Va Chạm.
Oi, con Sa-ghi-xtưi cắn Xê-va rồi! – Lê- na nhảy bổ ra đón Cô-xchi-a. - Cậu vào nhanh lên, kẻo sẽ có chuyện lôi thôi to!
Từ trong sân vọng ra tiếng nói lanh lảnh của Ca-chi-a xen lẫn tiếng gầm gừ của con chó. Trong đống tuyết bên cạnh bậc thềm có cái gì đen đen đang cựa quậy, còn trên thềm, Ca-chi-a đang nhảy như choi choi.
- Sa-ghi-xtưi, Sa-ghi-xtưi, - em hét, - hãy cho cậu ta biết cách đánh nhau đi! Hãy dạy cậu ra một bài học nhớ đời đi!
- Gừ-ừ! – con Sa-ghi-xtưi đáp lại, nó sẵn sàng thi hành mệnh lệnh của cô chủ.
Không thể như thế được, sao lại xấu chơi thế nhỉ. Cô-xchi-a quát: “ Cút ra chỗ khác!” - rồi đạp vào sườn con Sa-ghi-xtưi. Con chó to lớn vừa gầm gừ vừa nhảy sang bên. Xê-va từ dưới đống tuyết đứng dậy, tuyết bám từ đầu đến chân cậu ta. Bà An-tô-nhi-na An-tô-nốp-na chạy ra thềm mắng Ca-chi-a:
- Đồ trơ tráo! Cháu làm cái trò gì thế? Không biết xấu hổ hả!
- Cậu ấy cũng có lỗi cơ! – Lê-na lên tiếng. - Cậu ấy đẩy Ca-chi-a, rồi đẩy cả cháu, chẳng hiểu tại sao…
- May cho cậu ra là có Cô-xchi-a bênh đấy! – Ca-chi-a làm om lên. - Lần sau tớ sẽ bảo con Sa-ghi-xtưi cứ xông thẳng vào cho chừa cái thói đẩy bạn đi! Để nó cắn cho quần áo đứa lười nhác rách bươm ra như xơ mướp ấy.
Khi đã vào gian nhà phụ, Cô-xchi-a trông kỹ mới thấy mặt Xê-va trắng bệch ra. Cậu ta nằm đè lên gối, thở hổn hển, mắt he hé. Trên tay cậu ra có một vết răng chó tím bầm. Con Sa-ghi-xtưi không ưa Xê-va vì nó cảm thấy cô chủ của nó không ưa cậu ta, cho nên nó sẵn lòng cho biết răng của chó lai-ca là như thế nào.
- Sao cậu lại động đến bọn con gái? – Cô-xchi-a hỏi.
- Cậu biết không… - Xê-va đáp bằng một giọng yếu ớt. – Ai động đến chúng nó cơ chứ! Nhưng nó với cái Ôi-ca cứ vừa đi vừa rêu rao khắp phố: “Đồ lười nhác, đồ lười nhác, Xê-va trốn việc!” Tớ chịu thế nào được! Nó lên mặt vì làm được chín mươi lăm phần trăm định mức đấy mà!…
Nói xong, Xê-va quay mặt đi. Cô-xchi-a thấy hai vai Xê-va rung rung, em bỗng thấy thương bạn. Em rất giận Ca-chi-a. Ca-chi-a không có quyền xua con Sa-ghi-xtưi ngu ngốc ra cắn Xê-va. Con chó phải biết công việc của nó là giữ nhà, là lùa gấu ra khỏi hang, là săn đuổi lũ sóc chứ đâu phải xông vào cắn người! Không thể như vậy được! Cô-xchi-a vừa tháo ủng vừa thở phì phò.
Em không đứng dậy ngay cả khi ở ngoài cửa có tiếng gọi hách dịch:
- Cô-xchi-a, sang tớ gặp một chút!
- Kìa, sao cậu không chạy sang với với Ca-chi-a? – Xê-va giễu cợt hỏi. – Sang mà xun xoe đi chứ… Trước buổi chiếu bóng ban nãy, nó kể với mọi người rằng nó đỡ đầu cậu, nó sẽ kéo cậu lên. Đẹp thật! Một cậu học trò khom lưng cúi gối trước cô giáo… Tởm!
Xê-va không ngờ những lời khích bác của cậu ra lại có tác dụng đến thế. Lòng kiêu hãnh của Cô-xchi-a bùng lên.
Hoá ra là như vậy đó: Ca-chi-a huênh hoang rằng đã nhận đỡ đầu em, rằng em cứ kéo lê đằng sau, vì em là “khâu yếu”! Thật quá quắt!
- Nó nói láo! – Cô-xchi-a lắp bắp. – Nó chỉ giúp đỡ có một tí chứ mấy ( Nghe những lời này, Xê-va hừm một tiếng.) Tớ sẽ yêu cầu bác đốc công cho nâng tốc độ máy, thế nào tớ cũng sẽ đạt định mức ngay lập tức.
- Bác ấy có cho phép khối ra đấy! Cậu có trông thấy dầu chì không?
- Nhưng Bu-sơ chạy chậm như rùa ấy!
- Người ta đã cố ý tạo cho Bu-sơ một chế độ làm việc như thế mà lại… Không đời nào bác đốc công cho phép thay đổi chế độ đâu. – Xê-va ngừng một chút rồi nói thêm: - Tớ và Cô-li-a đã biết cách có thể đạt định mức mà không động đến dấu chì. Trong khi bác Ba-bin còn ở nhà an dưỡng, thì có thể thử cách ấy được. Có thể đạt được định mức rưỡi cũng nên…
- Một định mức rưỡi cơ à? – Cô-xchi-a nhếch mép cười. - Cậu làm đi và dạy tớ cách làm với, tớ sẽ rất cảm ơn…
- Nhưng nếu đạt một định mức rưỡi, chúng ta sẽ đi rừng tai-ga nhé? – Xê-va hỏi.
- Làm gì vội mặc cả thế? Hãy cứ làm đã rồi ta sẽ bàn thêm với nhau, - Cô-xchi-a trả lời vẫn với giọng giễu cợt như trước.
Ở phòng ngoài có tiếng Ca-chi-a và Lê-na. Lúc tiễn bạn về, Ca-chi-a cố ý nói thật to:
- Tớ tin chắc ngày mai chúng ta sẽ vượt định mức, chắc trăm phần trăm rồi. Cái anh chàng hay dỗi đang chăm nom săn sóc Xê-va thể nào cũng phải tiếc cho mà xem!
- Ôi, đừng làm ầm lên thế! – Lê-na van nài. - Nhỡ không đạt được thì sao?
- Tớ bảo được mà, nhất định sẽ được mà! – Ca-chi-a nói như hát rồi đóng sập cửa lại.
Hai thiếu niên ở bên gian nhà phụ chụm đầu bàn bạc với nhau. Xê-va vẽ một hình gì đó trên mảnh giấy, còn Cô-xchi-a xem hình vẽ, chưa tin, nhưng mối nghi ngờ của em mỗi lúc một yếu đi, còn nguyện vọng muốn làm thử xem sao lại mỗi lúc một mạnh lên.