← Quay lại trang sách

Chương 12

Thơm thở hơi thở cuối cùng thì Nam chạy về nhà. Chàng đồ chừng rằng Lâm đang khóc lóc vật vã, nhưng trái với sự phỏng đoán của Nam, Lâm đang ngồi điềm tĩnh hút thuốc lá. Hai mắt ráo hoảnh. Vốn biết tính bạn, Nam rùng mình kinh sợ. Lâm thấy Nam về, cũng chẳng cựa cậy, cũng chẳng hỏi, hình như chàng không trông thấy Nam vậy.

Nam biết rằng bạn đau buồn lắm. Chàng im lặng lại ngồi cạnh bạn. Hút gần hết điếu thuốc lá, Lâm vứt xuống rồi quay lại đưa mắt hỏi Nam:

– Thế nào?

Nam ấp úng chực nói.

– Thôi anh không cần phải nói dối. Tôi biết rồi. Thơm chết rồi. Tôi cảm thấy cái chết của Thơm ở trong trái tim tôi. Thơm vừa chết thì anh về đây phải không?

Nam sẽ gật đầu.

Lâm cúi mặt ngẫm nghĩ một lát, rồi lại ngửng mặt bảo Nam:

– Anh gọi chị về đây tôi hỏi. Và anh yên trí: Tôi không tự tử và cũng không phát điên đâu.

Một lát sau, vợ Nam ở bên nhà cụ Đồ chạy về.

– Chị kể rõ cho em biết tình hình trong hơn một tháng sau khi em đi Hanoi. Chị nên nói rõ hết cho em biết. Em cần biết, chị đừng giấu em một tí gì.

– Hôm ấy, bác về rồi thì cô ấy sang đây. Tôi bảo bác đi Hanoi và đưa bức thơ với món tiền cho cô ấy. Cô ấy ngạc nhiên không hiểu, hỏi tôi:

“Tôi làm gì mà ông ấy đưa tiền cho tôi thế này?”

“Thì cứ xem trong thơ ấy. Bác ấy chỉ dặn đưa cho cô và cũng chẳng thấy nói gì. Áng chừng đã nói ở trong thư.”

Cô ấy tần ngần nhìn tập giấy bạc và bức thơ một lát rồi mới bóc ra xem. Tôi thấy cô ấy cứ dần dần tái mét mặt đi rồi bỗng rú lên một tiếng vò tập giấy bạc và bức thơ ném xuống đất rồi bỏ chạy. Tôi gọi thế nào cũng không lại.

Đến chiều tôi sang hỏi duyên cớ vì sao không lấy thì cô ấy chỉ trả lời:

“Em có làm gì đâu mà ông ấy cho tiền em. Thôi chị gửi giả ông ấy hộ em.”

Cô ấy nói xong rồi òa lên khóc. Thế là từ ngày hôm ấy mặt cô ấy cứ xanh nhợt và thẫn thờ chẳng buồn nói chuyện với ai. Rồi một hôm nghe tin cô ấy bằng lòng cho «cưới lại» Nhưng trước khi cưới hai hôm, cô ấy bỗng đi biệt trong hai ngày một đêm. Cả nhà đã lo sợ cuống cuồng tưởng cô ấy trốn đi, liền cho người bổ đi tứ phía tìm. Nhưng tìm đâu cũng không thấy. Ấy thế rồi thì bỗng thấy cô ấy về. Cụ Đồ đánh cô ấy một trận nên thân. Nhưng cô ấy chẳng khóc mà cũng chẳng kêu van cứ đứng yên để cho đánh.

Lâm nghe vợ Nam nói đến đấy bỗng hét lên:

– Giời ơi!

Thấy vợ Nam im, Lâm lại giục:

– Thế nào, chị nói nốt đi. Chị có biết trong hai ngày ấy, cô ấy đi đâu không?

– Có, tôi sang hỏi thì cô ấy bảo cô ấy buồn đi Hanoi chơi!

– Không biết đường bao giờ mà dám đi thì táo gan thật.

– Tôi hỏi cô ấy thì cô ấy lặng im.

– Thôi chết rồi, có lẽ cô ấy ra tìm em, nhưng trước hôm cô ấy đi cô ấy có hỏi gì chị không?

– Tôi chẳng thấy cô ấy hỏi gì cả. À, quên! cô ấy có hỏi tôi đã ra Hanoi bao giờ chưa? Nhưng đến khi nghe tôi nói tôi chưa bao giờ ra Hanoi thì không thấy cô ấy hỏi nữa.

– Nhưng ít nhất cô ấy cũng biết chỗ ở của anh ấy chứ?

