Chương 21 SOLEMAN-ĐẾN VIỆT NAM CẦU HÔN-
Sáng chủ nhật Wendy đến. Lần này dẫn theo một anh chàng da trắng. Tôi tiếp khách ở dưới gốc mận. Mấy con mèo nằm trên các nhánh cây, dim dim mắt. Chỉ có Út thì leo vô lòng Wendy ngồi.
-Đây là Soleman, bạn của con đó ngoại.
Tôi nói:
-Hôm qua ngoại nghe hàng xóm nói thấy con vô quán cà-phê với một “thằng Tây”. Té ra là anh chàng này. Cậu là người nước nào?
-Cháu là dân Belfast.
-Hồi còn trẻ, bác nghe đài BBC, ngày nào cũng nói về các vụ đánh bom khủng bố của IRA ở Belfast. Đã hơn 50 năm rồi đó.
-Dạ. Lúc đó cháu chưa sinh ra đời, nhưng sau này học lịch sử thì cháu biết, cũng may là mọi thứ đã yên ổn.
-Cháu học cùng lớp với Wendy hả?
-Không ạ. Cháu và Wendy chỉ quen nhau trong một chuyến du lịch ở Brecon Beacons. Nhà cháu tới chỗ Wendy ở cũng mất gần hai giờ bay.
Wendy nói:
-Anh ấy là giáo viên dạy triết học ở Belfast.
-Hai đứa thân nhau vậy mà con chẳng nói gì với ngoại cả. Cho nên hôm nay ngoại bất ngờ lắm đấy.
-Cả mẹ con còn không biết gì về ảnh.
-Sao con không nói?
-Vì con nghĩ chắc không có dịp gặp lại.
Tôi day sang chàng trai:
-Cháu sang Việt Nam du lịch?
-Dạ. Với lại cháu cũng muốn tìm hiểu một chút về Nhã Nhạc cung đình Huế. Người Ireland yêu âm nhạc lắm. Họ thường chơi nhạc cả ngoài đường phố.
-Thế cháu sẽ đi Huế?
-Có thể là như vậy.
-Nhưng mà những người am hiểu về Nhã nhạc hiện nay gần như không còn ai. Nhưng mà cháu đã tìm hiểu tới đâu rồi?
-Đại khái cháu chỉ biết là Nhã nhạc được UNESCO công nhận là di sản văn hóa vào năm 2003. Nó xuất hiện vào khoảng thế kỷ 13 và cực thịnh vào Triều Nguyễn.
-Đúng vậy. Nhất là thời chúa Nguyễn Phúc Nguyên và thời Tây Sơn. Một trong những vở diễn có thể coi như là Opéra, là vũ điệu “Thái Liên”, có nghĩa là “hái hoa sen”. Đó là tác phẩm nổi tiếng của triều đại Nguyễn Phúc Nguyên, tức là giữa thế kỷ 17. Cháu có biết Nhã nhạc Cung đình Huế gồm những nhạc cụ gì không?
-Không ạ.
-Đại khái có những nhạc cụ chính như là: Hồ cầm, Nguyệt cầm, Tỳ Bà, trống, phách, sáo… Hiện giờ trong nhà của bác có một cây Nguyệt cầm và một cây Tỳ Bà, cháu có muốn xem không?
Mặt Soleman rạng rỡ. Anh chàng gần như kêu lên:
-Thật vậy sao?
Và lập tức theo tôi vào trong.
-Hai cây đàn này là của cha bác để lại. Tuy ông không phải là nhạc công trong ban nhạc cung đình, ông chỉ là một nghệ sỹ lãng tử, nhưng ông biết chơi hầu hết các nhạc cụ của Nhã nhạc. Đặc biệt chơi xuất thần cây đàn Nguyệt.
Soleman săm soi hai cây đàn một cách thích thú.
Nguyệt cầm
-Bác có biết chơi hai nhạc cụ này không?
-Lúc còn trẻ, ông cụ có dạy bác chơi đàn nguyệt vì thấy bác rất say mê nó.
-Nó có gì đặc biệt?
-Cháu chưa chưa bao giờ nghe đàn nguyệt sao? Tuy chỉ có 2 dây nhưng âm sắc của nó rất huyền ảo như tiếng gọi từ vực thẳm.
