Chương 2 WENDY-VÀ ANH CHÀNG XA LẠ
Bước sang tháng thư ba, tôi đã có thể tự đi một mình với cây nạng gỗ và một chân băng bột lên tới đầu gối. Những vết thương khác ở đầu, vai và xương sườn đã ổn định. Hệ thần kinh, não và tủy sống gần như bình phục.
Chín giờ sáng, bác sỹ Hải bạn học hồi cấp ba, đến thăm.
-Số ông lớn lắm đó. Ngoài sáu mươi, ca mổ phức tạp như vậy mà qua khỏi thì quả là điều thần kỳ.
-Nhưng mình thấy vết gãy ở xương ống chân có gì đó bất thường.
Bác sỹ Hải bảo đưa mấy tấm phim chụp ống chân cho anh xem. Anh đưa phim lên hướng ánh sáng ở cửa sổ.
-Xương của ông còn quá tốt.
-Sao biết là tốt?
Anh chỉ vào vết gãy, giải thích:
-Xương cũng giống như cái nhánh cây. Nếu cây đã mục thì nó sẽ gãy tiện. Vết gãy nằm ngang. Những nhánh cây còn tươi tốt bao giờ cũng gãy xéo. Ông nhìn đi! Có phải vết gãy của ông là một đường chéo không?
Tôi gật gật.
-Nhưng khi mới giải phẫu xong thì vết gãy gần như kín, còn bây giờ, sau gần ba tháng, thay vì nó liền lạc, thì nó lại hở lớn hơn. Tại sao?
-Tại vì những tế bào xương ở hai đầu vết gãy bị tổn thương nặng, chúng chết đi, biến mất, làm cho vết gãy rộng ra. Đó là chuyện bình thường. Nhưng lớp tế bào xương bên dưới sẽ mọc, sẽ bắc cầu qua. Và nó sẽ kín lại. Có điều là vì ông đã lớn tuổi nên quá trình đó phải diễn ra chậm hơn bọn trẻ.
Tôi vỗ lưng nó.
-Cám ơn bạn hiền! Nhưng còn chuyện này nữa.
-Chuyện gì?
-Nghe nói bị gãy xương là coi như cái “khoản kia” tiêu luôn. Dẹp tiệm. Nếu vi phạm thì bị mục xương. Cưa chân luôn.
Bác sỹ Hải cười ha hả.
-Ai nói với ông vậy?
-Thì xưa nay trong dân gian truyền miệng với nhau như vậy. Trên internet cũng nói thế.
-Tào lao! Tao là bác sỹ khoa ngoại, hành nghề đã hơn ba mươi năm. Tao có thể nói với mày rằng chuyện xương cốt và chuyện tình dục chẳng có liên quan gì với nhau cả.
Tôi đưa ngón cái lên ngay trước mặt nó. Trút được gánh nặng ngàn cân.
Mười giờ. Bác sỹ Hải bắt tay từ biệt.
Tôi tiễn bạn ra hành lang.
Bạn đi rồi, tôi chống nạng về phía mấy bậc thềm dẫn xuống vườn hoa. Điện thoại reo. Đó là Wendy, cô gái trẻ đã đưa tôi từ Đà Lạt về và ở lại bệnh viện chăm sóc tôi suốt thời gian tôi phải nằm một chỗ.
-Cháu sẽ đến trong vòng 20 phút. Chú ổn không?
-Ổn. Cháu đi đường cẩn thận.
Tôi cúp điện thoại định cất vào túi, nhưng vì thao tác của người bệnh không chính xác nên chiếc iphone rơi xuống mấy bậc thềm. May nhờ có cái ốp lưng bằng da mềm nên nó không bể.
Tôi đứng nhìn nó một lúc rồi quyết định chống nạng bước xuống.
Khi đã nhặt được điện thoại, tôi bám vào thanh gỗ và kẹp cây nạng vào nách để bước lên, nhưng không được. Vì khi xuống thì dễ còn khi bước lên thềm thì tay chân tôi phải chịu sức nặng của cơ thể, lại còn phải giữ thăng bằng. Tôi cố thử một lần nữa nhưng đành chịu.
Ngay lúc ấy có một chàng trai trạc tuổi Wendy cao lớn, cường tráng từ xa đi lại.
-Này cháu, cháu có thể đỡ chú một chút được không. Vì chỉ có mấy bậc cấp.
Người thanh niên dừng lại, quay nhìn tôi. Một cái nhìn xa lạ, bạc màu và vô cảm.
Rồi cậu ta bỏ đi.
Thái độ đó làm tôi sửng sốt. Và rất “quê”. Nhưng lập tức có một cánh tay choàng qua lưng tôi.
-Cháu sẽ đưa chú lên.
Đó là Wendy.
Tôi nhấc cái chân băng bột, định bước, nhưng bỗng nhiên thấy toàn thân nhẹ hẩng. Rồi lướt đi, qua mặt cậu thanh niên nọ. Trong chớp mắt, tôi và Wendy đã đứng ở đầu cầu thang.
Người thanh niên trố mắt nhìn cảnh tượng ấy. Mặt xanh lè. Đứng im như phổng đá.
Wendy nói, nhỏ nhẹ, nhưng giọng điệu như lời quát nạt:
-Nhìn cái gì!?
Hắn bỏ chạy.
Có tiếng “meo” từ đâu thoảng qua. Hắn ta như bị vấp chân vào một vật gì đó, té nhủi xuống đất.
Những việc đó làm tôi sửng sốt. Tôi quay nhìn Wendy, chỉ thấy một nụ cười bình thản. Chưa bao giờ cô bé xinh đẹp, tươi tắn và đáng yêu như lúc ấy.
Bây giờ tôi có thể đi song song với Wendy, tiến lại phía chàng trai. Cô gái hích mũi giày vào mông anh chàng đang nằm sấp.
