← Quay lại trang sách

Chương 26 THÁNH LỄ TRONG SÂN CHÙA-

Wendy hỏi tôi:

-Ngoại muốn đến Hải Sơn Tự bằng ô-tô của con hay bằng cách khác?

-Cách khác là cách gì?

Wendy đưa cho tôi một thỏi sô-cô-la.

-Từ khi gặp ngoại ở bệnh viện Đà Lạt, con đã nhiều lần sử dụng cầu Einstein-Rosen, và đã rất thành thạo rồi. Khoảng cách trong không gian và thời gian không còn là trở ngại nữa. Kể cả tốc độ di chuyển. Ngoại không thể ngờ được tốc độ ấy lớn cỡ nào đâu.

-Cỡ nào?

-Nhanh gấp 10.000 lần tốc độ ánh sáng.

Tôi ôm đầu, lảo đảo:

-Ối chời! Chắc tôi chết!

Vậy mà Wendy cười ngất. Nó vừa cười vừa nói:

-Con không đùa đâu. Tốc độ ánh sáng đã lỗi thời rồi! Con có thể đưa ngoại đi bất cứ đâu bằng tốc độ của tư tưởng. Nghĩa là “tức thì”. Nào! Bây giờ ngoại muốn đến Hải Sơn Tự ở Bãi Sau Vũng Tàu bằng xe hơi hay bằng wormhole?

-Thôi, tao già rồi. Mi cho tao ngồi xe hơi cho nó khỏe, bé đẹp nhé?

-Trời ạ! Từ hồi biết ngoại tới giờ, đây là lần đầu được ngoại khen một câu.

-Khen gì! Đẹp thì nói đẹp chứ. Chẳng những đẹp mà còn siêu phàm nữa. Mèo con ạ.

*

Cổng chùa rộng mở. Có nghĩa là ai cũng vô được, kể cả yêu quái. Tôi và Wendy không phải yêu quái nên cứ nhấn ga vọt lên dốc. Không cần giảm tốc độ.

Nghe nói sư ông chùa này nuôi tới hai trăm con mèo đủ mọi chủng loại, giới tính, màu sắc, quốc tịch,

-Nhưng ngoại có chắc là họ còn nhiều đất trống không?

-Nghe nói rộng mênh mông. Có mấy cái vườn rau, rẫy bắp bỏ hoang vì ở độ cao thiếu nước tưới.

-Nhưng họ có biết mình đến để làm gì không?

-Ngoại nói mình đến tặng đồ ăn cho mèo. Con mua nhiều lắm hả? Sao thấy xe nặng qua vậy?

-Con mua 100 ký cá hộp và thức ăn hạt.

Tôi nghĩ quà tặng như vậy cũng thuộc loại hào phóng, nhưng sư ông không thèm tiếp. Ông chỉ cho một chú tiểu ra đón. Chú tiểu nói:

-Cám ơn quý ông và quý cô đã tặng thức ăn cho mèo nhưng quà thì chúng tôi nhận, còn nếu thí chủ đem mèo tới gởi thì nhà chùa không nhận đâu ạ. Vì hết chỗ rồi.

Wendy ra khỏi xe.

-Không có con mèo con chó nào hết. Chú đừng lo.

-Vậy mời thí chủ vào trong uống trà.

Tôi nhắp một ngụm.

-Trà xanh, mới hái. Ngon. Con cho ông một bình nữa được không. Đi đường xa khát nước.

Chú tiểu nghe tôi đổi cách xưng hô, nó cười.

-Ông chờ con chút.

Tôi giúi vô tay nó một hộp sô-cô-la. Nó nhét lẹ vô áo tràng rồi biến mất.

Lát sau sư ông xuất hiện cùng một ni cô còn trẻ, mặt mày tươi tắn, chắp tay chào.

-A Di Đà Phật!

Wendy đứng dậy xá mấy cái.

-A Di Đà Phật! Bạch sư ông. Xin cho người đem thức ăn vô kho.

Bốn ông sư trẻ từ trong bếp đi ra. Wendy mở cốp xe cho họ khuân các bao thức ăn.

Sư ông nói:

-Sắp đúng ngọ, mời thí chủ dùng tạm bữa cơm chay đạm bạc.

-Dạ.

Trong bữa cơm, tôi ngỏ lời.

-Xin lỗi thầy. Nghe nói nhà chùa có mấy cái vườn rau bỏ hoang, có thể nhường lại cho chúng tôi chừng 1.000 mét vuông được không?

-Thí chủ mua đất để làm gì?

-Chúng tôi muốn cất một trại nuôi mèo theo tiêu chuẩn châu Âu vì hiện nay ngoài xã hội người ta vứt mèo con nhiều quá, chúng lang thang đầu đường xó chợ, chết bờ chết bụi rất tội nghiệp.

Nhà sư lắc đầu lia lịa.

-Không được đâu. Nhà chùa hiện nay đang nuôi tới 200 con mèo. Không đủ sức.

Wendy đứng dậy, xá nhà sư một cái.

