← Quay lại trang sách

Chương 23 KẺ ĐI LẠC GIỮA PHỐ XÁ-

Vậy là tôi lại chỉ có một mình. Một mình trên mặt đất hoang vu này. Một mình giữa căn phòng nhỏ hẹp. Một mình giữa buổi trưa trong khu vườn cũ, nơi yên nghỉ của những sinh linh bé nhỏ vô danh, hẩm hiu và lạnh lẽo. Một mình giữa những ồn ào xe cộ, giữa phố xá bụi bặm đông người.

Thiên hạ nói cười trên hè phố, trước các hàng quán, trong tiệm cà phê. Cái đám đông ấy đang sống bình yên, thư thả, như mọi ngày…

Nhưng chỉ có mình tôi khóc.

Vì chỉ mình tôi đã mất Út.

Út bé bỏng, ngây thơ, tội nghiệp của tôi đã không còn trên cõi đời này nữa!

Trong cái thành phố mười triệu dân này, không có ai bị mất Út cả. Không có ai từng cưu mang và nuôi nấng, buồn vui, khóc cười cùng Út cả.

Trong cái thành phố mười triệu dân này, không có người nào biết Út là ai cả.

Chỉ có tôi.

Chỉ có tôi.

Từ đây cho tới khi ngoại chết, ngoại sẽ không bao giờ còn được gặp lại Út bé bỏng, khờ khạo, hiền lành của ngoại nữa!

Người qua phố vẫn qua. Người trò chuyện trên vỉa hè vẫn trò chuyện. Người uống cà phê vẫn uống. Nhưng trên mặt đất mênh mông này chỉ có mình ngoại thương nhớ con.

Những người đi bộ trên vỉa hè dừng lại nhìn tôi rồi bỏ đi. Có ai đó hỏi: “Chuyện gì vậy? Bác có cần giúp đỡ không?”. Tôi chỉ nói “cám ơn” và cắm cúi đi.

Qua khỏi khu phố đông người là một bãi đất rộng ngay trước một bệnh viện lớn. Bãi đất trống trải. Cỏ thì còi cọc, khô héo. Mặt đất lồi lõm, nham nhở, nhưng thoáng đãng và đầy gió. Những người bán hàng rong, bán cà phê bít-tất, bán đồ nhậu bình dân, mỗi người chiếm một lô nho nhỏ, bày những chiếc ghế gỗ, những cái bàn xếp cho khách ngồi lai rai vài xị đế.

Trời âm u. Tôi thấy mệt nên dừng lại giữa khoảng trống đầy gió ấy.

-Bác đi mấy người?

Tôi đưa một ngón tay. Cô gái lùn lùn, tròn tròn, kéo ghế mời tôi ngồi, đặt trước mặt tôi một xị đế và đĩa hạt điều. Xong, bỏ đi. Cứ thế mà uống. Cũng chẳng biết mình uống cái gì. Lát sau cô gái lại đem thêm một xị đế nữa và mấy cái trứng cút.

Lại uống.

Mọi vật chung quanh trở nên mơ hồ. Nắng xế chói chang trên những mái nhà phía bên kia bãi đất trống.

Tôi lật cổ tay, coi đồng hồ. Vừa coi xong là quên ngay, không biết mấy giờ. Định coi lần nữa thì điện thoại reo. Wendy gọi:

-Ngoại ơi! Con đã nói là con chỉ muốn sống độc thân, nhưng hôm nay Soleman lại mời cả ông Tổng Lãnh Sự Anh tại TPHCM đến “thăm nhà” và gặp mẹ con tại nhà khách của Bộ. Bây giờ phải làm sao đây?

-Có gì đâu. Chỉ là thăm viếng xã giao. Con cứ tiếp khách bình thường.

-Ngoại đến đây với con được không?

-Nhưng ngoại đang say rượu. Và đang ở ngoài đường. Ăn mặc lôi thôi, nhếch nhác lắm. Sao con không báo cho ngoại biết trước để ngoại chuẩn bị?

-Chính con cũng không biết trước mà.

-Nhưng bây giờ thì không được. Mẹ con là bộ trường. Và đang tiếp một quan chức cao cấp của vương quốc Anh, còn ngoại thì giống như một lão ăn mày say rượu. Sao có thể đến được!

Tôi định cho Wendy biết là Út đã biến mất và tôi đang rất buồn, nhưng rồi thôi.

Út đã ra đi, đem theo cả cuộc đời tôi. Giờ đây, tôi chỉ tồn tại như một mớ vàng mã phất phơ trên bãi cỏ úa. Những người bình dân ngồi nhậu bên những nấm mồ. Nói, cười, la hét, khóc lóc cùng những mộ bia mốc thếch, nứt nẻ. Chửi thề, văng tục cạnh những bếp lửa um khói.

Xị đế đã cạn. Sao rượu không đuổi được nỗi buồn? Wendy lại gọi. Khi tôi lôi cái điện thoại trong túi quần ra thì tay run, điện thoại rớt xuống, lẫn trong cỏ. Tụi trẻ bụi đời nhào tới giành giựt, la hét, đấm đá. Khi chúng bỏ đi thì tôi cũng xiêu đổ như con bù nhìn trước gió.

