Đi Trượt Tuyết.
Khi Cô-xchi-a mở mắt ra, ánh nắng đã chiếu vào cửa sổ. Sau ngày hôm qua dài đằng đẵng, em đã ngủ một giấc ngon lành. Trên lò, ấm trà đang sôi làm chiếc vung cứ nẩy lên nẩy xuống lạch cạch.
- Dậy đi thôi, Cô-xchi-a! – Mi-sa vui vẻ gọi. – Ngày mùa đông ngắn lắm. Phải làm hàng nghìn việc với tốc độ thật lớn đấy.
Lúc ngồi ăn sáng, Cô-xchi-a kể cho Mi-sa nghe những ý nghĩ về anh trai.
- Em hãy viết thư về Ru-mi-an-xép-ca cho bà Páp-li-na hỏi xem có thư của anh Mi-tơ-ri không, - Mi-sa góp ý ngay. - Nếu có thư, em nhờ bà cụ gửi đến đây cho. Kế hoạch của chúng ta hôm nay thế này nhé: bây giờ chúng ta làm việc, sau đó sẽ đi trượt tuyết, đến tối chúng ta sẽ viết thư.
Dọn dẹp bàn xong, Mi-sa mang lên một mảnh gỗ, lấy búa và đinh ra:
- Em cầm búa cho anh xem nào. Anh cầm thế này đúng không?
- Không!... Sai rồi, - Cô-xchi-a giải thích. – Anh đừng nắm chặt cán. Phải cầm cán nhè nhẹ như chơi thôi, có thế đóng đinh lâu mới không mỏi tay.
- Bây giờ em đóng đinh cho anh xem nào. – Mi-sa quan sát thật kỹ và hiểu cả. – Nói cho đúng hơn, không phải em đóng xuống, mà là em dồn toàn bộ sức nặng lên mũ đinh. Anh nói đúng không?
- Đúng đấy… Thế em phải dạy tất cả các cậu ấy à? Vậy rồi em có ở lại đây lâu không?
- Em dạy cho chừng mươi người, họ sẽ trở thành những người hướng dẫn phương pháp tiên tiến. Em có muốn ở lại đơn vị này không?
- Sao lại không! – Cô-xchi-a chân thành thú thực. – Em về làm chân thợ phụ làm gì!
- Mọi việc đã tính toán cả rồi! – Mi-sa nói. – Anh cũng đã có một kế hoạch như thế. Chúng ta tiếp tục làm việc nhé! Bây giờ em hãy đóng thử cho anh xem búa phải chạm vào mũ đinh như thế nào để nó chui luôn vào gỗ, không lằng nhằng gì cả.
Vừa cười đùa vui vẻ vừa pha trò, Mi-sa đã phải bỏ ra khá nhiều công sức mới giúp được người giáo viên tương lai của lớp Xta-kha-nốp nắm vững cách truyền lại cho các bạn nghệ thuật đóng đinh bằng một nhát búa. Nhân thể Cô-xchi-a còn học phát âm đúng các từ. Sau đó, Mi-sa bỗng nay ra ý nghĩ sẽ đóng đinh theo một kiểu thật tiên tiến và say sưa với ý nghĩ đó đến nỗi quên hết mọi chuyện trên đời.
- Chúng ta đi trượt tuyết chứ anh? – Cô-xchi-a nhắc.
Hai người bước ra thềm, nheo nheo mắt cho quen với ánh nắng rồi chuẩn bị đi trượt. Cô-xchi-a ngạc nhiên thấy Mi-sa vốn khéo léo, nhanh nhẹn, lại có vẻ lúng túng trên đôi ván trượt tuyết. Loại ván trượt tuyết thể thao không tiện lợi như loại đi săn, nhưng Cô-xchi-a quen ngay. Em lướt mấy vòng xung quanh Mi-sa đang chập chững đi rồi vứt luôn đôi gậy xuống gốc thông nói “Chỉ tổ vướng!” – và bắt đầu chạy, hai tay dang ra, khuỷu tay hơi gập theo lối người Man-xi.
- Chúng ta trượt xuống núi đi, - em đề nghị Mi-sa.
Mi-sa vừa thở hổn hển vừa nhìn xuống dưới và lắc đầu:
- Anh đâm vào cây thông mất. Bao nhiêu thông kia kìa.
- Anh phải tránh đi chứ…
- Thế thì nhất định anh sẽ làm gãy một cây thông khác, cây to nhất ấy.
- Anh xoàng quá! – Cô-xchi-a buồn rầu, nhưng bỗng em kêu lên: - Anh nhìn kìa, có thú rừng anh ạ! – em chỉ một vết chân rộng ở dưới cây thông.
- Làm gì có thú rừng! – Mi-sa ngạc nhiên. - Chắc là con bò nào đấy thôi…
- Sao lại con bò! Đúng là thú rừng mà! - Rồi em giải thích: - Chắc chắn có một con nai đã đi qua đây.
- Cũng có thể lắm, - Mi-sa tán thành. – Anh nghe nói cách đây vài năm, có hai co nai chạy vào công viên văn hóa ở đây. Không thể săn bắt chúng ở gần thành phố được, cho nên chúng cứ đi lung tung khắp nơi. Em có biết anh nảy ra ý nghĩ gì không, Cô-xchi-a? Nhân dịp này, em hãy trượt tuyết cho thoải mái đi. Em hãy rượt theo con thú rừng của em, còn anh về nhà đọc sách đây…