– Thì cô ấy vẫn biết vì tôi vẫn nhờ cô ấy viết thơ và đề phong bì.

Nam nghe vợ nói đến đấy liền bảo:

– Nếu ra Hanoi thì phải vào tôi chứ còn quen ai. Và nếu muốn tìm đến anh thì tất phải hỏi tôi. Đằng này chẳng thấy cô ấy đến.

– Có lẽ cái bản tâm «en» muốn ra Hanoi tìm tôi, vì tôi biết «en» yêu tôi lắm. Nhưng chắc là nghĩ ngấm nghĩ ngầm tưởng rằng tôi không thương đến cho nên không đến nữa

Rồi Lâm trừng mắt nhìn ra sân và lẩm bẩm nói một mình:

– Một mình ra Hanoi … không quen biết ai … không thông thuộc đường lối … không đến nhà ai… định ra đi tìm thằng khốn nạn…

Lâm lại quay lại:

– Từ hôm ấy, chị không thấy cô ấy nhắc nhỏm gì đến em nữa chứ?

– Không.

Lâm lại lẩm bẩm như nói một mình:

– Mà nhắc nhỏm để làm gì. Nhắc nhỏm để làm gì!

Rồi Lâm cứ ngồi thừ ra hình như không biết rằng có vợ chồng Nam ở bên cạnh.

Nam thấy bạn đau đớn quá, sẽ lấy tay ra hiệu cho vợ đi xuống nhà, rồi Nam cũng cứ ngồi im nhìn Lâm. Mặt Lâm lúc ấy nhợt ra và im lặng như một pho tượng.

Ngồi lâu quá không thấy Lâm nhúc nhích, Nam liền lại vỗ vai thì Lâm giật mình choàng dậy như một người tỉnh giấc mê.

Hai người nhìn nhau. Hình như nhận biết nỗi lo âu của bạn đối với mình hiện lên ở hai con mắt, Lâm sẽ từ từ bảo bạn:

– Em không tự tử đâu, em không hèn như thế đâu.

– Nhưng anh cứ thế, tôi lo quá. Anh nên can đảm, dẫu sao sự đã qua rồi.

Lâm nói như trong một hơi thở:

– Phải, sự đã qua rồi! sự đã qua rồi! Hạnh phúc cũng đã qua rồi.

Rồi Lâm vùng nắm tay Nam khóc như mưa như gió:

– Anh ơi! Hạnh phúc đã qua rồi. Hạnh phúc đã qua cửa nhà em mà em không biết ra nắm lấy, bởi vì em mù quáng, bởi vì cả cái đời sống lêu lổng của em trong giàu sang là một khoảng đất khô khan cằn cỗi mà hạnh phúc không thể bắt rễ được. Hạnh phúc nó như một hạt giống, nó chỉ có thể mọc lên ở trên những khoảng đất phì nhiêu mà người ta dễ cày bừa để đón lấy nó. Hạnh phúc không đến cho những cuộc đời không tư lự buông trôi thả lỏng theo những thúc dục của vật tính như đời em, không tu bổ, không khai thông trái tim, không rèn luyện linh hồn thì trái tim khô khan, thì linh hồn tê liệt, thì con mắt hóa ra mù, hạnh phúc tiến lù lù đến trước mặt cũng không nhận thấy, anh ơi!

– Thôi! Anh đừng nghĩ luẩn quẩn nữa vô ích!

– Không vô ích đâu, anh ạ. Thơm đã hiện đến cho đời em, thế mà em không nhìn thấy cái kho vàng vô giá là nàng, bởi em bị mê hoặc bởi những thành kiến nhân sinh lầm lạc, bởi vì suốt đời em sống như con vật không bao giờ dò hỏi linh hồn và trái tim để xem nó cần dùng những gì, bởi vì cái đời chơi bời vô tư lự của em là một khoảng đất không có cầy bừa. Thì hạnh phúc bắt rễ vào làm sao được! Cho nên ngày hôm nay, em mới phạm vào cái tội giết người. Nhưng cái chết thê thảm, cái chết trong yêu đương của nàng đã làm cho linh hồn em sống lại, trái tim em sống lại. Ngày nay em đã biết đến những điều kiện mà người ta cần phải có để đón rước lấy hạnh phúc thì… đã muộn rồi anh ơi! đã muộn rồi anh ơi!

Lâm gục đầu vào ngực bạn, vừa mếu máo nói tiếp:

– Hạnh phúc đã bay đi khỏi đời em không bao giờ trở lại nữa rồi! Nhưng đó cũng là một hình phạt xứng đáng, bởi từ tấm bé đến giờ em có làm gì để đón rước lấy nó đâu.

HẾT

.