← Quay lại trang sách

Chương 24 MÁNG CỎ-

Wendy dừng xe trước cổng nhà, và nhìn thấy một chiếc xe gắn máy ngã chổng chênh bên lề đường.

Một cánh cửa cổng đang mở. Wendy ra khỏi xe, bước vào trong sân. Trên ghế đá, chỉ có mấy con mèo im lặng. Hình như chúng đang chờ một ai đó.

Wendy bước vô phòng khách. Không có ai cả. Bếp cũng vắng tanh. Cô gái đứng bất động nơi đầu cầu thang, chờ nghe một bước chân, một tiếng thở. Nhưng trên gác cũng im lìm.

-Ngoại ơi! Ngoại đang ở đâu vậy?

Một con mèo từ trên nóc tủ nhảy xuống, đến dụi mặt vào chân Wendy.

-Meo!

-Ngoại đâu?

Con mèo bước lên cầu thang. Và Wendy đi theo nó. Căn gác cũng trống trơn, cũng vắng vẻ như ngôi nhà và khu vườn.

-Ngoại ơ! Ngoại!

Wendy bước ra ban-công nhìn khắp chung quanh, rồi nhìn ra cổng. Chỉ thấy chiếc xe gắn máy nằm trên vỉa hè.

Cô hấp tấp xuống cầu thang.

Chiếc BMW trở đầu, chạy thẳng ra bờ sông.

Wendy chợt nhớ đến ngôi nhà đổ nát và cái gốc cây già cỗi. Cô chạy về phía đó.

Từ xa, cô đã nhìn thấy một bóng người đang ngồi tựa lưng vào bức tường rêu mốc phía sau gốc cây đầy cỏ mọc.

Đó là nơi cô đã từng nằm chờ chết. Đó là chiếc máng cỏ lạnh lẽo, hiu quạnh, thấp hèn của một thời xa lắm.

Wendy quỳ xuống trước người đàn ông đang nhắm mắt, nhưng cô không gọi. Không dám cử động mạnh. Cô lắng nghe tiếng thở yếu ớt và tiếng đập âm thầm từ một trái tim đã mệt mỏi.

Người đàn ông mở mắt. Và nhìn thấy một cô gái. Ông gọi, như trong một giấc chiêm bao:

-Út ơi! Sao lâu quá con không về?

-Con đã về đây này! Con chính là Út của ngoại đây! Hai ông cháu mình sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.

Wendy chồm người tới ôm ông và hôn lên vầng trán lạnh ngắt.

-Về nhà mình đi, ngoại. Ở đây gió sông lạnh lắm.

-Hãy cho ngoại ngồi thêm một lát. Bên máng cỏ. Có phải đây là nơi Chúa hài đồng đã từng nằm lẫn trong cỏ khô và lá úa? Có phải đây là nơi ông cháu mình đã gặp nhau trong một buổi chiều mưa? Hôm đó con lạnh lắm, phải không Út của ngoại?