← Quay lại trang sách

Chương 11

Về đến Hanoi, Lâm không về nhà vội, nhẩy ngay đến nhà Nam:

– Nam ôi! Tao là người sung sướng nhất đời, tao sắp lấy vợ, lấy một người tao yêu mà người ta cũng yêu tao, tao sẽ cho mày hai nghìn đồng để mày xuất bản một tờ báo, cho mày khỏi bị một bọn chủ báo khốn nạn nó lợi dụng mày. Mày đi Huế về đấy ư? Tao đi sang Tàu về đây!

Vừa nói, Lâm vừa ôm Nam hôn chùn chụt.

– Mày điên hay sao thế, hở Lâm? Mày đi sang Tầu mắc được chứng động dại về đấy phải không?

– Phải, tao điên! Tao điên vì sung sướng. Bây giờ tao mới nhận thấy rằng tao yêu, yêu một cách tuyệt đối, yêu một cách có thể hy sinh hết như những vai chủ động trong tiểu thuyết của chúng mày. Thì ra bọn văn-sĩ chứng mày khá. Văn sĩ vạn tuế, ái tình vạn-tuế! Thằng Lâm, thằng Nam vạn tuế!

– Thôi hét khẽ chứ không người ta chửi cho, nhưng mày yêu ai mới được?

– Ồ đồ mày ngu, mày không biết tao yêu ai à! Ối giời ôi! đến như mày thì thái ngu con ạ, mặc dầu con là văn sĩ. Con quên câu phương ngôn Tây rồi ư? “Sự vắng mặt đối với ái tình như gió đối với lửa, nó dập tắt những cái đang cháy nhỏ, và thổi bùng những lửa to.” Nam, tao cho mày 500$ để mày viết một quyển tiểu thuyết «Thằng Lâm đã sống một ái tình to lớn». Tao mua cho mày 1000 cuốn, tao phát khắp nước Nam. Mày hỏi tao yêu ai ư? Đồ ngu. Thế mà tao nghe như mày đã viết một quyển sách về tâm lý, tâm lý tâm liếc gì mày! Để tao hô lên một tiếng cho mày nghe thấy tên người yêu tao. Mở rộng tai ra. Thơm vạn tuế! Em Thơm vạn tuế! ái chà! tao đọc đến cái tên ấy thấy thơm cả mồm. Mày có thấy thơm không? Những người như mày suốt đời gục trên đống sách đầy bụi đời nào có lỗ mũi mà hưởng những cái thơm thần tiên ấy. À thế nào mày có được tin tức gì ở nhà quề về em Thơm tao không?

– Có, tao ở Huế về thì nhận được thơ của vợ tao viết ra bảo cô Thơm khi đọc bức thơ của mày thì cô ấy khóc ngất..

– Ấy là cái triệu chứng nó yêu tao đấy… Sao nữa?

– Rồi thì cô ấy vò nát hai trăm đồng bạc ra, rồi thì cô ấy chạy về nhà, cô ấy nhờ vợ tao gửi trả lại cho mày, vợ tao lại bảo hình như cô ấy sắp lấy chồng.

Lâm trố mắt:

– Ồ thế thì vợ mày là một con khốn nạn, mà mày cũng là một thằng khốn nạn! sao vợ mày không viết thơ ngay ra cho mày, để bảo ngay cho tao biết mà để hàng nửa tháng mới viết. Sao mày nhận được thơ mày không đem ngay lại cho tao.

– Ồ, thằng đểu, mày đùa mày chửi tao, chứ mày lại chửi cả vợ tao à?

– Tao chửi tuốt. Thế thì chết tao rồi còn gì! Giời ôi, nhưng nó lấy ai? Đã lấy chưa? Cưới chưa? Nam ôi, vợ chồng mày giết tao? Mày đùa tao thôi đấy chứ?

Lâm vừa nói vừa nắm lấy cánh tay Nam lắc đấy lắc để.

