← Quay lại trang sách

Chương 3 VÔ THỨC

Sáng thứ Bảy 9 giờ 30 phút, tôi làm xong thủ tục xuất viện. Mười một giờ trưa về đến nhà. Người giúp việc bàn giao mấy con mèo. Tôi mở cửa chuồng cho chúng ra vườn chơi nhưng chúng đều vô nhà nằm, xúm xít quanh tôi, có đứa nhảy vô lòng tôi ngồi, có đứa nằm dưới chân, đầu gác trên chiếc dép da.

Mười lăm phút sau Wendy đến.

-Con tìm nhà có khó không?

-Nhà ngoại ở tách biệt nơi vùng quê nên không có trên Google Map. Con phải hỏi thăm công an phường. Ở đó ai cũng biết ngoại. Họ gọi ngoại là ông già nuôi mèo.

Wendy đặt gói giấy trên bàn, bày biện các thứ rồi lấy thức ăn khô cho mấy con mèo, vừa bón cho từng con ăn, vừa vuốt ve chúng. Tôi nói:

-Lần sau con đến chơi với chú là được rồi. Đừng mua đồ ăn nữa vì chú đã có người giúp việc lo mọi thứ.

-Dạ. Nhưng hôm nay con sẽ ở chơi với ngoại và các em đến ngày mai, vì là chủ nhật, con không đi làm.

-Con ở lâu vậy, ba mẹ con không la sao?

-Ba mẹ con là cán bộ trung ương, đều ở Hà Nội. Với lại con sống xa nhà quen rồi. Con học ở xứ Wales bốn năm rồi thực tập tại London một năm. Con quen sống một mình.

-Hồi ở bên Anh con có nuôi mèo không?

-Không. Vì con ở apartment, người ta không cho nuôi chó, mèo. Bây giờ về đây, thấy mèo, con mừng lắm. Mà này, ngoại ơi!

-Gì vậy?

-Lúc nãy, khi bước vô cổng nhà, tự nhiên con thấy cái gì cũng quen thuộc. Từ khu vườn, những gốc cây, những tảng đá. Có phải đàng sau những cây bần kia là một nhánh sông không?

-Sao con biết? Đúng là một nhánh sông, nhưng nó bị che khuất bởi những lớp lá dày…

Wendy quét những thức ăn thừa của mấy con mèo rồi ngồi lại bản ăn.

-Ngoại ơi! Hôm nay mình lại ăn gà rán nữa. Nhưng con có đem cho ngoại một gói cốm dẹp Hà Nội.

-Ối trời! Chú thích thứ đó lắm con ạ. Nó thơm mùi nếp mới.

-Mỗi ngày đều có mấy chuyến bay của bộ Du lịch từ Hà Nội vào Sài Gòn nên con có nhiều đặc sản ngoài đó.

-Mẹ con là người Bắc à?

-Người Bình Dương nhưng làm làm việc ngoài trung ương nên sống ở Hà Nội cả chục năm nay. Ngoài Bắc có người gọi mẹ con là “Người Đẹp Bình Dương”. Hình như cái danh hiệu đó có liên quan tới môt diễn viên điện ảnh nào đó của miền Nam phải không ngoại?

-Đúng vậy. Đó là diễn viên Thẩm Thúy Hằng, đóng vai chính trong phim “Người Đẹp Bình Dương” của đạo diễn Năm Châu. Nhưng nữ diễn viên này là người Hải Phòng, di cư vào Nam sống ở An Giang, và phim này lại được phóng tác từ một câu chuyện của Trung Quốc, không liên quan gì tới tỉnh Bình Dương cả.

-Cám ơn ngoại. Thế hệ con ít biết về những chuyện như vậy.

*

Năm giờ chiều. Nắng bắt đầu tàn héo. Mặt sông xao xác gió. Hoa lục bình trôi rập rềnh trên những con sóng mảnh khảnh. Chúng tôi đi rất chậm dọc

Hoa và trái bần trên bờ sông, gần chỗ Út nằm

theo mé nước. Wendy cầm một trái bần chín, ngửi hoài.

