← Quay lại trang sách

Chương 27 DẢI NGÂN HÀ TRÊN BIỂN-

Tôi giao căn nhà ở Sài Gòn cho cô em gái, về Vũng Tàu ở chung với mèo và hai mươi nhân viên tạp vụ, một thủ kho, một kế toán và hai bác sỹ thú y.

Wendy vẫn làm việc ở công ty thiết kế thời trang. Khoảng cách giữa công ty của cô ấy và trại mèo ước chừng 150 km nhưng đối với Wendy thì 150 km hay 150.000.000 km cũng chẳng khác gì nhau.

Hôm nay Wendy về sớm. Mới hơn bốn giờ chiều đã thấy chiếc BMW chạy vào cổng. Tôi nghe tiếng hỏi:

-Ngoại đâu rồi?

-Đang ở trong phòng.

Tôi mở cửa đón Wendy. Nó nói:

-Sao ngoại không ra ngoài cho thoáng?

Tôi bảo nó ngồi xuống, nhìn vào gầm giường.

-Con chẳng thấy gì cả.

Tôi rọi đèn pin, thấy hai đốm mắt sáng rực như lửa.

-Con gì vậy? Wendy hỏi:

-Mèo hoang. Chiều hôm trước khi ngoại vô thị trấn mua đồ, trở về thì thấy nó nằm trên hè phố. Nó bị con gì cắn ngay mặt, máu chảy đầm đìa. Vết thương to bằng ngón tay cái. Ngoại bế nó về, rịt thuốc rồi đặt lên bàn. Nhưng vừa quay lưng đi thì nó chui dưới gầm giường. Gọi hoài không ra.

-Nó có chịu ăn không?

-Ăn được. Nhưng cứ trốn miết dưới gầm giường. Phải đẩy thức ăn vô tận trong xó. Mấy ngày sau ngoại rọi đèn pin, thấy vết thương mưng mủ, nhưng không biết làm sao bắt nó để rửa vết thương.

-Sao không gọi bác sỹ?

-Hồi sáng hai ông bác sỹ đều đến nhưng cũng không bắt được. Họ nói mèo hoang rất đa nghi. Họ tính đi mua mấy cái bẫy mèo hoặc là cái vợt lưới gì đó. Và dặn ngoại không nên làm nó stress.

Wendy nói:

-Thôi. Để con! Ngoại có bông gòn và povidine không? Phải rửa vết thương thật sạch mới được.

Wendy bảo tôi tắt đèn pin, rồi áp mặt xuống đất.

-Meo! Meo! Ra đây chị cưng nào!

Thế là nó mọp xuống. Vừa mọp vừa trườn ra khỏi giường.

Wendy bế nó lên, đi lại phía cửa sổ.

Không biết cô bé làm cách nào mà chú mèo hoang nằm im cho Wendy trị thương, lại còn lim dim mắt và rên rù rù trong cổ họng.

Wendy rắc bột sulfamide vào vết thương cho mèo. Tôi cũng trộn thuốc kháng sinh vào dĩa cá cho nó. Ăn xong, Wendy đặt nó vào trong cái rổ nhựa có lót vải mềm. Cô vuốt ve nó một lát. Nó nhắm mắt lại. Cô đắp cho nó chiếc khăn mỏng.

-Ngủ đi. Lát chị sẽ quay lại.

*

Hai ông cháu ra vườn thăm lũ mèo đang chơi đùa quanh các gốc cây, xen kẽ giữa những chuồng trại mới dựng trên cái bục cao có mái che.

-Ngoại mới trồng mấy luống hoa này hả?

Rừng hoa bồ công anh

-Ngoại thấy ngoài bìa rừng có nhiều hoa lắm nên bứng về một ít. Có khóm bồ công anh rất đẹp.

Wendy reo mừng.

-Đâu? Bồ công anh đâu? Con rất thích hoa đó.

Tôi dẫn Wendy đến góc vườn.