Tôi thảy mấy tờ giấy bạc trên bàn rồi đi về phía bãi giữ xe. Người giữ xe giúp tôi dẫn xe ra đường.

-Liệu bác có đi được không?

-Đi được.

Khi về đến cổng, tự nhiên tôi sợ phải bước vào căn nhà mà không có Út. Đó là viện bảo tàng lưu giữ biết bao hình bóng của Út, biết bao kỷ vật nhỏ bé, cũ kỹ, nghèo nàn mà thân thương như máu thịt.

Út ơi! Ngoại đang cố gắng vượt qua cái “lỗ đen” khủng khiếp trong vũ trụ mà không có con dẫn đường. Ngoại không biết ở đầu bên kia là cái gì, có thế giới nào đang chờ chực ngoại?

Tôi sợ.

Và tôi bỏ mặc chiếc xe cà tàng của mình ngoài cổng. Vừa đi vừa chạy. Có một sức hút nào đó kéo tôi về hướng bờ sông, đến ngay ngôi nhà đổ nát, đến ngay cái gốc cây nơi ngày xưa tôi đã tìm thấy Út nằm thoi thóp.

Hồi đó nó chỉ là một chỗ trũng đầy cỏ dại, lá khô và rác rưởi. Tôi như kẻ hoang tưởng, nghĩ rằng khi chạy đến nơi thì mình sẽ lại nhìn thấy Út nằm co ro như một con chuột nhỏ. Và tôi sẽ cúi xuống bế Út lên. Nó sẽ giương mắt nhìn và kêu lên một tiếng “meo” thảm thiết.

Và mọi thứ sẽ bắt đầu lại như trong cổ tích.

Nhưng khi đến nơi, chỉ thấy một gốc cây trơ trụi, một nền gạch rêu mốc, lở lói. Và cỏ dại mọc đầy. Út đã thực sự đi rồi.

Chẳng bao lâu nữa sẽ đến lượt Wendy theo chồng sang cái xứ Ireland xa lắc đó.

Chuyến “thăm nhà” giờ này chắc cũng đã kết thúc. Rượu cạn trong ly. Những lời chúc tụng, những tiếng cười cũng tắt. No more champagne, and the fireworks are through. Here we are, me and you, feeling lost and feeling blue (Lời bài hát Happy New Year).

*

Ông Tổng lãnh sự và tùy tùng đã ra về.

Chỉ còn lại Wendy và Soleman trong phòng khách. Không nói gì với nhau. Wendy ngồi trước gương, tẩy trang vội vàng và lặng lẽ. Soleman nói:

-Ta ra vườn dạo một lát nhé?

-Em phải đi ngay bây giờ.

-Em đi đâu? đã chiều rồi.

-Nhưng em phải đi thăm ngoại. Hôm nay ông không đến. Em gọi điện thoại 5 lần cũng không được.

-Nhưng mọi thứ vẫn OK. Vả lại ông đâu có họ hàng gì với em.

Wendy khóc thút thít.

-Không họ hàng. Nhưng anh không thể ngờ rằng chính ông đã cứu em khi người ta bỏ em nằm hấp hối trên bãi cỏ. Lúc đó em mới một tháng tuổi. Ông đã bế em trước ngực và đưa em về, nuôi em cho đến khi bình phục. Bây giờ em bỏ ông nằm thui thủi một mình trong căn nhà hoang vắng đó, không biết đau yếu thế nào. Như vậy có phải đạo làm người không?

Soleman đưa hai tay lên:

-Ôi trời! Lại có chuyện như vậy sao? Em là con gái của một vị bộ trưởng mà. Gia đình quyền quý. Sao lại có chuyện người ta vứt em trên bãi cỏ khi em mới một tháng tuổi? Đầu óc em có tỉnh táo không vậy?

Wendy có vẻ bối rối, không biết giải thích thế nào.

-Anh quên rằng trước đây mẹ em chỉ là một cô du kích trong rừng…

Soleman đứng lên, đến bên cửa sổ và đốt thuốc lá.

-Anh vẫn không hiểu. Vì chuyện ở trong rừng đã trở thành cổ tích. Gần 50 năm rồi…

Wendy rót nước và uống cạn.

-OK. Nhưng có những điều em không thể kể với anh được. Nhưng những gì em vừa nói về ông ngoại đều là sự thật. Ông ngoại chính là người mẹ thứ hai của em. Không biết phải làm sao cho anh tin.

Soleman ném tàn thuốc qua cửa sổ.

-Chuyện cứ như đùa! Còn bí ẩn hơn chuyện Chúa Giêsu hiện ra để cứu con mèo ở Belfast. Wendy! Em là ai vậy?

Lần này thì Wendy không trả lời câu hỏi ấy.

Cô tiến lại phía Soleman, ôm hôn và lau nước mắt.

-Em xin lỗi. Không tiễn anh được. Em phải đi tìm ngoại.