-Hoa của nó màu gì vậy, ngoại?

-Màu tím nhạt.

Cô gái ngước nhìn những tán lá chồm ra phía mé nước. Và khi phát hiện một chùm hoa bần, Wendy tách ra khỏi tôi, tiến lại phía ấy. Nhưng khi đi ngang hàng rào của một căn nhà hoang thì cô dừng lại.

Cùng lúc, tôi cũng nhìn thấy một cành bần có nhiều hoa nên rẽ sang phía ấy định bẻ cho Wendy một nhánh.

-Lại đây! Tôi gọi.

Wendy không trả lời, cứ đứng lặng người nhìn sững vào gốc cây lộc vừng trước bờ rào. Rồi cô ngồi xuống ngay luống cỏ bao quanh gốc cây.

-Con làm gì đó?

Nó vẫn không nói. Tôi đợi lâu đến nỗi phải quay lại chỗ Wendy. Nó ngước nhìn tôi. Nhòa lệ.

-Sao con khóc vậy?

-Con không biết. Tự nhiên con thấy thương cái chỗ này quá. Con không muốn rời đi.

Tôi cũng ngồi xuống cạnh nó. Và tôi cũng khóc. Wendy hỏi:

-Sao vậy?

Tôi thấm nước mắt bằng ống tay áo.

-Con có bao giờ đến chỗ này chưa?

-Chưa. Đây là lần đầu tiên con đến nhà ngoại. Trước đây con có biết ngoại là ai đâu. Làm sao mà con biết chỗ này được.

-Vậy cái gì làm cho con xúc động?

-Con không biết.

-Hay là nơi này đã gợi nhớ một kỷ niệm nào đó?

-Không đâu ngoại. Hồi nhỏ con sống ở Hà Nội trong một khu đặc biệt sang trọng dành cho các bộ trưởng, có lính canh gác. Mười tám tuổi con đi du học bên Anh thì sống trong ký túc xá sinh viên ở trên tầng 10. Không có gì giống nơi này cả. Thế còn ngoại? Tại sao nơi này cũng làm ngoại xúc động vậy?

Tôi cúi xuống nhặt rác quanh gốc cây và luống cỏ quanh chỗ ngồi.

-Vì chỗ này, với chú, có một kỷ niệm đau buồn. Cách đây hai mươi lăm năm, lúc ấy có lẽ con chưa sinh ra đời, một buổi chiều khi chú đi tản bộ dọc bờ sông, ngang qua đây, chợt nghe tiếng mèo kêu yếu ớt. Chú dừng lại nhìn vào ngôi nhà. Chỉ là nhà hoang. Chú quan sát một lúc, không thấy gì, nên tiếp tục đi. Tức thì lại có tiếng mèo kêu. Tiếng kêu yếu ớt, thảm thiết. Lúc ấy chú nhận ra: lẫn trong đám cỏ dưới gốc cây, có một con mèo con lông đen đang nằm dưới lớp lá khô và rác rưởi.

Chú ngồi xuống vạch cỏ ra nhìn, thấy nó đang nằm bất động, thoi thóp, bèo nhèo như miếng giẻ rách. Chỉ có đôi mắt là mở lớn, nhìn chú.

“Meo! Meo!”

Đôi mắt ấy như muốn nói: “Ngoại ơi! Cứu con!”.

Nó đang hấp hối.

Cứu hay không cứu? Bế nó về nhà hay bỏ đi?

Cuối cùng chú đành bỏ đi.

Wendy Khóc lớn:

-Sao ngoại lại bỏ đi?