Trước Nam thấy Lâm chửi vợ mình thì giận lắm. Nhưng sau thấy vẻ lo sợ và buồn rầu in hình rõ rệt lên con mắt bạn, chàng đau lòng ái ngại, mà không giận nữa. Chàng gỡ tay Lâm ra rồi bảo:

– Mày muốn cho tao nói thì mày phải buông tao ra thì tao mới nói được. Chứ mày lắc tao thế này thì tao nói làm sao! Tao ở Huế về hai hôm thì nhận được thơ của vợ tao. Tao lại mày thì đầy tớ mày bảo mày đi du lịch. Tao còn làm sao cho mày biết tin được.

Phút điên rồ vì lo sợ đã qua, Lâm mới nhận thấy mình là láo lếu:

– Nhưng tại làm sao chị để mãi tới hơn mười hôm mới bảo cho anh biết?

– Thì vợ tao có biết chữ đâu. Nhờ người viết được bức thư và đi mua được cái tem, ở nhà quê đâu có phải là chuyện dễ dàng như ở tỉnh, mà vợ tao cũng nghĩ là chuyện chẳng quan hệ gì. Cô ấy đi lấy chồng thì có sao, vì mày đã bảo là mày không yêu cơ mà?

– Lúc ấy tôi chưa biết là tôi yêu. Thế lấy ai? Đã lấy chưa?

– Lấy chưa hay không thì chưa biết. Sáu hôm nay tao gặp người làng ra đây, tao hỏi chuyện thì nghe nói cô ấy định cho «cưới lại», còn đã cưới rồi hay chưa thì tao không biết.

– Thế thì có lẽ chưa cưới. Tao về còn kịp. Nhưng «cưới lại» là thế nào? Mày nói tao vẫn chưa hiểu?

– Lệ vùng tao, hễ đôi bên vợ chồng chê nhau hay muộn con thì cho cưới lại, cũng ăn uống linh đình như khi cưới lần đầu tiên.

– Nhưng mày nghe chắc chắn là chưa cưới chứ, mới rục rịch đấy thôi chứ? Giời ôi, vì nó yêu tao, nên nó thấy tao xử tệ thế, nó phẫn uất mới trả thù tao. Cho cưới như thế tức là đi tự tử, đem linh hồn giết đi, giời ôi! nó định giết cái hình ảnh của tao ở trong mình nó! giời ôi! Tao tưởng chừng thằng bé oắt-sà-tì đụng đến người nó, tao chết đi được. Mới rục rịch đấy chứ? chưa cưới chứ hở mày?

– Ờ, tao cũng tưởng mày đi sang Tầu thế thì mày cũng đã quên đi rồi, nên câu chuyện ấy tao cũng không để ý. Tao thấy người làng nói qua loa thì tao cũng biết vậy. Nhưng chắc chắn rằng hôm ấy thì chưa cưới.

Mặt Lâm bỗng sán lạn những ánh sáng hi vọng:

– Thế thì còn kịp, anh ạ, anh về ngay với đệ đi, đệ lấy ô-tô, về ngay bây giờ đi. Đệ thấy đệ yêu nó lắm. Mà đệ chắc chắn rằng nó cũng yêu đệ lắm, nó không thế nào lấy người khác được, mặc dầu đệ xử tệ với nó. Có những cái nhìn nó hứa hẹn cả một đòi, anh ạ. Mà nó thì đã nhiều lần nhìn đệ bằng những cái nhìn như thế, trung thành yêu đương cả một đời. Đi, chúng ta đi ngay. Nhanh một phút là may một phút.

Cũng chẳng cần Nam nói, thuận hay không, Lâm lôi ngay Nam xuống cầu thang, rồi nhẩy xe về nhà, sai tài xế đánh ngay xe về Đồng Đội.

Lâm hét tài xế mở hết tốc lực. Lúc ấy chàng mới hơi bình -tĩnh, chàng kể lể hết cho Nam nghe những tư tưởng luân chuyển ở trong đầu mình cho đến khi nằm mê thấy Thơm chết, chàng mới nhận thấy mình yêu Thơm.