-Bạch thầy. Sư phụ hiểu lầm rồi. Tụi con sẽ xây một trại mèo biệt lập, có người lo cho chúng mọi thứ, Không xâm phạm gì tới nhà chùa.

-Nhưng khôg được. (Sư ông đưa tay chỉ ra ngoại sân, ở đó có mấy con mèo ốm đói đi lang thang quanh các gốc cây). Chúng tôi đã bị chính quyền và dân địa phương than phiền lắm rồi. Không được đâu.

Wendy nói:

-Nhưng đất nhà chùa quá rộng. Cả mười mấy hecta mà chỉ có 200 con mèo, tính ra mật độ mèo quá thưa thớt, có ảnh hưởng gì tới môi trường đâu?

Vừa nói, Wendy vừa bước ra ngoài sân, nhìn ngắm chung quanh, quan sát cảnh vật. Chợt nhìn thấy một gốc cây gãy ở góc sân, cô ngồi xuống đó, vuốt ve một con mèo nhỏ.

Con mèo liền nằm phục xuống dưới chân Wendy, lim dim mắt. Giây lát có ba con mèo khác chạy đến, ý muốn được Wendy vuốt ve. Wendy lại vuốt chúng, rồi bế con mèo mun lúc nãy vào lòng nựng nịu. Lại thêm một đàn bảy tám con mèo khác chạy đến, vây quanh Wendy.

Chừng năm phút sau, nguyên một đàn cả trăm con từ sau chùa, từ các bụi rậm, từ mái nhà, bãi cỏ… ùn ùn chạy đến nằm phủ phục trước mặt Wendy.

Chưa đầy mười lăm phút, tất cả mèo trong chùa, và hình như cả lũ mèo hoang trong xóm lân cận cũng kéo đến đông nghẹt. Tất cả đều phủ phục trước mặt Wendy.

Tất cả đều im lặng như những tín đồ đang hành lễ, đang chờ ban phước, đang chờ cứu độ.

Cảnh tượng ấy làm mọi người sửng sốt. Tôi là người hiểu Wendy nhất nhưng cũng không khỏi ngạc nhiên trước cuộc hành lễ uy nghi ấy.

Sư ông gần như kinh hãi. Thầy đứng dậy bước ra sân chùa, muốn đến gần Wendy để nói điều gì đó nhưng mèo đang phủ phục dày đặc, không có chỗ cho thầy đặt một bàn chân vào, đừng nói là bước được một bước.

Tất cả mèo đều kéo về

Sư ông ngoái nhìn tôi như muốn cầu cứu. Tôi chỉ biết lắc đầu, im lặng. Nhà sư đứng ngẩn ngơ một lúc rồi quay vào. Giọng nhà sư đứt quãng:

-Tôi thật thất lễ quá. Bồ Tát ở ngay trước mặt mà không biết.

-Bồ Tát nào vậy? Tôi hỏi.

-Thí chủ không thấy chúng sinh đảnh lễ trước cô nương ấy sao?

Tôi vỗ vai nhà sư.

-A Di Đà Phật! Nó là cháu ngoại tôi đó. Và chúng tôi đến đây chỉ muốn nhờ thấy giúp một tay cứu lũ mèo hoang mà thôi.

-Vậy thì tôi đồng ý. Thí chủ cứ tiến hành các thủ tục đi. Muốn mua bao nhiêu đất cũng được.

-Chúng tôi xin mua một hecta nhé. Thầy tính bao nhiêu?

-Bao nhiêu cũng được. Năm ba tỷ gì cũng là công quả cho chùa thôi mà.

Tôi hỏi số tài khoản ngân hàng của nhà sư và lấy điện thoại chuyển ngay tức khắc một tỷ đồng tiền cọc.

Nhà sư mở điện thoại ra, thấy tiền đã về trong tài khoản thì chắp tay nói:

-A Di Đà Phật! Nhưng thí chủ có phải nhờ những công ty bất động sản họ làm giúp các thủ tục không?

-Thầy không phải lo. Mẹ của Wendy là bộ trưởng. Các đệ tử của bà sẽ chu toàn mọi thứ rất nhanh. Kể cả việc xin phép xây dựng trại nuôi mèo.

Sư ông lại hỏi:

-Thế kế hoạch của thí chủ như thế nào?

-Bước thứ nhất là xây một trang trại theo tiêu chuẩn châu Âu với đầy đủ trang thiết bị, chuồng trại, nhà kho. Tiếp theo là nguồn cung cấp thực phẩm. Kế đến là trạm thú y, bác sỹ và các lao động phổ thông…

Nhà sư gật gật. Rót nước trà mời tôi. Rồi nói:

-Cho tôi gặp sư cô ấy một lát.

Tôi gọi điện thoại cho Wendy.

Wendy chỉ làm một động tác gì đó là cả một rừng mèo liền đứng dậy, lần lượt tản ra, thưởng thức bữa tiệc lớn mà các ni cô và chú tiểu đã dọn sẵn quanh sân chùa.