Chương 2
Đã lâu lắm, hôm ấy Lâm mới thấy lòng mình vui vui. Vui vì cái trò tiêu khiển của chàng hôm ấy nó lạ một chút. Chàng không đi chơi, muốn ở nhà ngủ. Nhưng giấc ngủ nào có nghĩa gì đối với những người suốt đời chỉ ăn, chơi và ngủ. Muốn được ngủ ngon, người ta phải mua bằng sự làm lụng nhọc mệt của cơ thể. Lâm thì chẳng bao giờ nhọc mệt cả. Chàng nằm trằn trọc một lát, không ngủ được, lại nhỏm dậy, lúc ấy thằng Bếp, con sen, thằng nhỏ đã xuống cả dưới nhà, gian buồng không còn vang những câu nói vớ vẩn, Lâm không còn được nhìn cái bộ mặt ngô nghê của nó nữa, Lâm lại thấy buồn, lại thấy trống trải. Mà chàng thì không còn biết làm cách gì để cho đỡ buồn và đỡ trống trải. Thuốc phiện ư? Gái ư? Sau những cuộc hành lạc, chàng lại thấy buồn hơn, chán hơn. Nhưng biết làm gì để giết thì giờ?
– May ra hôm nay, mình gặp cái lạ nó làm cho mình khoái, biết đâu?
Đã bao lần, chàng chán cuộc chơi bời, nhưng đã bao lần, cái ý nghĩ ấy nổi lên, vì thế chán thì chán, chàng cũng cứ đi chơi để hi vọng sẽ gặp cái lạ ấy.
Chàng bấm chuông. Thằng nhỏ lên:
– Xếp quần áo cho tao đi.
– Cậu không ngủ?
– Tao không ngủ được. Buồn quá, mà đi thì đi đâu bây giờ? Làm gì bây giờ? À, con Xuân nó có đến khống? Bảo nó lên đây nhé!
– Thưa cậu lúc nãy cậu dặn thế, nên cô ấy đến, anh bếp đã bảo cậu đi vắng, cô ấy đã đi rồi.
– Ồ, tiếc quá…
Thằng nhỏ đem chiếc ca-vát lại:
– Hay con đi mời cô Hồng lại?
– Ôi thôi, tao nghe nó thuyết đạo-đức mãi, tao nhức đầu rồi.
– Hay cậu đánh tổ tôm, để con mời… ông Sinh và mấy người nữa lại.
– Ừ, một ý kiến hay đấy. Nhưng thôi, đánh tổ tôm được mươi đồng chẳng làm quái gì. Ngồi còm cọm, mỏi lưng lắm, mà tao trông cái mặt cay ăn cay thua của chúng nó, tao tởm lắm. Thôi đưa lọ nước hoa đây, rồi bảo tài-xế đánh xe ra. À thế nào? Con thằng tài xế nó ốm khỏi chưa?
– Thưa cậu chưa?
– Thế bảo nó đánh xe ra, tao cầm lái, cho nó ở nhà với con nó.
Thằng nhỏ xuống nhà một lát rồi đi lên:
– Thưa cậu, xe đánh ra rồi
Lâm đứng dậy lầm bầm:
– Bây giờ biết đi đâu?
Rồi chàng hét to:
– Giời ơi buồn quá! Thế này thì chết ông rồi còn gì? À … hay mày đi gọi lũ tiểu quỷ lại đây cho chúng nó nói « phét » cho vui.
– Thưa cậu gọi những ai?
– Thằng khốn nạn này, mày không biết những ai đến cái nhà này để ăn, để hút và để nói nhảm cho tao nghe à? Thằng Vân, thằng Phi, thằng Hộ chứ còn ai nữa.
– Thưa cậu, có phải mua thuốc phiện thì để khi con đi gọi, con mua luôn một thể.
Lâm móc túi lấy ra đồng bạc rồi lại đút đồng bạc vào:
– Thôi, chúng nó nói lắm, cũng chẳng còn gì để nói nữa. Rồi lúc về, lai vay sỏ mỗi bố ít tiền. Thôi để tao đi.
♣Vừa xuống lưng chừng cầu thang thì Lâm thấy con sen lên.
– Thưa cậu, có ông Nam hỏi cậu.
– À, may, may.
Miệng nói thế, chân chạy. Một loáng Lâm đã xuống đến phòng khách.
– Nam ơi! mày cứu tao với, tao sắp chết vì buồn bực đây! Thế nào, mày độ này thế nào. Trong cẩm nang của mày, có môn thuốc gì để cứu tao không? Tao định nếu ở nhà ra mà không tìm được cái gì vui để tiêu khiển thì tao cầm máy ô tô cho phóng xuống sông Cái …
– Nhưng mày biết bơi
– Ừ nhỉ, tao quên. Nhưng ít nhất, tao cũng tìm được một cảm giác lạ …
– Nó làm cho mày càng buồn rầu và trống rỗng về sau này.
– Thế thì mày bảo ông chịu chết à? Mày là một nhà văn, mày phải biết một phương pháp gì để cứu những thằng quá no đời như ông chứ! Nếu không thế thì mày viết văn để làm gì?