– Tôi lo quá anh ạ. Tôi chỉ sợ không khéo «en» chết rồi, đã cho chồng «cưới lại» rồi.

– Không, chắc là không, vì người làng mới nói với tôi được sáu hôm nay.

– Trong sáu hôm thì …

– Anh đừng lo. Chả nhẽ giời lại độc ác thế? Nhưng kỳ quái, sao trước kia, anh không nhận ra là anh yêu ngay để lấy phăng ngay hồi ấy …

– Thế thời còn nói chuyện gì. Hồi ấy tôi bị các thành kiến khốn nạn về nhân sinh, về hoàn cảnh lung lạc khối óc và trái tim khiến cho tôi mù quáng không nhận rõ rằng mình đã yêu. Nếu tôi không xa Thơm hơn một tháng thì tôi cũng không biết đâu. Không khéo cái mộng ấy thực đấy. Thơm chết rồi nên mới về báo mộng cho tôi biết đấy!

– Mộng mị gì? Anh đừng lo. Tôi tin rằng ông giời không đến nỗi độc ác thế!

– Nếu có thế nào, đệ không còn có thể sống được đâu. Đệ yêu «en» quá lắm rồi? Có thế nào thì đệ cũng đến tự tử thôi. Không lấy được Thơm, thì đời đệ không còn có nghĩa gì nữa.

Hôm ấy giời quang đãng. Cả cảnh vật đều như hơn hở.

Xe hơi chạy vùn vụt. Tài xế mở đến tám mươi mà Lâm còn cho là chậm.

Trông thấy xóm Trạm, thôn Thiên Vinh, Lâm thấy quả tim mình đập mạnh. Đến đầu xóm xe hơi rít phanh hãm Lâm vội vàng nhẩy xuống, đầu chạm vào mui xe bật cả mũ.

Bỗng Nam ngồi trên xe lên tiếng:

– Kìa anh, ai trông như Thơm đang quẩy quang gánh đi đâu kia kìa?

Lâm ngơ ngác nhìn. Thì quả là Thơm đang ở đầu đường đi lại, nhưng một có Thơm xanh xao, da tái ngắt chứ không phải cô Thơm vui vẻ hồng hào như trước kia nữa. Lâm thấy thế, càng ái ngại, càng yêu hơn. Chàng quên hết, quên không nhìn thấy những người đang ngồi trong hàng nước, quên không nhìn thấy người đi đường. Chàng chỉ nhìn thấy cô Thơm vì buồn rầu mà trở nên gầy ốm.

Chàng vừa chạy lại, vừa gọi:

– Em Thơm! Em Thơm! Anh về để cưới em đây!

Thơm thấy chàng liền đứng lại ngơ ngác nhìn. Rồi khi Lâm gần đến nơi, nàng liền rú lên một tiếng, quẳng quang gánh, quay đầu ù té chạy Lâm đuổi theo, vừa đuổi vừa hét:

– Anh đây mà! Anh về đây để cưới em mà! sao em lại chạy? Em đứng lại!

Thơm cứ chạy, Lâm cứ đuổi. Được một quãng chừng ba mươi thước, Lâm vừa nắm được Thơm thì bỗng Thơm té dụi xuống. Lâm chồm lên một bước, giữ được. Chàng ôm ghì lấy. Nhưng vì vừa mệt, vừa cảm động, lại quá trớn, Lâm ngã ngồi xuống, Thơm thì nằm gục trong lòng chàng. Lâm cũng chẳng thấy đau, chàng vừa hôn mắt Thơm vừa khóc, vừa kể lể:

– Anh đây mà, anh yêu em mà, anh về đây để cưới em mà! Kìa em không nhận ra anh à? Anh là Lâm đấy mà! Anh nhớ em quá mà! Anh yêu em lắm mà!

