← Quay lại trang sách

Sáng Kiến Của Ca-Chi-A.

Ca-chi-a thường bắt tay vào làm việc trước giờ. Em chuẩn bị mọi thứ cần thiết để có thể đứng liên tục bên máy.

Bây giờ, sau khi sốt ruột nhìn theo Xê-va, em ngồi xuống giá gỗ cạnh Cô-xchi-a.

- Hôm qua cậu không sang bên tớ thật là phí, - Ca-chi-a nói. - Tớ và Lê-na họp hội nghị sản xuất đấy. Bọn tớ thảo luận sáng kiến hợp lý hoá của tớ.

Cô-xchi-a im lặng.

- Sao mặt cậu khó đăm đăm thế? Cậu thương anh chàng lười nhác phải không?

- Không được xua chó ra cắn người…

- Thế thì cậu ấy đừng có giở cái thói gây gổ ra. –Lê-na lên tiếng.

- Thế tại sao các cậu lại gọi cậu ấy là lười nhác ầm cả phố lên?

- Nếu cậu ấy lười nhác thật thì sao? Cứ làm được một ngày lại nghỉ một ngày. Tại sao cậu lại bênh cậu ấy? Cậu đã thề rồi, thế mà còn bao che một kẻ lười nhác! Xê-va của cậu là kẻ phá hoại ngầm!

- Gì cơ? – Cô-xchi-a hỏi.

- Kẻ phá hoại ngầm là kẻ chỉ giả vờ làm việc, còn thực ra thì lười biếng, - Lê-na giải thích. - Hệt như Xê-va ấy…

- Đúng, tất nhiên cậu ấy là một kẻ phá hoại ngầm! – Ca-chi-a vẫn một mực nhắc lại. - Tại sao tất cả chúng ta đều có thể cố gắng cho tiền tuyến, còn cậu ấy lại làm việc theo ý thích? Ngay cả cậu hôm qua cũng làm được bảy mươi lăm phần trăm, vậy mà cậu ấy đạt có năm mười phần trăm… Chỉ còn thiếu nước cậu ấy là kiện tướng lao động nữa thôi! - Rồi em cười vang.

Mấy từ “ngay cả cậu” thiếu thận trọng đã khiến Cô-xchi-a tự ái biết bao! Đến bao giờ cái cô bé ngang ngược này mới dịu xuống, mới thôi không làm mọi người phải bực mình nữa nhỉ?

- Cậu ấy không phải là kẻ phá hoại ngầm, - Cô-xchi-a nói. Có thể cậu ấy muốn làm thật nhiều cho tiền tuyến cũng nên. Cậu đừng nên tự coi mình là hơn người khác. Chưa chắc những người khác đã rồi hơn cậu đâu…

Em quay mặt đi và trông ngay thấy Xê-va vừa từ sau hàng cột bước ra. Xê-va thoáng nhếch mép cười, nhìn Cô-xchi-a với vẻ hơi kỳ lạ, rồi đưa ngay mắt sang phía khác. Có lẽ cậu ta đã nghe thấy hết câu chuyện giữa Ca-chi-a và Ca-chi-a, đã nghe rõ cậu ra được bênh vực như thế nào, cho nên Cô-xchi-a cảm thấy ngượng nghịu. Em lập tức bắt tay vào làm việc.

- Tuỳ cậu muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, - Ca-chi-a cũng đã trông thấy Xê-va, em nói. - Cậu có thể không nói chuyện với tớ nữa cũng được, tớ sẽ không khóc đâu. – Em quay sang Lê-na: - Bắt đầu thôi, cậu ơi. Cứ để cho cậu ấy học đã!

Ở máy của Ôi-ca, miếng phôi đã được gia công thô một nửa. Ca-chi-a mở máy, đứng tránh ra, khoanh hai tay lên ngực.