Những khóm hoa trắng tinh, mỏng manh như tơ, sáng rực lên trong nắng nhạt của hoàng hôn. Chúng lung linh như những bông tuyết óng ả. Một vài bông hoa vừa bốc lên cao theo cơn gió như những cánh bướm bay vút lên không, hướng về phía biển.

-Ngoại ơi! Đi ra ngoài bìa rừng đi. Chỗ có nhiều hoa mà ngoại nói lúc nãy.

Chúng tôi xuống một cái dốc hẹp. Đó là lối mòn dẫn ra biển.

Môt đám mây mỏng trắng nõn đang la đà giữa lưng chừng dốc núi. Dường như nó đang rung động. Wendy kêu lên:

-Ô, ngoại ơi! Sương mù đẹp quá!

Chúng tôi đều dừng lại.

-Không phải sương mù đâu. Tôi nói. Con biết đó là gì không?

-Hay là một đám mây thấp?

-Đó chính là hoa bồ công anh.

Bồ công anh bay theo gió

Wendy chạy đến, nhưng cô gái không dám bước vào cái vùng sáng long lanh ấy vì sợ làm gãy những bụi hoa. Nó chạy vòng quanh, tìm một lối mòn nhỏ để đi vào giữa.

Chợt một cơn gió lớn tràn đến. Cả một rừng hoa trắng muốt bốc lên cao như ngàn cánh bướm. Chúng bay chấp chới, chao nghiêng, lấp lánh hướng vế phía biển. Wendy bỏ mặc tôi đứng trên sườn dốc. Nó chạy đuổi theo đàn bướm trắng càng lúc càng bốc lên cao. Tôi cũng chạy theo Wendy. Những đám hoa bồ công anh tản mạn dần và mất hút trong bóng tối của màn đêm vừa buông xuống.

Biển đen kịt và lộng gió. Gió từ đỉnh đồi thổi ra, nồng nàn như hơi thở của mặt đất.

Hai ông cháu ngồi trên một mô đá giữa những con sóng đen, lấp lánh một chút sáng còn sót lại của ngày tàn.

Wendy ngồi xích lại gần tôi.

-Biển đêm thật dễ sợ. Một màu đen mênh mông, bất tận. Không nhìn thấy cả chân trời nữa.

-Nhưng bên dưới cái màu đen ấy là cả một thế giới kỳ ảo.

-Sao ngoại biết?

-Vì ngoại sinh ra và lớn lên tại một thành phố biển. Ngoại đã nhiều lần tắm biển trong những đêm đen kịt như thế này. Đó là thời học sinh ở Quy Nhơn. Thành phố ấy nằm giữa núi và biển.

-Nhưng bên dưới cái mặt nước đen kịt ấy là gì vậy?

-Là hoa bồ công anh.

Wendy nhìn tôi, sững sờ kinh ngạc.

-Hoa bồ công anh cũng mọc dưới biển sao?

-Tất nhiên là không. Nhưng hoa của nó thì trùng trùng điệp điệp.

Wendy cười lớn.

-Ngoại ghẹo con! Con không dễ tin đâu.

Tôi im lặng. Tôi đợi cho sự kinh ngạc của cô bé lắng xuống rồi chậm rãi nói:

-Trong vịnh Thái Lan có một hòn đảo tên là Koh Rong, cách thành phố Sihanoukville khoàng 20 kilômét. Trong những đêm đen không trăng sao, mặt biển ở đó thường xuất hiện những vùng sáng như những dải ngân hà trên biển tuyệt đẹp. Có thể nói là độc nhất vô nhị trên thế giới. Con có biết hiện tượng đó là thế nào không?

-Ngoại giải thích cho con hiểu đi.

Dải lân tinh trong vùng biển Koh Rong

Đảo Koh Rong

-Đó là vì mật độ lân tinh trong nước biển nơi ấy rất cao. Chỉ cần một cơn gió mạnh lướt trên mặt biển là những hạt lân tinh trong nước bị khuất động và sáng rực lên như những chòm sao.

-Khi nào mình đi du lịch đến đó đi, ngoại. Con chưa từng nghe nói đến hiện tượng đó bao giờ.