– Tao vẫn đã bảo ở đời này chỉ có mình là có thể cứu được mình mà thôi. Chẳng ai có thể cứu mình được cả.
– Mày lại bảo tao tìm một việc làm cho đời tao chứ gì? Nhưng mày bảo tao làm gì? Xem sách thì tao xem mãi rồi. Toàn những tư tưởng cũ rích, chúng nó nhai đi nhai lại. Mày bảo tao làm báo? Thì để cho bọn chúng mày lợi dụng tiền của tao mà bới xấu nhau ư? Mày bảo tao viết văn? Nhưng tao biết viết cái gì. Mà viết như chúng mày thì để làm gì? Hết khóc mưa lại khóc gió, lại khóc thu, lại ca tụng hai con mắt, đẹp? Tao chịu thôi vì đời tao đã buồn lắm rồi. Còn con mắt đẹp, thì tao nhìn ở đâu cũng chẳng thấy đẹp…
– Nhưng ít nhất, chúng tao cũng không gặp phải cái cảnh… buồn muốn chết như mày.
– À, à, lòng tự ái của quan to thật! À, à quan viết văn để dạy đời… Nhưng tao xét tao không thích hợp với cái nghề dạy đời…. Thì mày bảo sao? Tao dạy tao, tao đã lấy làm khó nhọc..
– Tao thương hại cho mày.
– Mày thương tao? À, à, có phải mày cho là tao sống trong chỗ nhục dục đê hèn, còn mày thì sống trong bầu tư tưởng cao siêu thì mày thương hại tao chứ gì? Thế mày có biết tao cũng thương hại bọn chúng mày lắm không? … Mày có cuộc vui gì cho tao đi với …
– Những cuộc vui của chúng tao đi, mày đã không thích rồi, vì đồng tiền của mày đã làm cho mày no nê cả rồi. Đã no nê thì còn gì cho nó ngon được chứ! Tao định về quê xem hội Phủ Giầy và ở lại nhà quê nửa tháng để dưỡng sức, mày có về quê tao thì về.
– Chết cha tao! Ở Hanoi mà tao còn buồn như thế này thì về quê mày, có lẽ tao đến hóa điên. À, có phải, mày định tìm cho tao một cách tự tử mới phải không? Mày có định giết tao thì mày bảo?
Nam đứng dậy:
– Thôi con khỉ, đùa mãi. Về quê để thay không khí và xem hội … Tôi phải bảo trước cho anh biết ở nhà quê thì mọi cái đều thiếu thốn, chứ không được như ở tỉnh đâu, có thể chịu được thì hẵng về. Mà về thì phải về đúng mười ngày. Chứ không được nửa chừng cút. Vì như thế thì phải bảo đệ để liệu rủ người khác. Chứ ở nhà quê một mình, chán lắm. Có đoan đúng như thế hẵng về, không thì thôi.
– Bằng lòng. Nhưng không phải bằng lòng vì gái quê lạ, không phải bằng lòng về chỗ đổi không khí, đổi hoàn cảnh, cũng không phải bằng lòng vì muốn xem hội Phủ Giầy.
– Thế bằng lòng vì gì?
– Bằng lòng vì chỗ thiếu thốn, bởi đệ no nê sung túc đã quen, ta thử nếm cái thiếu thốn xem cái vị nó thế nào. Một ý kiến hay! ta đi ngay hôm nay, ta đi ngay bây giờ.
– Phải chờ đệ thu xếp đã chứ, phải cho đệ viết giấy về nhà để sửa soạn chỗ ăn chỗ ở đã chứ.
– Không, nếu thế thì có lẽ đệ đổi ý kiến mất. Việc gì phải sửa soạn đón tiếp? Ta khoái về chỗ bất ngờ. Đệ được người ta sửa soạn đón tiếp đã nhiều rồi. Nay ta thử hưởng cái mùi không đón tiếp xem nó thế nào.
– Thì tạt qua nhà đệ để đệ lấy quần áo đã. Đệ lại cần phải nói trước nhà đệ nghèo mà đệ lại muốn được cái vinh hạnh đón tiếp huynh, chứ đệ không muốn huynh xuất ra một tí gì, có chịu được rau dưa thì hẵng về.
– Thì đã bảo người ta chỉ thiết rau dưa nên mới về mà. Người ta chỉ về vì chỗ đó …
– Hăm hở thế?
– Sao lại không hăm hở. Có chỗ để đi «công thành» (?) xem thắng hay bại thì phải cần sốt sắng lắm mới nắm được phần thắng về mình. Huynh ôi! ở Hanoi, giàu có như đệ, cái gì nó cũng tiến đến mõm, chán quá. Ngày hôm nay, có một dịp để đi, làm được thì ăn, mà không làm được thì thôi, huynh tính không vui vẻ sốt sắng làm sao được. Đệ quyết là đệ phải thắng. Đệ sẽ được ghi vào cái bản thống kê tình ái của đệ mười cô nhà quê váy ộp nữa. Nhỏ ơi! xếp quần áo mau mau lên cho tao, để tao đi.