Chương 20 BÀ NĂM LÙ-VÀ LUẬT NHÂN QUẢ-
Tôi đưa cho Wendy một tờ 2 đô-la.
Wendy nhìn tờ bạc, hỏi:
-Tiền gì đây?
-Tiền thưởng.
-Thưởng gì?
-Con là một nhà thiết kế thời trang nhưng đã thi hành luật nhân quả rất sáng tạo và chuyên nghiệp như một quan tòa. Cả hai hình phạt vừa rồi thật vô cùng độc đáo và đích đáng.
-Cám ơn ngoại. Thế còn bị cáo thứ ba?
-Hôm trước ngoại có kể rồi, không biết con còn nhớ không?
Wendy suy nghĩ. Rồi hỏi:
-Có phải chuyện đống củi không? Cái bà Năm gì đó…
-Năm Lù.
Mèo con trong bãi rác
-Đó là người cấm ngoại cho mèo ăn?
-Đúng!
-Và giựt tô thức ăn của mèo trên tay ngoại, ném xuống sông?
-OK.
-Và trộn thuốc độc vô thức ăn để giết mèo?
-Không sai!
-Trước đó từng nhiều lần ném mèo con lên xe đổ rác?
-Chính xác!
Wendy đứng thẳng người, trịnh trọng hỏi:
-Vậy thưa quý tòa, bị cáo Năm Lù đã phạm tội gì?
Tôi nốc một lúc nửa chai Soju, cả cười mà rằng:
-Tội ngược đãi và giết hại động vật. Tử hình!
-Nặng quá. Đề nghị nghỉ 15 phút nghị án.
Wendy nói thế nhưng tôi biết trong đầu nó đã có phán quyết rồi.
*Sáu giờ sáng, quán cà phê của bà Năm Lù đã mở cửa. Năm Lù và cô con dâu đem ly tách, bình thủy, gạt tàn thuốc bày trên bàn.
Bỗng nhiên Năm Lù thấy hai tay mình run bần bật. Mấy cái ly đang cầm trên tay rớt xuống đất bể tan nát. Cô dâu ngồi xuống nhặt các mảnh thủy tinh vỡ.
-Sao má run quá vậy?
-Không biết. Chắc tối qua má ngủ không được.
Bà vừa nói vừa tiếp lấy cái bình thủy từ tay cô dâu, lập tức nó vuột khỏi tay bà, rớt xuống đất. Tiếp đến là cơ mặt, rồi hai môi cũng giựt lia lịa như người mắc kinh phong. Hai mắt trợn trắng.
Mọi người hoảng hốt chạy đến đỡ bà, rồi gọi taxi đưa đi bệnh viện.
Bác sỹ chẩn đoán:
-Bệnh nhân bị chứng Parkinson.
Cô con dâu hỏi:
-Đó là bệnh gì vậy?
-Bệnh “liệt rung”. Tức là rung cơ không kiểm soát.
-Có chữa được không, thưa bác sỹ?
-Nhẹ thì chữa được nhưng nặng thì phải giải phẫu.
-Phải mổ sao? Mổ tay hả?
-Mổ não.
-Ối trời! Gì mà ghê vậy!
Bác sỹ quay nhìn cô con dâu của bệnh nhân, thấy có vẻ quê mùa, nghèo nàn (bác sỹ không hề biết là tuy họ nghèo nhưng rất độc ác), liền trấn an:
-Nhưng chắc mới bị chứ gì. Để tôi cho thuốc uống.
Rồi ông kê toa: Levodopa, dùng kèm benzerazide ngày 3 lần.
Thuốc chỉ làm cho các cơ trên mặt bớt giựt, nhưng hai tay vẫn run. Bà không thể cầm nắm cái gì được. Hễ cứ bưng chén cơm lên là đổ ập xuống đất, giống hệt như bà từng đổ những tô cơm của mèo xuống sông vậy.
*Tôi hỏi Wendy:
-Con tính cho bà ta bệnh bao lâu?
-Chừng 2 năm, cho nó chừa.
-Nó không chừa đâu.
Wendy suy nghĩ giây lát rồi nói:
-Con sẽ vô quán uống cà phê, sẽ đi cùng ông bác sỹ đã điều trị cho bà ta ở bệnh viện và một người nước ngoài. Con sẽ tặng cho bà ta một con mèo con, và nhờ ông bác sỹ nói rằng bệnh của bà chỉ cần nuôi mèo và vuốt ve nó mỗi ngày thì sẽ bớt dần rồi dứt hẳn. Nếu bà ta nghe lời thì con cho bả 3 tháng. Nếu bả từ chối hoặc nhận mèo nhưng ngược đãi nó, thì con bỏ thí luôn.
-Nhưng làm sao con biết bả sẽ đối xử với mèo như thế nào?
-Con sẽ thuê người theo dõi. Ngoại cứ yên tâm đi. Con làm việc gì cũng công bằng và chu đáo.
Tôi nói:
-Ngoại là hàng xóm của Năm Lù, sao con không thuê ngoại theo dõi mà thuê người ngoài?
-Ối xời! Con không đủ tiền thuê ngoại đâu.
*Phép thử của Wendy thất bại. Năm Lù chẳng những đã từ chối con mèo mà còn có vẻ không muốn phục vụ cà-phê cho cô khách Wendy mặc dù cô ăn mặc sang trọng, đi xe BMW, cặp kè với ông bác sỹ cùng một thanh niên da trắng. Và nói chuyện bằng tiếng Anh suốt chầu cà-phê.
Ngay sau khi bà từ chối đề nghị của Wendy, lập tức hai tay run lập cập, các cơ trên mặt giựt lia lịa.
Cô dâu la lên:
-Thuốc! Thuốc đâu! Đem thuốc lẹ lên!