-Có lẽ không cần phải đến đó đâu.

-Ý ngoại là sao?

-Là ngay bây giờ. Và ngay tại vùng biển này, con vẫn có thể nhìn thấy dải ngân hà ấy. Và nhìn thấy đám hoa bồ công anh trên biển.

-Làm sao có thể thấy?

-Hãy phóng xuống biển đi. Rồi con sẽ thấy.

Wendy rùng mình.

-Con bơi rất giỏi. Bạn bè gọi con là Nàng tiên cá đấy. Nhưng con sợ biển đêm lắm. Nó đen kịt, giống như cái vực thẳm không đáy, Bên dưới thì đầy những quái vật lượn lờ. Rùng rợn!

-Nếu sợ thì sao có thể hiểu được thế giới này. Và nếu con sợ thì ngoại sẽ nhảy.

-Nhưng chẳng lẽ biển Vũng Tàu cũng có hiện tượng kỳ lạ ấy sao?

-Biển nào cũng có. Trên khắp thế giới. Chỉ có điều là mật độ lân tinh trong nước biển không nhiều bằng đảo Koh Rong ở vịnh Thái Lan nên không có hiện tượng “dải ngân hà trên biển”.

-Vậy thì làm sao cho những vầng sáng ấy hiện ra?

Tôi im lặng. Cởi áo ngoài. Chỉ mặc chiếc quần tắm. Tôi hít một hơi dài rồi phóng xuống biển, mất hút trong mặt nước đen kịt.

Wendy hoảng hốt kêu lên:

-Ngoại! Cẩn thận! Con không thấy ngoại đâu cả!Tôi trồi lên mặt nước, nhưng cả hai ông cháu đều không thấy nhau. Gió đã lặng. Nhưng tôi cũng nói rất to:

-Ngoại ở đây. Bây giờ thì ngoại trả lại đám hoa bồ công anh cho con nha!

Tôi bơi theo kiểu Crawl vì kiểu này lướt nhanh nhất mà lại không làm cho nước tung tóe nhiều như bơi bướm. Kiểu bướm sẽ làm cho vệt sáng lân tinh mất đi vẻ thẩm mỹ.

Wendy la lên giữa bóng tối dày đặc.

-Đẹp quá! Ngoại ơi! Con không nhìn thấy ngoại, chỉ thấy một vầng hào quang lướt đi trong cái nền đen mềm mại của biển. Tuyệt quá đi mất!

-Nhưng sẽ tuyệt hơn nếu lặn xuống và bơi theo kiểu Breaststroke. Lúc ấy vầng sáng lân tinh sẽ vây quanh mình như một rừng hoa, một rừng sao, một rừng pháo bông. Đó mới thực là rong chơi giữa dải ngân hà.

-Ngoại làm đi!

-Những kiểu đó thì ánh sáng không trồi lên mặt biển được. Chỉ mình ngoại thấy.

-Mặc kệ con. Ngoại cứ enjoy đi. Chẳng mấy khi được như thế.

Tôi lặn xuống và rong chơi trong dải ngân hà của mình một lúc lâu. Khi ngoi lên, tôi bảo Wendy:

-Con có thể ra sát mé nước, dùng tay vẽ một vòng tròn, sẽ thấy một quầng sáng.

Wendy làm theo và cười khúc khích.

Tôi leo lên kè đá giữa lúc Wendy đang say mê vơi trò chơi mới mẻ ấy.

-Thôi về, con ạ. Có lẽ chú mèo hoang đang chờ con về chơi với nó. Ngoại giao nó cho con đó. Hãy coi nó như Út mà ngày trước ngoại từng chăm sóc. Nhưng lần này chúng ta sẽ không để mất nó.

-Dạ. Con hiểu. Con sẽ là người mẹ thứ hai của nó. Nó phải được sống hạnh phúc, sẽ được cùng vui đùa với đồng loại trong khu vườn Địa Đàng mà hai ông cháu mình đã tạo dựng nên trong cõi đời tàn nhẫn này.

Viết xong ngày 9/1/2023

ĐÀO HIẾU