việc phải làm và cô gái phải ra đi. Đã đến lúc.
Mặc dù vậy, vừa về đến nhà anh đã thay đổi ý định. Lúc anh bước vào, Pussy Galore đã đang đợi sẵn, mặc chiếc áo khoác bó sát và chân váy ngắn. Cô trông hệt như khi anh để mắt đến cô hồi ở Mỹ. Cô đã làm sẵn hai ly whisky soda đầy đá và đem đến cho anh.
“Em sẽ không hỏi ngày hôm nay của anh thế nào” cô nói. “Vì em biết thể nào anh cũng không nói. Thế nên em sẽ kể anh nghe ngày của em. Em đến Fortnum & Manson rồi đi ăn trưa ở Ritz. Chiều em tới chỗ cái triển lãm được tất cả báo chí nhắc đến; anh chàng ấy, Klein. Em chả hiểu gì, nếu anh muốn biết sự thật. Anh ta có vẻ thích màu xanh dương và vẩy rõ lắm sơn dầu lên toan ai chả làm được. Dẫu sao thì em cũng lang thang ở đó khoảng một tiếng rồi mới về.” Cô châm một điếu thuốc. “Có một chuyện anh nên biết…” -
“Gì vậy?”
“Ờ, có vẻ cũng chẳng có gì lắm, nhưng có hai người đứng ngoài phòng tranh. Em phát hiện ra họ ngay. Trong công việc như của em thì chuyện cảnh giác là quá quen thuộc, và hai con vượn kia đã bị lộ từ cách xa cả cây số. Com lê rẻ tiền, trông gân guốc, bọn Mỹ. Chúng chờ em, chắc chắn là thế. Chúng đứng lên khi em đi ra, một trong hai thằng ném điếu thuốc lá rồi giẫm lên nó.”
“Còn em làm gì?”
“Lúc đầu em nghĩ sẽ tự xử lý chúng. Cũng chẳng phải khó lắm, kể cả không có súng. Nhưng em không nghĩ là anh sẽ thích nếu em để lại cho anh hai chú thẳng cẳng trên hè phố London. À, xin lỗi - vỉa hè chứ.” Cô cười khinh miệt. “Thế nên em giả vờ quên mấy thứ. Em ngó túi xách, sau đó quay lại vào bảo tàng. Bố khỉ, em ở trong đó lâu phát chán, nhưng rồi đã phát hiện thấy một lối ra ở phía bên kia nên em chuồn luôn. Nhưng nếu chúng đã biết em ở đấy, thì có lẽ chúng cũng sẽ tìm thấy em ở đây.”
“Theo em chúng là người của ai?”
“Băng Máy Cái? Bọn Băng Đảng? Anh nói em nghe xem. Lúc rời New York ta cũng để lại vài tay không được vui vẻ lắm, lại thêm một đống xác gangster nữa. Lũ gái của em sẽ băn khoăn sao em lại trốn chúng, mà chuyện này thì chúng không đơn độc đâu. Chúng sẽ muốn được trả lời cho vài câu hỏi và có lẽ chúng sẽ gửi vài tay đầu gấu đến để moi cho được.”
“Anh không nghĩ em có gì phải lo lắng,” Bond nói. “Anh đang nhớ lại những gì M đã nói với anh. Có hai người từ CIA đã đến thăm văn phòng ông chỉ một ngày trước. Có phải chính là hai người đó không? Sẽ chẳng có ai định làm gì ở London đâu và có thể sẽ có những lời giải thích hoàn toàn vô tội cho chuyện này. Nhưng anh sẽ nói với người của mình để họ canh chừng em.” Anh hít một hơi. “Anh phải đi xa London vài ngày.”
“Thế à?” Tia giận dữ thoáng trong mắt cô.
“Công việc thôi. Cũng không phải đi xa lắm, anh sẽ để lại cho em tên và số điện thoại khách sạn. Anh xin lỗi. Nhưng là chuyện phải làm.”
Cô định cự cãi, nhưng rồi nghĩ lại. Cô nhún vai và cố nở ra được một nụ cười. “Phải rồi. Em hiểu. Phất cờ vì nước Anh bỏ lại người đàn bà bé nhỏ phía sau. Phải thế không?” Cô thổi một hơi khói rồi dụi điếu thuốc vào gạt tàn. “Chậc, anh đã hứa cho em ăn tối mà em thì đang đói meo rồi đây. Xét cho cùng thì có khi anh gọi món hàu của anh đi cũng được. Em vừa nhớ ra là chúng tốt cho đàn ông thế nên hôm nay em muốn anh chén nhiều vào.”
Một lúc sau hai người cùng đi ra, có thể vì Bond đang bận tâm chuyện khác nên anh không nhận thấy hai người đàn ông ngồi trong chiếc Austin xám đỗ trong bóng tối. Nhưng chúng nhìn thấy anh. Chúng nhìn thấy cô gái. Chúng đã sẵn sàng chờ đợi. Chúng biết thời điểm của chúng rồi sẽ đến.