- Không có tớ ở đây đâu nhé…- em tủm tỉm cười và nói. Lê-na bận bịu tíu tít cả lên. Em đứng bên máy của em, nhưng chốc chốc lại nhìn sang máy Ca-chi-a, dường như máy của bạn có thể nổ tung lên vậy. Máy của em vừa hoàn thành xong thao tác, em liền cho ngay miếng phôi mới vào. Đúng lúc ấy, máy của Ca-chi-a đã gia công thô xong toàn bộ miếng phôi. Lê-na kêu “ôi” một tiếng, lấy sản phẩm ở máy của bạn ra, cho miếng phôi mới vào rồi lại nhảy bổ về máy của mình. Cứ như thế, Lê-na tất tả chạy ngược chạy xuôi từ máy nọ sang máy kia, còn Ca-chi-a thì theo dõi bạn, mím chặt môi lại để cố không tham gia vào.

- Đủ rồi, - em nói. -Cậu thấy chưa, ý kiến tớ rất đúng.

- Ôi, Ca-chi-a yêu quý, tớ sợ làm hỏng quá! – trong lòng vô cùng xúc động và vui sướng, Lê-na thốt lên.

- Cậu đến là nhút nhát! Nhìn tớ đây nhé!

Rồi Ca-chi-a bắt đầu làm công việc mà Lê-na đã làm vừa rồi, nhưng em không tất tả, không sợ hãi, em đi qua đi lại giữa hai cỗ máy một cách nhẹ nhàng, thận trọng, thuần thục, còn đôi mắt xanh của em bừng lên sáng ngời. Đứng ngoài trông thì hình như em đặt và tháo các chi tiết không vội vã gì cả, nhưng thực ra, thao tác của em rất nhanh. Mọi thứ em cần đều đã có sẵn sàng ngau trong tầm tay. Cả chìa vặn, cả cữ đo, cả hộp mỡ bôi trơn.

Thoạt tiên, Cô-xchi-a bất giác cảm thấy vui mừng vì sự việc diễn ra tốt đẹp đến thế, nhưng sau đó em lại buồn rầu. Em hiểu sáng kiến này sẽ đem lại những gì cho hai bạn gái. Nếu cần, hai bạn ấy có thể đi đâu một chút cũng được, mà hai cỗ máy Bu-sơ sẽ vẫn làm việc liên tục, đều đặn. Giá mà em có thể thoả thuận với Xê-va cùng làm việc như Ca-chi-a và Lê-na thì không cần phải chỉnh lại máy nữa. Nhưng trông thấy cái nhìn sầu não của em, Xê-va huýt sáo ra vẻ giễu cợt, như muốn bảo: “Tưởng thế đã hay lắm đấy! Chúng ta sẽ làm một việc còn tuyệt gấp nghìn lần!”

- Cô-xchi-a Lùn, học chúng tớ đi chứ! – Ca-chi-a huênh hoang nói. – À, nhưng học bọn lười nhác dễ hơn nhiều!

Không biết ai điều khiển cái lưỡi Ca-chi-a mà cậu ấy ác miệng thế nhỉ! Cậu ấy mở đầu ngày hôm nay bằng một lời khó nghe rồi cứ tiếp tục mỗi lúc một tệ hơn. Trời, Cô-xchi-a chỉ muốn đạt ngay một định mức rưỡi rồi tiện thể nói cho cô bạn hay trêu tức một câu rõ đau:”Ca-chi-a ơi, cậu hãy học chúng tớ đi thôi! Kẻo nhìn các cậu bò như rùa thế kia, tớ thấy thương hại lắm!”

Hôm ấy Ca-chi-a và Lê-na lần đầu tiên hoàn thành được định mức, hai cô bé reo váng lên sung sướng. Còn Cô-xchi-a thì đạt tám mươi lăm phần trăm định mức. Em đạt cao hơn hôm trước, nhưng dù sao cũng vẫn ít quá, đến nỗi em không buồn nói tới nữa…