Bỗng Lâm rú lên một tiếng thất thanh. Thì ra Thơm đã ngất trong cánh tay chàng từ bao giờ. Bọt mép sùi ra chảy xuống áo, hai má thì xám ngắt, mắt nhắm tay buông thõng. Nam và mọi người ngồi trong hàng nước đổ đến.

Tiếng xì xào:

– Ồ, con gái cụ đồ Ba con dâu ông Bá. Thôi thôi cảm phong rồi...

Lâm chẳng nghe thấy gì, chỉ lay gọi mãi không thấy tỉnh, Lâm sợ hãi khóc oà lên, Nam liền cúi xuống sẽ rỉ tai:

– Coi chừng, tôi vừa được người ta nói cho biết «en» đã cưới lại được bốn hôm nay. Anh phải đề phòng lắm không mang tiếng cho, «en» và cả cho anh nữa.

Những câu nói của Nam như những lưỡi dao chém vào mặt Lâm, chàng hoảng hốt hỏi

– Thật không?! Thật không?!

– Thật rồi. Coi chừng mọi người đang nhìn chúng ta.

Rồi Nam ngửng lên nói với mọi người:

– Thật là cái vạ vịt. Về gần đến nhà thì gặp người phải cảm. Nào các ông các bà làm ơn khiêng giúp cô ấy về nhà hộ tôi để cứu chữa. Anh Lâm anh đỡ đầu cô ấy lên.

Cái tin ấy đã làm cho Lâm chết điếng, chân tay rời rạc, chàng không còn sức đỡ Thơm nữa. Chàng vừa toan đứng dậy thì lại ngã ngồi xuống. Một người đàn ông lực lưỡng liền cúi xuống xốc nách Thơm, còn một người nữa thì ôm hai chân khiêng Thơm đi.

– Bây giờ đem về đâu?

-Thì đem về nhà chồng cô ấy chứ còn mang đi đâu.

Nam vội cản:

– Mang về nhà ông Bá ở tận trong làng thì xa lắm. Phải mang về nhà cụ Đồ để cấp cứu. Các ông đi mau lên.

Rồi Nam lại xốc Lâm đứng dậy:

– Thôi số mệnh đã định như thế! Anh đừng buồn rầu nữa, buồn rầu cũng chẳng lấy lại được.

Lâm dựa vào Nam mà đi, chẳng nói chẳng rằng.

– «En» thấy anh về, cảm động quá nên ngất đi đấy. Anh phải làm lơ đi chứ không người ta dị nghị. Thôi can đảm lên để tìm cách cứu chữa. À quên để tôi bảo tài xế đánh xe ra Nam Định mời thầy thuốc không nhỡ một cái thì khốn.

Lâm cũng vẫn chẳng nói chẳng rằng, mặc cho Nam dắt đi đâu thì dắt. Lúc ấy chàng bị đau thương làm tán loạn tâm hồn chẳng còn một chút nghị lực nào.

Hai anh em vào đến nhà cụ Đồ thì đã thấy mọi người đông đặc, đang hú hồn, hú vía ầm ỹ. Nhưng Thơm vẫn chưa tỉnh.

Hai người lách đám đông vào thì thấy Thơm nằm sóng sượt trên giường, đầu tóc rũ rượi. Bà Đồ và người chú họ đang giật tóc. Nào đốt chổi, nào nước gừng, nào thổi bồ kết, nào phun nước lã, mọi cách đều vô hiệu. Thơm cứ nằm thiêm thiếp như người mê ngủ. Ngực chỉ còn thoi thóp thở.

Mọi người đang rối rít thì bỗng một người con trai, áo trắng quần nâu, trạc mười lăm, mười sáu rẽ mọi người đâm bổ vào:

– Cái Cả nó làm sao thế, hở bà?

Rồi y lại cầm cằm Thơm lay lay.

Nam sẽ rỉ tai Lâm:

– Thằng chồng oắt con của Thơm đấy.