Gốc cây, nơi ngoại tìm thấy Út

-Vì lúc ấy nhà chú đang nuôi năm con mèo rồi. Và điều quan trọng nhất là: Những người trong gia đình chú không ai thích mèo cả. Chú đem được năm con mèo hoang về nuôi là cả một cuộc đấu tranh dài và gay go lắm. Đã có nhiều cuộc cãi vả, đụng độ căng thẳng.

Chú bỏ đi mà cảm thấy hổ thẹn, cảm thấy mình là một thằng hèn, không đáng làm một con người. Tiếng “meo meo” vói theo chú như lời cầu cứu tuyệt vọng. “Meo! Meo! Ông ngoại ơi, cứu con! Con sắp chết rồi!” Tiếng kêu ấy theo gió bay đến tận cổng nhà chú.

Lúc chú tra chiếc chìa khóa vào ổ khóa cổng, thì một cơn mưa rào ập xuống. Nó bất chợt. Và mạnh mẽ như một cơn thịnh nộ.

Lập tức, không cần suy nghĩ. Không do dự. Chú chạy thẳng đến chỗ gốc cây, nơi bé mèo con đang nằm.

Chú bế bé mèo lên, ủ nó trong ngực, lom khom chạy thẳng về nhà.

Khi chú bước vô phòng mình thì đã ướt sũng. Nhưng con mèo thì khô ráo. Chú lấy chiếc khăn tắm bọc nó lại, đặt trong cái rổ đựng trái cây đan bằng mây. Nó giương mắt nhìn chú vừa ngạc nhiên vừa tỏ vẻ biết ơn.

Chú vuốt ve nó một lúc rồi lấy con cá nục hấp (thức ăn của mèo nhà) mớm cho nó. Nó ăn rất nhanh, mừng rỡ, cuống quýt. Chú biết rằng nó sẽ sống.

-Bây giờ nó đâu rồi? Sao khi sáng con đến nhà ngoại, không thấy có con mèo đen nào hết?

-Con quên rằng đó là câu chuyện cách đây 25 năm. Cô Út chết đã lâu lắm rồi.

Wendy lau nước mắt.

-Câu chuyện thương tâm quá làm con quên mất thời gian. Nhưng sao ngoại lại gọi bé là “Cô Út”?

-Vì đó là con mèo hoang cuối cùng chú đem về nuôi. Một bé gái. Lúc chú đem nó về nhà, nó mới một tháng tuổi.

-Cô Út ở với ngoại được mấy năm?

-Tội lắm con ạ. Chỉ được 2 năm thì bị mất tích. Cho tới giờ chú cũng không biết Út chết như thế nào. Chú đã đi tìm nó trong nhiều ngày. Tìm khắp thành phố. Các chợ đầu mối bán chó mèo. Ra tận ngoại ô, các vùng ven. Ngày nào chú cũng khóc.

-Út chết lúc mới 2 tuổi sao ngoại?

-Đó là một câu chuyện dài. Tuy chỉ hai năm nhưng tình sâu nghĩa nặng. Đó là hai năm để chữa bệnh cho Út. Nó bị vứt ra đường lúc mới một tháng tuổi nên nỗi sợ hãi in đậm trong ký ức thơ ngây của nó. Nó quá bé bỏng để có thể chống chõi với rét mướt, mưa gió, đói khát ít ra cũng ba bốn ngày trước khi gặp chú. Chính vì thế mà trong cái cơ thể bé nhỏ, ốm yếu, mong manh ấy mang đủ thứ bệnh… câu chuyện dài lắm con ạ.

-Nhưng con muốn biết câu chuyện ấy. Ngoại có bức ảnh nào của Út không?

-Có. Còn có cả một đoạn phim nữa. Hồi đó chưa có smart phone, chú quay bằng camera Sony, ghi hình trên đĩa DVD. Chú vẫn còn giữ ở nhà.

-Con rất muốn xem.

-Đừng vội. Chú sẽ kể lại chi tiết. Đó cũng là cách để chú giải tỏa nỗi buồn và lòng thương nhớ Út không lúc nào nguôi.