Tôi đưa cây đàn cho Soleman và chỉ vào những dãy phím.
-Cháu thấy có gì đặc biệt không? Phím đàn rất cao, nhờ thế mà chỉ cần một ngón tay của bàn tay trái -tùy theo độ nhấn- mà có thể tạo ra nhiều âm vực, trộn lẫn vào nhau, khiến cho tiếng đàn trở thành tiếng than, tiếng gọi, tiếng nức nở của một sinh linh, một con người. Chính vì thế mà nó là một nhạc cụ huyền nhiệm nhất trong Nhã nhạc. Cháu hãy ngồi xuống đi. Bác sẽ cho cháu nghe một tấu khúc ngắn có tên là Nguyên Tiêu.
Soleman trao cây đàn cho tôi.
Tiếng đàn vừa cất lên chỉ trong giây lát đã nghe một tiếng “meo” lan tỏa như gió thoảng. Và Út hiện ra trước mặt tôi, ngay trên bàn, nhẹ như làn khói mỏng.
Soleman không hề nhìn thấy con mèo nên vẫn ngồi chăm chú.
Tôi ngừng đàn. Lập tức trong đầu tôi có ý nghĩ: “Tại sao mình không dùng tiếng Nguyệt cầm để gọi Út về trần thế”?
Khám phá đó làm tôi vui mừng khôn xiết.
Wendy cũng vừa bước vào. Tôi nghĩ: Lát nữa sẽ gặp riêng Wendy để cho cô bé biết điều bí mật ấy.
*Soleman mời tôi đi ăn trưa nhưng tôi phải ở nhà cho mèo ăn vì chủ nhật người giúp việc nghỉ.
Khi hai cô cậu đi rồi thì có điện thoại của Quỳnh Như gọi từ Hà Nội.
-Chào anh.
-Chào Bộ trưởng. Có việc gì mà ngài gọi cho thảo dân vậy?
-Có việc chứ. Hai đứa nó đi rồi phải không?
-Sao chị biết?
-Chuyện của con gái tôi, có gì mà tôi không biết.
-Wendy nói ngày mai chúng nó đi Hà Nội đấy. Hình như có chuyện gì chúng nó muốn nói với tôi mà không dám.
-Anh thấy Soleman thế nào?
-Dễ mến. Nó nói nó sang Việt Nam để tìm hiểu về Nhã nhạc nhưng tôi nghĩ có lẽ vì một chuyện gì khác.
-Nó muốn cầu hôn Wendy đó. Anh thấy có được không?
Tin đó làm tôi giật mình. Vì đối với tôi, Wendy chính là Út. Còn Út bây giờ đã thuộc về cõi Phật rồi. Út đâu có thể ở trần gian mãi được.
-A Lô! Anh còn nghe máy không? Sao im lặng vậy?
-Vì tôi chưa biết phải trả lời câu hỏi của chị thế nào. Nhưng tôi nghĩ, người quyết định chính là Wendy.
-Thì anh chỉ cho một nhận xét của riêng anh thôi.
-Tôi thấy nó được. Hiền lành, dễ mến và có học thức. Còn những khía cạnh khác như tinh thần trách nhiệm, lòng nhân hậu… thì phải có thời gian mới biết được.
Bà bộ trưởng im lặng một lúc, dường như tôi nghe có tiếng thở dài rất nhẹ qua đện thoại.
-Anh Phan Vũ này, tôi thấy Wendy có gì đó bất thường.
-Bất thường như thế nào?
-Nó nói nó muốn sống độc thân. Tôi hỏi lý do thì nó hỏi lại tôi: “Tại sao lại phải lấy chồng chứ? Mẹ không hiểu con gì cả. Con có thế giới riêng của con”. “Nhưng con đang sống chung với mẹ và mọi người.” Nó nói: “Đó chỉ là đời sống xã hội. Con còn có những đời sống khác nữa mà mẹ không thể hiểu được.” Đúng là tôi không hiểu. Vậy còn anh? Anh hiểu nó như thế nào?
-Nó là một con bé thông minh và nhân hậu.
Tôi trả lời như một cái máy, vì trong đầu tôi đang nghĩ: “Hóa ra Quỳnh Như không biết chút gì về tiền kiếp của Wendy”. Và điều đó làm tôi vừa buồn lại vừa thấy nhẹ nhõm.