Mắt Lâm bỗng sáng quắc. Nhanh như cắt, Lâm xông đến lôi người trẻ tuổi ấy đẩy ra ngoài mà bảo:

– Để người ta cứu chữa, mày làm gì mà rối rít lên như thế?

– Ô hay, ông này, tôi ….

Lâm cứ du ra:

– Chồng cũng mặc, để người ta cứu chữa, chứ làm loạn lên như thế thì cứu chữa làm sao?

Mọi người ngơ ngác không hiểu. Nam biết câu chuyện sắp xoay ra lôi thôi, liền can thiệp:

– Ông bạn tôi nói phải đấy. Cậu Cả hẵng lặng yên để người nhà gọi. Chúng tôi đã cho đi gọi đốc-tờ. Đốc-tờ đến thấy loạn, sợ lại trách chúng tôi biết mà không bảo. Ông bạn tôi với tôi về đến đầu làng thấy cô ấy trúng độc ngất đi, liền lại cứu. Cũng là tấm lòng tốt thương người đấy thôi. Cậu cả hẵng nghe tôi, tránh sang buồng bên đi!

Nam nói rất có lý. Chồng Thơm phải nghe. Mấy ông lang kéo đến. Nhưng biết tin đã cho xe hơi đi đón đốc-tờ rồi thì đều không dám chữa. Chừng nửa giờ sau thì y-sĩ đến. Nam liền đuổi hết mọi người ra chỉ để cho mình Lâm với y-sĩ ở đấy.

Sau hai mũi thuốc tiêm và chừng mười lăm phút làm cử động chân tay cho Thơm hô hấp theo lối nhân tạo thì Thơm tỉnh dậy.

Nhìn thấy Lâm đứng cạnh giường,Thơm bỗng ứa nước mắt, rồi lắp bắp, nói trong hơi thở:

– Đã muộn rồi! Anh ơi!

Rồi nàng lại nấc lên mấy tiếng khóc, ngất đi một lần nữa. Máu nóng trào ra ở hai bên mép.

Lâm nắm lấy tay y-sĩ:

– Làm sao thế ông? Liệu có việc gì không ông?

– Chửa biết, để tôi xem.

Y-sĩ áp đầu vào ngực nghe ngóng một lúc lâu.

– Xem ra nguy kịch lắm, có lẽ đứt mạch máu. Sự sống chỉ còn tính từng giờ. Hình như người ốm trước kia đã có bệnh đau tim phải không?

Lâm nghe y-sĩ nói đến đấy bỗng tối tăm mặt mũi. Nếu y sĩ không đỡ kịp thì Lâm đã gục xuống đấy.

Nam đang đứng ở cửa thấy thế vội chạy vào. Lâm liền ôm Nam, tấm tức khóc:

– Tôi giết Thơm, anh ạ! Tôi giết Thơm!

– Anh không được khóc. Phải can đảm. Mọi người đang để ý đến chúng ta. Thôi, anh hẵng về nhà tôi, để tôi liệu, chứ anh ở đây đã chẳng ích gì, mà nhỡ có thế nào, thì tủi cho «en»!

Lâm lảo đảo bước ra.

Thơm cứ nằm thiêm thiếp thở hắt ra. Máu ở mép tràn ra mỗi lúc một nhiều. Nam ngước mắt nhìn y-sĩ, y-sĩ lắc đầu:

– Đối với cái bệnh đau tim thì y-học cũng đến khoanh tay. Người này hình như đau tim đã lâu, nay bỗng gặp một việc gì bị xúc cảm mạnh quá, nên đứt mạch máu. Xem chừng không sống được qua đêm nay.

– Nhưng người ốm liệu có tỉnh lại được phút nào nữa không?

– Khó lòng, vì máu ra nhiều quá. Cứ thế này, rồi thiếp dần đi thôi.

– Không còn cách gì nữa?

Y-sĩ lắc đầu:

– Không còn cách nào nữa!