Hắn lồm cồm bò dậy, chạy một mạch. Biến khỏi dãy hành lang.
*Tôi và Wendy vô phòng, chuẩn bị bữa ăn trưa. Cô gái lấy ra mấy cái hộp giấy. Gà rán của Loteria và bánh mì kẹp phô-mai cá ngừ của Subway.
Wendy nói:
-Hồi còn là sinh viên ở Swansea buổi trưa con vẫn thường vô Subway để ăn món sandwich này. Sao chú có vẻ không vui vậy?
-Chú đang tự hỏi: Lúc nãy sao con có thể đưa chú bước lên thềm nhanh quá vậy?
-Chắc là vì hấp tấp.
-Nhưng còn cái vụ anh chàng kia té nhủi xuống đất? Giống như bị ai đẩy rất mạnh.
-Vì hắn cũng hấp tấp thôi.
Một ngụm Pepsi và một cái nhìn nghi hoặc, tôi hỏi:
-Hồi ở bên Anh con có học võ phải không?
-Không đâu ạ. Con sang xứ Wales chỉ để học Thiết kế Thời trang ở Swansea University.
-Mẹ con là Bộ trưởng Bộ Du Lịch (*) sao con không học ngành du lịch?
-Con rất “điệu”, ưa làm dáng như mèo vậy, nên chọn thời trang.
Đại học Swansea nơi Wendy học thiết kế thời trang
-Nhưng hồi đó con có “mạnh và nhanh” như bây giờ không?
-Dạ không ạ.
Tôi đưa cho Wendy một cái napkin vì thấy phô mai dính trên khóe miệng nó.
-Hồi ở Đà Lạt, sao con có thể biết chú bị nạn mà chạy đến? Người của công ty du lịch nói là con không có tên trong danh sách của đoàn du lịch.
Wendy nheo mắt, cười.
-Đừng thắc mắc, ngoại ơi! Chính con cũng không biết tại sao. Lúc ấy con đang đi mua sắm trong một siêu thị ở Sài Gòn, chợt cảm thấy có người thân lâm nguy. Rồi nghe tiếng mèo kêu. Lập tức thấy mình đứng trước cửa phòng cấp cứu. Có phải hiện tượng đó trong tiếng Anh gọi là “revelation” không, hả ngoại?
-Bên Thiên Chúa giáo gọi revelation là “sự mặc khải”. Còn tốc độ di chuyển thì có lẽ thuộc một phạm trù khác trong các học thuyết về vật lý lượng tử.
Wendy hơi chồm tới trước, nhìn vào mắt tôi, cười và hỏi:
-Ông ngoại có sợ không?
-Có gì mà sợ. Những năng lực đó trong lịch sử nhân loại không phải là hiếm. Năm 1935, Albert Einstein cùng với nhà vật lý Nathan Rosen đã sử dụng thuyết tương đối rộng để lý giải về sự tồn tại của những wormholes (lỗ giun). Đây là một “đường ống” giữa hai điểm riêng biệt, tạo nên lối đi tắt xuyên qua không-thời-gian (spacetime). Vật chất có thể đi từ vùng này sang vùng kia bằng cách chui qua lối tắt này với tốc độ của ánh sáng.
“Nhà tạo mốt” Wendy ngồi nghe say mê. Cô có vẻ đặc biệt quan tâm. Cô hỏi:
-Ngoại đọc những lý thuyết này ở đâu vậy?
-Cách đây mấy năm, khi viết cuốn “Tịnh Thất Trên Núi” chú có đọc một số sách về “lỗ đen”, về “vũ trụ giãn nở”, tình cờ chú tìm thấy những trang viết của Rosen về wormhole rất thú vị.
-Vậy có nghĩa là lúc ngoại bị tai nạn giao thông thì con cũng đã tình cờ rơi vào cái “lỗ giun” ấy?
Cả hai chú cháu đều cười lớn.
-Có thể là như thế. Tôi nói trong khi Wendy dọn dẹp các hộp giấy đựng gà rán. Nhưng chú muốn hỏi con cái này.
-Sao ạ?
-Con đang làm việc tại một công ty Thiết kế Thời trang của Hàn quốc tại TPHCM phải không?
-Dạ.
-Con có bao giờ gặp phải hiện tượng đó khi đang làm việc không?
-Trước đây ở bên Anh thì có vài lần, nhưng con nghĩ đó là phép lạ của Chúa Giê-su. Ngài đã hiện ra bên cạnh con. Rồi sau đó thì cuộc sống cũng bình thường. Còn ở Việt Nam thì hiện tượng ấy chỉ xảy ra từ khi ngoại bị tai nạn giao thông tại Đà Lạt và lập lại vài lần khi gần gũi, chăm sóc ngoại.
-Nhưng tại sao con là người dưng, trước nay chưa hề quen biết chú, mà con lại chịu cực nuôi bệnh cho chú suốt trong nhiều tháng?
-Con không hiểu. Có thể đó là một “mặc khải” mà cũng có thể là một thứ tình cảm thiêng liêng nào đó đã tồn tại từ rất lâu trong vô thức.
Wendy đổ các đồ thừa vào cái thùng rác nơi góc phòng rồi vào toa-lét rửa tay. Khi trở ra, cô nói:
-Bây giờ con phải về công ty để làm việc. Ngoại nhớ uống thuốc đúng giờ.
Cô gái nói và bước lại phía cửa. Tôi với theo:
-Wendy à! Sao con cứ gọi chú bằng ngoại vậy?
-Con cũng không biết nữa. Cái tiếng ấy cứ vang lên trong đầu. Và nó rất dễ thương ạ.
Chú thích:
(*) Đây là một đơn vị hành chánh hư cấu.